Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 60: Hạ thuốc



Do đã kiểm tra vài lần mà vẫn không phát hiện ra đồ ăn có bất cứ vấn đề gì, Sơn đã để cho Nguyệt cùng chị Mai ăn, còn mình thì trực tiếp ngồi xuống tu luyện. Dù cho làng này có nhiều điều kỳ quái, nhưng đêm nay Sơn vẫn quyết định sẽ thử nghiệm trị dứt điểm căn nguyên biến đổi trong cơ thể chị Mai.

Đợi cho hai người ăn uống xong xuôi, Sơn cũng dừng lại tu luyện, tiện dựng lên vài cái trận pháp cơ bản để phòng bị. Làm tốt công tác chuẩn bị, Sơn mới hướng chị Mai lên tiếng:

“Bây giờ em sẽ thực hiện tiếp quá trình chữa trị bệnh cho chị, em cần chị thả lỏng cơ thể cùng tâm trí, để quá trình này diễn ra thuận lợi hơn.”

Bắt đầu, Sơn nén một lượng chân nguyên nhất định thành dạng sợi, sau đó đưa nó vào trong cơ thể chị Mai. Do đã từng làm qua trước đó, bây giờ cứ thuận theo đường cũ mà đi, sợi chân nguyên dễ dàng đi thẳng đến tâm năng lượng. Tại đây đang có một lớp màng mỏng chắn lại, chính là phong ấn Sơn đã để lại dùng để ngăn chặn dị năng lượng hỗn loạn trong tâm năng lượng tràn ra ngoài. Dị năng lượng bên trong tâm cũng đang liên tục công phá lớp phong ấn kia, mãnh liệt không dứt, sợ là không bao lâu lớp phong ấn ấy sẽ bị phá hỏng. Sợi chân nguyên dễ dàng xuyên qua phong ấn, đâm thẳng vào tâm, sau đó mạnh mẽ khuếch tán chân nguyên tinh thuần ra tứ phương tám hướng. Chân nguyên đi đến đâu thì phá tan các vị trí dị năng lượng hỗn loạn tụ lại đến đấy. Một lúc sau thì tâm năng lượng trên cơ bản đã ổn định trở lại, chỉ còn vị trí chính giữa là còn khó khăn nhất, Sơn đã thử công phá vài lần mà vẫn chưa thành công, thậm chí chân nguyên còn b·ị đ·ánh ngược lại.

Bên ngoài, chị Mai không nói được câu nào, nhưng từng tiếng kêu khẽ vẫn phát ra từ cổ họng chị, nước mắt cùng mồ hôi không kiểm soát được liên tục chảy ra thấm đẫm băng vải. Nhìn sắc mặt thôi cũng đủ thấy chị đang phải chịu đau đớn khó tả, Nguyệt ở bên cạnh cũng chỉ biết lấy khăn ướt lau mồ hôi cho chị, thầm cầu cho chị vượt qua được cơn đau này. Phía bên Sơn cũng không dễ chịu gì, cậu đang phải tập trung cao độ kiểm soát từng luồng chân nguyên t·ấn c·ông, mồ hôi trên trán cũng không ngừng chảy xuống. Nhưng chỉ còn một bước cuối thì gặp phải trở ngại lớn, chỗ trung tâm rất khó giải quyết, chân nguyên thông thường không thể chế trụ nổi. Sơn lại nhớ lại kinh nghiệm lúc phá giải bình chướng lúc đột phá, cậu lập tức dồn hết chỗ chân nguyên xung quanh thành một khối, chuyển nó thành hình kiếm, sau đó t·ấn c·ông như vũ bão về phía trung tâm. Lúc cảm giác cơ thể mệt mỏi giã rời rồi Sơn mới cảm thấy dị năng lượng hỗn loạn ở vị trí kia đã bị trảm phá không sai biệt lắm. Thu hồi lại chân nguyên cùng phong ấn, Sơn mới thở phào một hơi:

“Xem như thành công.”

“Bây giờ cơ thể chị sẽ hồi phục nhanh chóng hơn, chỉ cần chú ý bồi bổ cùng nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Chị Mai cũng đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm trở lại, đầu óc cũng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, chị quay về hướng Sơn, ánh mắt tràn đầy cảm kích, cổ họng chị hơi nhấp nhô, khó nhọc nói được một câu:

“Cảm ơn… cậu!”



