Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 65: Bất ngờ



Ngay tại chỗ, Sơn lập tức lấy ra vài chục viên tinh hạch, nhanh chóng khắc hoạ một đống trận đồ lên trên. Hì hục một lúc mới hoàn thành, Sơn lúc này mới yên tâm ra khỏi phòng. Theo lời Núi kể khi nãy, tầng hai này thường để cho hai người bọn hắn ở tiện cho công việc, ngoài ra còn một thủ hạ đắc lực khác của lão trưởng làng, đó là người trung niên lúc tối đã đón tiếp ba người Sơn, tên là Công. Người tên Công này còn được tín nhiệm hơn cả hai người Núi, năng lực lại mạnh hơn, dường như là liên quan đến âm thanh. Bây giờ Công đang ở bên ngoài nhà phụ trách quản lý dân làng tránh hỗn loạn, có thể sẽ trở về bất cứ lúc nào. Ngoài ra tầng hai cũng không có gì nhiều nữa, chủ yếu những thứ quan trọng khác sẽ ở tầng một cùng lão Huỳnh trưởng làng.

Cẩn thận đi xuống cầu thang tầng một, Sơn liền cảm thấy một nguồn linh khí đang mãnh liệt tràn ra từ một hướng, lớn hơn rất nhiều so với không khí chung quanh. “Chẳng lẽ còn cò linh thạch? Không đúng, cảm giác này là linh khí đến từ tinh hạch, vậy thì chắc hẳn là một lượng cực lớn tinh hạch mới đúng.” – Sơn thầm nghĩ. Thì ra kho đá mà người tên Núi kia nói đến là kho tinh hạch mà lão Huỳnh độc chiếm, không ngờ lượng lại lớn đến tình cảnh như vậy. Cũng phải thôi, tích trữ ba năm nay rồi, đám người này cũng không biết cách hấp thu đủ hiệu quả, nên tiêu hao cũng không quá nhiều, như vậy còn không nhiều tinh hạch mới là lạ. Thế là Sơn quyết định thu hết số tinh hạch kia trước, coi như là lợi tức, dù sao khoảng cách cũng không quá xa chỗ cậu đang đứng.

Rời xa cầu thang một đoạn ngắn, Sơn mới rẽ vào một bên hành lang, đã đụng ngay cánh cửa của căn phòng chứa tinh hạch rồi. Vẫn biết lão Huỳnh kia vừa gian xảo lại là loại kẹt xỉ, nhưng không ngờ lão lại cẩn thận đến như thế này. Chẳng những cửa đã được gia cố lại, khoá kĩ càng, mà trên cửa còn để đấy một viên tinh hạch. Tất nhiên cũng không phải là một viên tinh hạch bình thường, mà Sơn cảm nhận được dị năng lượng ẩn chứa bên trong viên tinh hạch đã bị xáo trộn qua. Cụ thể là bên trong ngoài dị năng lượng nguyên bản, còn có một loại dị năng lượng khác, hẳn là từ thể nội của năng lực giả ép vàp trong, dùng để kích hoạt khi có điều kiện gì đấy. Sơn cũng phải nhận xét, người làm được thế này không những năng lực đạt cấp độ đủ cao, hơn nữa cũng rất sáng tạo mày mò ra cách sử dụng khác của tinh hạch. Mà người đấy chắc là lão Huỳnh trưởng làng, ngươi nào tiếp xúc gần với viên tinh hạch này hẳn là sẽ bị năng lực của lão làm cho hoá đá đây.

Đương nhiên Sơn cũng không sợ, gặp bản tôn thì có thể còn có kiêng kị, chứ chỉ là một chút năng lực đặt vào viên tinh hạch bé tí này, còn không đủ để cho cậu e ngại. Ném một viên tinh hạch chứa trận đồ tiếp xúc với viên tinh hạch kia, lập tức xảy ra phản ứng triệt tiêu năng lượng lẫn nhau, sau mấy hơi cả hai viên tinh hạch cùng tiêu tan tại chỗ. Bây giờ cản trở Sơn thu chiến lợi phẩm chỉ còn là một lớp cửa. Cầm kiếm lên chém một nhát, cánh cửa đã bị xẻ làm đôi, lộ ra từng đống tinh hạch bên trong, số lượng này chí ít có vài ngàn viên. Cũng không biết là làm kiểu gì mà kiếm được nhiều như vậy, chẳng lẽ là chủ động đi săn g·iết xác sống, dị thú? Mà cũng không quan trọng, Sơn lập tức xuất ra ngọc lưu trữ, một hơi hút sạch chỗ tinh hạch vào, để sử dụng dần dần.

Dọn sạch sẽ gian phòng, Sơn mới rời đi kiểm tra vài phòng kế tiếp, nghe tên Núi nói là một vài phòng là cho các lão bà của lão Huỳnh ở, có phòng là để giam giữ một vài cô gái đang chờ bị lão “làm thịt” còn phòng lớn nhất là phòng để lão ăn chơi. Đứng ngoài cửa mà nghe thấy tiếng nói cười ríu rít, vậy thì chắc chắn là các lão bà rồi, khỏi vào trong quấy rầy. Sơn chỉ vào xem thử phòng giam, tất nhiên là cố gắng không để lộ mình đã đến qua, căn bản là cậu không muốn rắc rối. Bên trong phòng giam chắc chắn là cũng chẳng còn dân làng đâu, mấy năm nay thì hoặc là hoá đá, hoặc là thành thê th·iếp cho lão Huỳnh rồi, như vậy thì hẳn là toàn người ngoài làng b·ị b·ắt vào đây rồi. Cũng chỉ còn ba người vẫn còn ngồi bên trong buồng giam, hai người thường và một người mặc quần áo quân nhân, cả ba người đều không b·ị t·hương tích gì, chỉ là tâm trạng không tốt lắm thôi. Thấy vậy Sơn cũng không vội lo cho mấy người này nữa, quan trọng là phải đi xử lý lão Huỳnh kia trước đã.

