Mặc niệm xong, Sơn mới quay lưng rời đi, mặc dù rất muốn lao ngay đi chém g·iết lão trưởng làng, nhưng cậu vẫn cố làm cho mình bình tĩnh lại, còn chưa biết trong đây có bao nhiêu nguy hiểm, quá lỗ mãng dễ hại chính mình lắm. Để cho chắc ăn, Sơn bắt đầu đi kiểm tra từng gian phòng trên tầng ba này, hầu hết là chứa lương thực, rượu chè, cũng không còn gì khác, Sơn liền tiến về phía cầu thang dẫn xuống tầng hai. Vừa đi đến đầu cầu thang, Sơn đã phát hiện ra đang có mấy người đang đi lại phía dưới, cẩn thận ẩn thân, Sơn mới quan sát xem là ai. Chỉ thấy đấy là hai người đàn ông đang đứng cạnh lan can cầu thang uống rượu, h·út t·huốc, nói chuyện với nhau.
“Tạo ra một tia điện to tướng như vừa nãy làm tao mệt c·hết rồi!” – Người đàn ông hơi thấp thở ra một hơi khói, sau đó than thở - “Tao làm việc cật lực cho lão bấy lâu nay mà lão thưởng cho tao ít đá quá, làm năng lực của tao khó mà tăng cấp nhanh được. Nếu không phải năng lực của lão quá khủng, những đãi ngộ khác cũng không tệ, tao cũng nghĩ rời đi lâu rồi”
“Bé cái mồm lại, mày muốn lão đại nghe thấy à? Đến lúc ấy lại không có quả ngon để ăn đâu.” – Người đàn ông cao hơn trừng mắt nhìn người này, nhắc nhở - “Cũng đừng nghĩ đến những ý tưởng kia nữa, chúng ta mới động đến người trong q·uân đ·ội, ở đây còn tốt, nếu ra ngoài mà bị phát hiện thì chỉ có đi đời.”
“Mày say mẹ nó rồi, không có ai giá·m s·át thì làm sao mà q·uân đ·ội biết được chúng ta đang làm gì ở đây.” – Người thấp hơn khó chịu nói – “Lại nói, dạo gần đây có nhiều người từ phía ngoài đến làng, tao với mày lại phải đi khiêng hàng đống tượng đá qua lại, mệt c·hết mẹ. Đã vậy mấy em xinh tươi kia, cũng chỉ có lão là được hưởng, còn anh em mình chỉ được cho cơm thừa canh cặn, quá bất công. Chiều nay cũng có mấy người mới vào làng, không biết có sơ múi được gì không?”
“Mày mới là thằng say ấy, những câu như thế cũng dám nói ra.” – Người cao lập tức bịt mồm người thấp lại – “Thôi dẹp đi, khỏi uống nữa, tranh thủ đánh một giấc, chốc nữa lão đại xong việc còn phải đi dọn dẹp.”
“Đừng bép xép để bị lũ ngu bên ngoài phát hiện ra, nếu không là đi đời cả hai thằng đấy.” – Người cao hơn răn đe một câu.
Người kia nghe thấy thể thì cũng hơi tỉnh thần một chút, lập tức hai người kéo nhau tiến vào một căn phòng khác. Sơn ở một bên đã nghe rõ mồn một câu chuyện của hai người này, ra là hai người mới vừa nãy phối hợp diễn trò lừa gạt dân làng. Vốn khá e ngại người có năng lực về điện, nhưng qua lời kể của người này, thì ra hắn cũng không mạnh như Sơn tưởng, hơn nữa hai người còn đang trong tình trạng say xỉn, không hề có tính uy h·iếp gì đến cậu.
“Hai thằng này vừa nhắc đến người ngoài làng dạo gần đây hay vào làng, lại còn mấy em xinh tươi, vậy hẳn là vẫn còn người bên ngoài vào làng còn sống sót, chắc là toàn nữ.” – Sơn thầm suy đoán – “Mà vào hỏi trực tiếp là sẽ rõ ngay.”
