“Khoan đã, có gì đấy không đúng.” – Sơn hơi giật mình.
Sơn cảm thấy tia sét này có gì đấy không đúng, dường như là không được tự nhiên cho lắm. Tiếng sấm đến sau ánh chớp khá nhanh, chứng tỏ khoảng cách tia sét đánh xuống mặt đất cũng không quá xa, với lại uy lực do tia sét tạo ra cũng không mạnh như Sơn tưởng, chỉ có một cái khả năng, đó là tia sét này do một năng lực giả tạo ra. Để kiểm chứng cho suy luận của mình, Sơn liền dồn chân nguyên lên hai mắt, sau đó hướng ánh mắt về vị trí ngay chỗ tia sét mới đánh xuống, rồi chếch dần lên phía bầu trời. Quả nhiên chỉ mới nhìn lên độ cao chừng 50 mét, Sơn đã nhìn thấy có bóng của một thứ gì đó đang bay lượn bên trên, giống như là hai người đang lôi kéo nhau vậy. Như thế hẳn là một năng lực giả có năng lực về điện cùng một người khác có năng lực liên quan đến bay lượn mang cả hai người lên trời. Đây rõ ràng là làm trò để lừa gạt người dân trong làng, chứ thiên uy ở đâu ra. Trong nội dung sư phụ truyền dạy, cũng chỉ có lúc người đạt đến một cảnh giới nhất định, muốn đột phá cảnh giới cao hơn, mới dẫn động thiên tượng, phải vượt qua một trận mưa lôi bão táp, chịu thiên lôi đánh xuống mới có thể đột phá. Thực lực người lúc ấy thì không phải bàn cãi rồi, nào có năng lực giả mạnh đến mức đủ khả năng gọi ra thiên lôi cơ chứ.
Chắc chắn đến tám chín phần người trưởng làng này cũng không thần thông quảng đại như dân làng vẫn đồn, điều này làm cho Sơn tự tin hơn một chút, liền tiến lại gần hơn để quan sát. Đúng như lời gã to con nói, ở phụ cận nhà trưởng làng quả thật tập trung kha kha phụ nữ của làng, nhưng hầu như chỉ có độ tuổi trẻ con, trung niên cùng cao tuổi là chính, còn độ tuổi trẻ trung trên cơ bản là không thấy mấy. Có thấy thì cũng là năng lực giả, hơn nữa nhìn rất có quyền nói chuyện. Bây giờ người dân tại đây còn đang bận cúng bái “thần linh” của bọn họ vì vừa mới hiển linh xong, cũng chả ai chú ý đến động tĩnh ngoài kia Sơn vừa gây ra. Trước cửa nhà có hai người đang đứng canh gác, bọn họ quan sát xung quanh rất cẩn thận, làm Sơn vẫn chưa tìm ra được thời cơ để đột nhập vào. Quan trọng bây giờ là phải làm sao vào được trong nhà mà không đánh động đến người bên ngoài, chứ nếu để bằng này năng lực giả vây bắt thì Sơn khó mà giành thắng lợi được chứ đừng nói là muốn động đến trưởng làng.
Nghĩ thử mấy khả năng, đột nhiên Sơn liền nhìn về phía trên cao, căn nhà này có ba tầng, tầng trên cùng ánh đuốc không thể chiếu đến, tương đối phù hợp để đột nhập vào. Đương nhiên có nhiều người vây quanh căn nhà như vậy, muốn đột nhập từ lối đó quả thật là rất khó, nhưng đấy là đối với người bình thường, còn với người có khả năng bay, lại biết ẩn thân như Sơn thì lại không hề khó khăn gì. Nghĩ là làm, Sơn gọi ra phi kiếm, rồi nhẹ nhàng bay v·út lên trên nóc nhà, quả nhiên là có một mái hiên để mở, khá thuận lợi cho việc tiếp đất từ trên cao. Không cảm thấy gần vị trí ấy có người, Sơn liền cho kiếm hạ xuống, thành công đột nhập vào trong nhà.
Hiện tại Sơn đang ở trên tầng ba của căn nhà, từ bên ngoài nhìn nó đã to lớn lắm rồi, vào trong mới thấy được độ khang trang, rộng rãi của căn nhà này. Nói là căn nhà, không bằng gọi là một căn biệt phủ còn hợp lý hơn. Tuy bên trong cũng không còn điện đóm chiếu sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chủ nhân trước đây của căn biệt phủ này giàu có thế nào. Kiến trúc cực kỳ thẩm mỹ, nội thất đầy đủ tiện nghi, trên tường từng có dấu vết của tranh treo tường. Đoán chừng đây từng là nơi ẩn cư của tỷ phú nào đấy, bây giờ đã bị trưởng làng chiếm làm nhà ở cùng nơi cống phẩm cho “thần linh”. Không nhìn ngắm linh tinh nữa, Sơn liền cẩn thận đi dọc theo hành lang, chưa biết chừng bên trong còn có người khác đang canh gác nữa.
“Gã trưởng làng này thật mẹ nó biết ăn chơi!” – Sơn cảm khái trong lòng.