Đang muốn đi qua quan sát phía căn phòng lớn kia, Sơn lại đột nhiên nhớ đến một vấn đề, đó là vẫn còn một người là thủ hạ đắc lực của lão Huỳnh vẫn còn đang ở bên ngoài, hơn nữa có thể trở về bất cứ lúc nào. Sơn cũng không muốn mình bị người ta phát hiện rồi bị vây công, như thế quá nguy hiểm. Lập trận pháp nhỏ trước cửa thì tác dụng cũng tốt, nhưng lại chỉ bảo vệ được cửa, năng lực giả thì phá tường đi vào cũng không phải không thể. Lập trận pháp bao phủ cả căn biệt phủ này thì khá khó khăn, vừa tốn tinh hạch vừa tốn chân nguyên, lại mệt mỏi tinh thần, khỏi cần bàn đến. Như vậy để tránh cho người ngoài cản trở hoặc lão Huỳnh thoát ra ngoài được thì tốt nhất là bố trí trận pháp bao trùm căn phòng của lão là ổn nhất.

Nghĩ xong kế hoạch chu toàn nhất, Sơn liền nhanh chóng tìm đến căn phòng lớn, cẩn thận đánh giá diện tích căn phòng, sau đó bắt tay vào bố trí trận pháp bao quanh phòng. Nhưng người tính thì không lại trời tính, đang lúc tập trung bố trí trận pháp, tinh thần hầu như đều đặt lên việc bố trận, Sơn liền không thể phân ra nhiều chú ý đến phía ngoài. Còn chưa làm xong thì cửa phòng đột nhiên từ bên trong mở ra, đi ra ngoài là một người trung niên, người hơi thấp, mặt hơi quắt lại nhưng nhìn chung là hồng hào. Nhìn dáng đi có vẻ không được bình thường, mắt nhìn hơi mông lung, người này hẳn là uống cũng kha khá rượu. Nếu để cho người dân trong làng nhìn thấy người này thì sẽ lập tức biểu thị kính sợ mà chào hỏi ngay lập tức. Thì ra đây chính là lão Huỳnh trưởng làng, là mục tiêu mà Sơn muốn giải quyết. Té ra lão Huỳnh hôm nay cao hứng, uống rất nhiều rượu, nên mắc tè nhanh, đã vậy còn say, quên mất trong phòng có sẵn phòng tắm, nhà vệ sinh, cứ nhất quyết phải ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh mới được. Vừa ra đến cửa phòng, lão liền nhìn thấy trước cửa đang có người hì hục làm cái gì đấy, lão liền lên tiếng:

“Anh bạn, đêm rồi không đi ngủ còn bận bịu gì nữa thế?”

Sơn nghe thấy lão Huỳnh hướng mình hỏi thì cũng giật hết cả mình, thế quái nào lại có người xuất hiện ở đây, Sơn liền theo phản xạ lùi về phía sau, bật cảnh giác lên cao nhất, cẩn thận quan sát người trước mắt. Người này cũng không có gì đặc biệt, ngoài cái bản mặt của hắn rất gian xảo, nhưng làm Sơn càng chú ý hơn nữa là người này có nguồn dị năng lượng lưu chuyển trong người rất mạnh, hẳn là năng lực giả cấp cao. Dựa theo lời tên Núi kể khi nãy, cộng thêm cảm nhận của mình, Sơn phải chắc chắn đến 99 phần trăm đây là lão Huỳnh rồi.

“Thế quái nào lão lại xuất hiện ở đây?” – Sơn hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ lại câu nói vừa rồi của lão, Sơn lại hơi nghi ngờ - “Lão này đây là đang say rồi hay sao? Nhìn cũng không giống như là đã phát hiện ra mình là người đột nhập vào.”

Nhưng ngay sau đó lão lại nói một câu làm Sơn phải sặc tiết:

“Không đúng, rõ ràng dưới này chỉ còn toàn mĩ nữ, đâu ra một thằng oắt con thế này? Mày muốn c·ướp vợ của tao phải không, thế thì đi c·hết đi!”

Nói rồi lão liền phóng thích năng lực ra ngoài, hướng Sơn mà tới, gần như không giữ lại chút nào. Lần này nhanh đến nỗi Sơn còn chưa kịp rời khỏi phạm vi t·ấn c·ông của lão thì đã bị dính rồi, toàn thân cậu hoá đá chỉ trong giây lát. Nhìn thấy thành quả của mình, lão Huỳnh lập tức hả hê cười lớn:

“C·hết nha con! Lần sau đừng có mà tìm tới cửa nhà tao c·ướp vợ nghe chưa. Há há há.”

Nhưng chưa cười được bao lâu thì một giọng nói trêu tức chợt cất lên làm cho lão Huỳnh giật mình, đang trong cơn say cũng phải thanh tỉnh đi mấy phần:

“Ồ, ông bạn có vẻ vui nhỉ?”