“Không vấn đề gì đâu, chị nên nghỉ ngơi cho nhanh chóng khoẻ lại.” – Sơn mỉm cười đáp lại.

“Em cảm ơn anh nhiều lắm!” – Nguyệt cũng lên tiếng cảm ơn Sơn, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên.

“Được rồi, muốn cảm ơn anh thì chỉ cần em chăm sóc tốt cho chị là được.” – Sơn xoa đầu Nguyệt – “Bây giờ nghỉ ngơi đi, di chuyển cả nửa ngày giờ chắc em cũng mệt rồi, mai chúng ta còn phải đi tiếp nữa.”

Sơn lại tiếp tục quá trình tu luyện khôi phục chân nguyên tiêu hao, đồng thời duyệt lại một lần mớ kiến thức mà sư phụ truyền lại trong đầu mình, xem xem là có loại pháp thuật, kiếm chiêu hay trận pháp… phù hợp có thể hỗ trợ làm tăng thực lực mình lên không, chứ chỉ dựa vào tăng lên tu vi thì với hoàn cảnh hiện giờ là quá chậm. Sơn không muốn gặp phải hoàn cảnh như lúc đối mặt với con hổ biến dị kia, không thể phản kháng nổi, chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy. Sơn có nhớ đến còn một thanh kiếm tốt hơn được phong ấn ở sâu trong không gian ngọc lưu trữ, nhưng sau khi đột phá Khí Cảm tầng chín Sơn cũng đã thử phá đi phong ấn đó, kết quả rõ ràng là công cốc rồi. Sơn đoán rằng chắc phải đột phá đến cảnh giới lớn thứ hai mới có khả năng phá phong nhận kiếm được.

Quá nửa đêm, đang tập trung tu luyện thì đột nhiên trận pháp báo lại cho Sơn là có gì đó vừa tác động đến phạm vi trận pháp, làm cho cậu giật mình mở mắt ra. Dường như có người bên ngoài đang đưa một thứ gì đó vào phòng, nhưng lại bị trận pháp cho chắn hết bên ngoài.

“Khí độc ư? Năng lực giả chuyên về độc sao?” – Sơn nghi ngờ.

Có được kết luận này là do Sơn đã cảm ứng được lượng nhỏ dị năng lượng lởn vởn cạnh trận pháp, di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ, giống như lúc người ta thổi ra khói thuốc vậy. Không biết là định trực tiếp hạ độc c·hết hay là muốn gây mê rồi mang đi đâu đây. Việc này làm Sơn liên tưởng đến một vài bộ phim mà cậu từng xem, nhân vật giả vờ bị trúng thuốc mê để kẻ hạ thuốc mang mình đến hang ổ của chúng, sau đó thừa cơ triệt phá hang ổ, diệt cỏ tận gốc. Nhưng nhìn tình hình bên mình Sơn liền gạt phăng cái ý tưởng ấy đi. Trong phim là người ta đơn độc hành động, không gặp vấn đề gì, còn Sơn thì phải chiếu cố cả chị Mai lẫn Nguyệt nữa, không thể để họ tiến vào hang ổ địch cùng mình được. Không chơi trò tương kế tựu kế được, Sơn liền lao ra khỏi trận pháp, nhảy bổ về phía người thả độc, cứ trực tiếp ép cung tìm ra chân tướng là được.

Mấy phút trước, bên ngoài căn nhà mà ba người Sơn nghỉ lại, một người thanh niên thân thể gầy còm lom dom tiến lại gần. Người này đi cực kỳ khẽ khàng, cẩn thận nhìn trước ngó sau, không biết trước kia từng làm nghề gì, nhưng nhìn động tác này tám chín phần người ta liền nghĩ đến là ă·n t·rộm.

“Mẹ, sao đội trưởng phải để muộn thế này mới hành động cơ chứ? Chỉ là mấy con gà con có cần phải cẩn thận thế không?” – Người thanh niên than thở trong đầu.