Sơn lập tức lần theo hướng vừa rồi hai người kia mới đi, khẽ khàng mở cửa tiến vào phòng, sau đó khoá trái cửa lại. Hai người vừa nãy bây giờ đã nằm trên giường, ngáy ầm cả căn phòng lên rồi. Tiến lại chỗ người thấp, Sơn giáng một cú vào đầu, làm cho người này ngất hẳn trong lúc ngủ, phong toả lại năng lực, trói chặt vào giường. Tiếp đấy cũng trói người cao vào giường, cũng phong toả năng lực, sau đấy vỗ bôm bốp vào mặt người nọ.
“Dậy! Dậy mau!” – Sơn vừa vả vừa gọi người cao dậy.
“Gọi cái gì vậy? Có biết tao đang ngủ ngon không?” – Người cao còn đang ngái ngủ, bực dọc đáp lại – “Nhanh cút ra ngoài cho tao, đừng để tao phải động tay.”
“Mày có biết tao là ai không mà dám nói như vậy?” – Sơn cười nói.
“Mày là ai mà tao không…“
Người cao vừa mở to mắt, đang muốn chửi thì đột nhiên lại nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ, hắn lập tức nuốt trở lại câu nói dở dang. Người cao còn phát hiện hắn đã bị trói chặt vào giường, hơn nữa thân thể yếu ớt, không có cách nào vận dụng năng lực, hắn liền hãi nhiên kêu lên:
“Mày, mày là ai? Làm thế nào mà mày có thể đột nhập được vào đây? Hộ vệ bên ngoài sao không bắt mày lại? Mày đã làm gì với cơ thể tao rồi? Mày, mày…”
“Dừng dừng!” – Sơn bực mình vả vào mồm tên này, sau đó gằn giọng nói – “Tao là ai không quan trọng. Mày chỉ phải nhớ một điều, mày không phải là người được hỏi, mà tao mới là người phải hỏi mày, nhiệm vụ duy nhất của mày là trả lời.”
Nói xong Sơn liền rút kiếm ra, đặt lên đũng quần của người này, giọng lạnh như băng:
“Mày mà dám kêu cứu hay im lặng không trả lời thì tao sẽ cắt cái cần tạo giống của mày, sau đó sẽ đến gân chân, gân tay, để mày trải nghiệm cảm giác mất cả ngũ chi là như thế nào. Mày hiểu ý tao chứ?”
Nghe xong lời đe doạ của Sơn, người cao đã sợ hãi rồi, còn chưa kịp mở mồm nói câu gì, thì hắn đã cảm thấy dưới đũng quần hơi nhoi nhói rồi, máu tươi bắt đầu khẽ chảy ra thấm vào quần của hắn. “Thằng này thật mẹ nó định cắt của quý của mình, ít nhất cũng phải để tao nói gì đã chứ?” – Người cao hốt hoảng nghĩ trong đầu.
“Dừng tay lại, đừng cắt, anh muốn em nói gì anh cứ hỏi, đừng động tay động chân như vậy chứ!” – Thấy Sơn vẫn định để kiếm cứa sâu thêm, người này liền nhanh chóng hô lên.
“Như vậy mới đúng chứ!” – Sơn dừng tay lại, dùng giọng nói hiền hoà hỏi – “Lão trưởng làng đang làm gì, ở vị trí nào, lão có năng lực gì, mạnh yếu ra sao, tầm ảnh hưởng ở mức độ thế nào? Miêu tả qua về lão ta đi.”
Nghe Sơn đặt ra hàng loạt câu hỏi, người này chảy cả mồ hôi hột.
“Anh hỏi chậm lại để em trả lời dần dần được không?” – Người cao cười khổ lên tiếng, nhưng trong lòng thì đang chửi mẹ.
“Còn nữa, những người mà được cho là cống phẩm đã được đưa đi đâu, hay là bị lão khọm già kia làm gì rồi?” – Sơn đặt nốt câu hỏi – “Tạm thời là thế, trả lời đi chú em… ờm, tên là gì nhỉ?”
“Là Núi ạ.” – Núi nhanh nhẹn trả lời.
“À, ừ, Núi, chú em trả lời nhanh trước khi kiếm của anh tuột khỏi tay.” – Sơn cười hoà ái, kiếm trong tay thật sự có chút run lên.
“A, anh, anh cứ bình tĩnh, em sẽ trả lời toàn bộ.” – Núi cảm thấy mình sắp vãi cả ra quần rồi, nhưng vẫn phải cố gắng trả lời.