Tuy vật dụng cũ đã hỏng từ lâu, nhưng bây giờ lại được thay thế bởi hàng đống những thứ đồ thủ công, mỹ nghệ, trang sức bày biện, rồi đủ thứ lạ mắt, nhìn cũng thấy đã được sắp xếp ngăn nắp, loại nào ra loại đấy. Sơn vốn không muốn nhìn đâu, nhưng quả thật là rất loá mắt, nếu xã hội này vẫn còn xài đến tiền tài, vàng bạc bình thường thì có khi Sơn cũng có ý định cuỗm đi vài món. “Không đúng, mình là tu luyện giả, tham mấy thứ này làm gì. Không được, quá mất tập trung rồi!” – Sơn tự kiểm điểm bản thân.
Đang định lướt qua mấy chỗ như này thì đột nhiên một thứ đặc biệt đã đập vào mắt Sơn, ngay chính giữa mấy loại đá quý, có một viên nhìn bên ngoài như hòn đá cuội, không to hơn đầu ngón tay cái đã hấp dẫn được cậu. Khẽ lấy hòn đá ra, nó cũng không đẹp đẽ gì, nhưng nó lại làm cho Sơn có cảm giác mình phải lấy được nó. Tuy chưa nhận ra được nó là vật gì, nhưng chắc chắn là nó có ích cho việc tu luyện của mình, Sơn tiện tay thu lại vào ngọc lưu trữ.
“Không ngờ mò mẫm trong này lại vớ phải bảo, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.” – Sơn thầm vui vẻ, sau đấy lại nhìn vào mấy tủ đồ gần đấy – “Không biết là còn có thứ gì tốt nữa không nhỉ?”
Sơn liền nhanh chóng mò qua hết các khay, các tủ trong dãy hành làng này, mò từng ngóc ngách, không bỏ sót vị trí nào, có cơ hội đào bảo, sao có thể bỏ lỡ được. Nhưng vài phút sau, Sơn đã phải tay trắng ngao ngán rời đi chỗ này, đúng là vật có ích cho việc tu hành quá hiếm, phải may mắn lắm hôm nay mới tóm được một thứ, hơn nữa cũng chưa biết là dùng để làm gì.
“Mà thôi, vậy là đã không tệ rồi, quay trở lại với công việc chính nào.” – Sơn tự an ủi bản thân.
Rời đi dãy hành lang này, Sơn liền đến một dãy các căn phòng, nhìn khoảng cách giữa từng cánh cửa, đoán chắc phòng nào cũng khá lớn, không biết bên trong có gì, hay có ai ở không. Không thấy động tĩnh trong phòng, Sơn mới khẽ mở ra cánh cửa ở gần nhất, bên trong tối đen như mực. Nhưng với người tu luyện như Sơn, bóng tối này cũng không tính là gì, vẫn có thể nhìn tương đối rõ. Đập vào mắt cậu lúc này là một loạt các bức tượng hình người, tất cả đều là đàn ông, không khác mấy với những bức tượng ở ngoài nhà chứa cống phẩm, chả có lẽ, đây toàn bộ cũng là người sống bị biến thành. Không biết phải biến thái cỡ nào thì lão trưởng làng này mới biến người ta thành tượng rồi đi sưu tập trong nhà riêng đây.
“Không đúng, ở đây còn có mấy bức tượng khác biệt.”
Quan sát vài lần, quả thật Sơn đã tìm ra một vài bức tượng khác biệt, đó là mấy bức tượng của người có mặc quần áo q·uân đ·ội. Vậy là đã từng có bộ đội đến đây, không biết làm sao mà bị lão trưởng làng cũng cho hoá đá, lão cũng không sợ q·uân đ·ội sẽ đến đây xử lý lão sao? Sơn thử tiến lại gần chạm vào mấy bức tượng này, sinh cơ đã tiêu tán, cơ quan nội tạng, sinh lý đã dừng hoạt động một thời gian, không cứu nổi nữa rồi. Thử dò xét một vài bức tượng khác, có người bị biến thành tượng khá gần đây, tiếc là cũng không thể cứu nổi, nếu Sơn đến đây sớm mấy hôm thì có khi còn có cơ hội sống sót. Tuy hơi đáng tiếc, đáng thương cho những người này, nhưng Sơn cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể rời đi trước, nếu có cơ hội sẽ đem họ đi chôn sau.
Sang căn phòng bên cạnh, lần này lại toàn là tượng của của phụ nữ, tình trạng không khác gì bên kia, không còn ai sống nổi. Không biết bao nhiêu mạng người đ·ã c·hết dưới tay lão trưởng làng biến thái kia nữa. Sơn bắt đầu nổi lên sát tâm, tuy cậu cũng chẳng nhận mình là người tốt lành gì, nhưng mà phải có nguyên tắc, lạm sát nhiều người vô tội thế này thì không thể tha thứ được. Người này bây giờ đã nằm trong danh sách tử của Sơn rồi, mà có lẽ là người đầu tiên trong danh sách này. Sơn quay sang nhìn những bức tượng kia, nói một câu chân thành:
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ bắt lão già kia phải đền mạng, để mọi người được yên nghỉ nơi chín suối.”