Phàn nàn là vậy nhưng đã là nhiệm vụ được giao, hắn vẫn là phải nghiêm túc thực hiện. Đến gần cửa sổ, rướn cổ lên nhìn vào trong, người thanh niên nhìn thấy ba người Sơn đang ngủ say, không có độnh tĩnh gì khác. Cảm thấy thích hợp người này mới đưa miệng thổi một làn khói tím nhạt bay vào trong căn phòng, đây là loại độc chuyên gây mê, t·ê l·iệt thân thể thời gian dài mà hắn đã tổng hợp ra được, dựa vào năng lực mà thần linh ban cho. Chỉ là mấy cái người bình thường làm sao có thể kháng cự được loại độc này, hắn đắc ý muốn cười lên, nhưng sợ bị mắng nên lại cố nín vào. Nhưng chưa đợi cho người thanh niên kịp kiểm tra thành quả thì một bóng người không biết từ đâu nhảy bổ về phía hắn. Quá giật mình, muốn há miệng cầu cứu thì một cái tát đã giáng thẳng vào mặt người thanh niên, hại hắn mắt nổ đom đóm, sau đó ngã lăn ra đất.

Sơn kéo người thanh niên kia đứng lên, rút kiếm ra kề vào cổ người nọ, sau đó gằn giọng đe doạ:

“Muốn sống thì không được hét lên.”

“Đừng, đừng g·iết tôi, tôi im là được chứ gì.” – Người thanh niên run giọng trả lời.

“Bây giờ tao hỏi gì mày phải trả lời ấy, không nói tao sẽ chặt ngón chân, nói chậm sẽ chặt ngón tay, nói láo xẻo từng thớ thịt, đã nghe rõ chưa?” – Sơn học theo cách tra khảo của lũ xã hội đen trong phim.

“Rõ, rõ rồi, anh có gì muốn thì cứ hỏi, tôi, tôi biết sẽ trả, trả lời.” – Người thanh niên người run bần bật, cố nặn ra câu trả lời.

Nhìn thấy lời đe doạ của mình dễ dàng chấn nh·iếp được tên này, Sơn cũng hơi bất ngờ, thằng này nhìn vậy mà nhát hơn thỏ đế, mới doạ hai câu đã muốn khai cả tổ tông dòng họ ra rồi. Mà cũng kệ, thế lại càng dễ dàng tra ra vấn đề.



“Được rồi, câu thứ nhất, là ai đã phái mày hạ độc bọn tao?” – Sơn hỏi

“Là đội trưởng, là cái người đã tiếp đón các anh chiều nay.” – Người thanh niên vội trả lời.

“Là ông ta sao? Vậy thì ông ta làm vậy có mục đích gì? Nói!”

“Hình như là ông ta muốn tặng các anh cho trưởng làng, cụ thể để làm gì thì tôi không rõ lắm.”

“A, lại còn có trưởng làng, lại là ai nữa đây?”

“Trưởng làng là người đứng đầu làng chúng tôi, ông ta có thể trực tiếp liên hệ với thần linh, được thần linh ban cho năng lực cực kỳ kinh người, không gì là không làm được. Nhờ có năng lực thần linh ban cho mà ông ta đã một mình dẹp được t·ai n·ạn xác sống mấy năm nay.”

“Thần linh, lại còn ban cho năng lực? Là cái khỉ gì?” – Sơn làm bộ mất kiên nhẫn.

“Chính là năng lực mà một số người được thần linh ưu ai mới được ban cho, như của tôi là tạo ra độc.”

“Khặc, không phải là năng lực đặc biệt của năng lực giả sao, lại còn bày đặt thần linh ban cho, làm mình cứ tưởng là có tồn tại siêu nhiên nào nữa cơ.” – Sơn suy nghĩ – “Mà cũng phải cẩn thận chút, đề phòng cái người trưởng làng kia sở hữu năng lực quá mạnh mẽ, khó đối phó.”

Đang muốn hỏi tiếp thì một mũi tên không biết từ hướng nào lao nhanh về phía hai người Sơn đang đứng. Mũi tên này nhanh đến không tưởng, với phản xạ của Sơn hiện giờ vậy mà cũng không kịp né tránh, chỉ có thể dùng chân nguyên bảo hộ thân thể, đẩy mũi tên kia bật ra. Còn người thanh niên thì không bị làm sao, đang muốn nhân cơ hội chạy trốn thì một mũi tên khác đã đâm xuyên qua người, kết thúc tính mệnh của hắn.

“Tiễn pháp thật lợi hại!” – Sơn nhận xét.

“Ha ha, rất tốt, vậy mà có thể không hề hấn gì trước mũi tên của tao.” – Một giọng nói trầm thấp vang lên.