Nói rồi, Núi hơi hắng giọng một chút, chuẩn bị từ ngữ trong đầu, rồi bắt đầu một chín một mười trả lời toàn bộ câu hỏi của Sơn. Sau khi nghe xong, Sơn đã hiểu được tương đối tình hình ra sao rồi. Lão trưởng làng thực ra cũng không già đến vậy, chỉ là hắn thích người khác gọi hắn là lão thôi, thực ra thì lão mới ở độ tuổi trung niên. Lão tên thật là Huỳnh, trước đây chỉ là người dân bình thường trong làng, nhưng từ khi tận thế, lão thức tỉnh năng lực hoá đá, nghe theo lời kể thì dường như cấp độ cũng không thấp. Theo lời Núi, bất kể ai, bất kể vật gì, chỉ cần là lão muốn, trong bán kính hai mươi mét xung quanh lão đều có thể khiến người đó hoá đá được. Hơn nữa Núi từng được chứng kiến lão ta từng dùng thủ thuật hoá đá được cả đối thủ từ khoảng cách xa hơn nữa, cụ thể cách gì thì hắn không rõ ràng lắm.
“Theo miêu tả thế này thì hẳn là năng lực giả cấp B, sắp tiếp cận cấp A. Có vẻ rắc rối đây!” – Sơn làm ra tính toán.
Ngoài ra, Núi còn cho biết, vì có năng lực mạnh như vậy, dường như vượt lên trên tất cả những người sở hữu năng lực khác, lại là kẻ xảo trá vô cùng, vì vậy lão đã thành công lừa gạt phần lớn người dân trong làng tin vào thần linh mà lão tạo ra, còn lão là người trung gian, có nhiệm vụ giao tiếp với thần linh, truyền đạt lại ý chí của ngài đến người dân trong làng. Hơn nữa lão còn cấu kết, hợp tác với một số người khác để việc lừa gạt trơn tru, thực tế hơn. Tất nhiên đối tượng hợp tác hồi trước, mà bây giờ là quan hệ đại ca, đàn em là với Núi cùng người thấp tên Giang đang c·hết ngất trên giường kia. Những ai không tin hoặc chống lại lão thì kết cục là bị “sét” đ·ánh c·hết hoặc bị hoá đá. Cống phẩm dâng lên thần linh tất nhiên cũng do lão hưởng thụ, bao gồm cả những cô gái trẻ đẹp trong làng. Ai nghe theo thì được hưởng vinh hoa, phú quý, người có năng lực còn được nắm quyền trong tay, ai phản đối sẽ bị lão c·ưỡng h·iếp xong rồi sẽ được thêm vào bộ sưu tập tượng đá của lão. Kể cả những người lạ từ ngoài làng tiến vào lão cũng không tha. Bây giờ lão đang ở trong phòng lớn tầng một ăn chơi, hưởng lạc hoặc làm mấy việc biến thái gì đấy, Sơn cũng chẳng muốn đoán.
Sau khi trả lời toàn bộ, Núi mới hơi thở ra, sau đó quan sát qua Sơn đang yên lặng phía trước. Nhưng khi thấy Sơn sắc mặt khó coi, ánh mắt như đang bốc ra lửa, Núi lại chột dạ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Hắn đang sợ Sơn giận cá chém thớt, tâm trạng không tốt rồi lấy cậu em của hắn ra làm vật xả giận, vậy thì hắn đời này xem như bỏ.
Tất nhiên Sơn cũng không thực sự sẽ làm như vậy, lúc nãy chỉ là đe doạ, cậu cũng không có cái sở thích khác người như thế. Nhưng tức giận thì lại là thực sự, còn việc gì xấu mà thằng già này chưa làm ra không? Sơn bực mình đá cho Núi ở bên cạnh một phát đau điếng, sau đấy đánh cho hắn c·hết ngất giống như đồng đội của hắn bên cạnh. Hơi bình tĩnh lại, Sơn bắt đầu suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể chống lại năng lực của lão trưởng làng. Cần nắm chắc thì Sơn mới dám xông xuống đập lão ra bã, còn không chuẩn bị đủ có khi là tự chui đầu vào rọ, lao đầu vào chỗ c·hết, kết cục chắc chắn không tốt đẹp gì.