Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 79: Chuyển hướng



“Ở đây có lẽ đã đủ xa rồi.”

Sơn cảm thấy vị trí này đã cách tàn tích đủ xa nên quyết định dừng lại xuống dưới chạy bộ, chứ cứ bay mãi quá hao chân nguyên, trong khi bây giờ cậu còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn, bay một tí nữa chắc lại cạn kiệt lượng mới hồi phục lúc nãy, như vậy rất không ổn. Thi triều đã dẫn theo hầu hết xác sống về phía căn cứ rồi, nên con đường này gần như là rất an toàn, đấy là ban ngày. Còn về đêm, rất dễ xuất hiện dị thú, nên Sơn cũng không dám đi lâu, chỉ vừa tối hẳn là cậu đã dừng lại, tìm một góc khuất, bố trí một vài trận pháp tại chỗ, rồi lại ngồi xuống tiếp tục khôi phục. Lần này Sơn lấy viên tinh hạch thu được từ chỗ con xác sống cấp 4 cậu đã hạ khi nãy ra, hấp thu linh khí bên trong khôi phục, ngoài ra cũng là để giúp đỡ nâng cao tu vi hiệu quả hơn. Mấy người bên kia chỉ cần ở nguyên trong trận pháp thì sẽ hoàn toàn không gặp vấn đề gì, Sơn cũng không cần phải cấp tốc quay trở về, đêm nay cứ tập trung tu luyện đã.

Một đêm không có vấn đề gì xảy ra, sáng hôm sau Sơn cuối cùng cũng kết thúc tu luyện, tự cảm nhận lại tình huống cơ thể một chút, Sơn liền cảm thán:

“Không ngờ viên tinh hạch cấp 4 này lại tốt như vậy, không những giúp quá trình hồi phục chân nguyên của mình nhanh hơn, hơn nữa còn đẩy nhanh tốc độ tăng tiến tu vi, chắc là do linh khí bên trong có độ tinh khiết khá cao rồi.”

“Có lẽ không mất bao lâu nữa là mình sẽ đạt đến cực hạn của cảnh giới Khí Cảm, có thể thử nghiệm đột phá đến cảnh giới lớn tiếp theo rồi.”

Sơn vui tươi hớn hở hẳn lên, sau trận chiến hôm qua, dù có có chút b·ị t·hương, áo bảo hộ có bị hư hỏng một phần, nhưng đổi lại là kinh nghiệm thực chiến, được rèn luyện cơ thể cùng chân nguyên, lại làm cho tu vi tịnh tiến, cũng tính là có lời rồi. Nói về việc đột phá, cần đưa tu vi đạt đến mức cực hạn của cảnh giới hiện tại, ở đây là cảnh giới Khí Cảm. Nhớ lại kiến thức sư phụ truyền cho, cảnh giới Khí Cảm, là giai đoạn đầu tiên của tu luyện, tuy chưa phải một giai đoạn rất trọng yếu, nhưng cũng không thể coi thường được. Cảnh giới này, ý nghĩa đúng như cái tên của nó, là giai đoạn mà người tu luyện bước đầu tiếp xúc với linh khí, cảm nhận được nó, hấp thụ và chuyển hoá được nó thành chân nguyên cho bản thân sử dụng. Ở cảnh giới này, mỗi một tầng thứ nhỏ là một bước làm bản thân quen thuộc hơn với linh khí, nâng cao hơn quá trình chuyển hoá, vì vậy không thể tách rời với linh khí được. Một khi đạt đến cực hạn của cảnh giới, ngoài việc thân thuộc với linh khí, còn cảm nhận được mức độ mỏng hay đậm của linh khí dù khoảng cách không ở gần mình. Tầng thứ của cảnh giới này còn có thể được tính dựa vào tỷ lệ chuyển hoá linh khí thành chân nguyên, tỷ lệ càng cao thì cảnh giới càng viên mãn. Sơn tự tính nếu tỷ lệ mà sư phụ đề ra lúc thoả mãn điều kiện đột phá là mười phần, thì hiện tại cậu đã có tỷ lệ chuyển hoá lên đến chín phần rưỡi, đã rất gần với lúc đột phá rồi. Còn một lưu ý, tuy chỉ là cảnh giới mở đầu của tu luyện giả, nhưng nên thêm một chút công sức vào việc kiểm soát chân nguyên trong cơ thể, vì càng thành thạo, thuần thục thì thực lực tại cảnh giới hiện tại càng mạnh.

Sắp xếp một chút suy nghĩ trong đầu, Sơn sau đấy mới đứng dậy vươn vai một cái. Nhìn một chút phương hướng căn cứ đã bị phá, Sơn dặn lòng:

“Dù là sắp đột phá thật, cũng không thể vội vàng mà mất đi cơ sở, mình muốn đột phá trong tình trạng tốt nhất, đạt đến cực hạn như sư phụ đã đề ra, như vậy đến cảnh giới sau sẽ càng mạnh hơn. Khi đó sẽ không đến mức bất lực như khi đối mặt với cơn thi triều mới qua.”

Không chần chừ nữa, Sơn lại tiếp tục lên đường hướng về phía vị trí mấy người trong trận pháp, thời gian trì hoãn đã đủ lâu rồi, nếu quá chậm trễ thì trận pháp sẽ có nguy cơ bị giải trừ, rất nguy hiểm cho mấy người kia. Do chân nguyên đã hoàn toàn khôi phục, Sơn lại leo lên phi kiếm, bay thẳng đến vị trí đã định. Cũng không mất nhiều thời gian, Sơn đã lại tìm đến chỗ cậu lưu lại trận pháp rồi. Hoàn cảnh xung quanh cũng không khác gì so với lúc trước khi Sơn rời đi, như vậy tức là trong khoảng thời gian này cũng không có vấn đề lớn gì xảy ra tác động đến. Vừa về đến gần trận pháp, Sơn quan sát bên trong trận pháp, số người vẫn đầy đủ, như vậy là yên tâm rồi, không hề có ai ra khỏi trận. Nhưng thay vào đấy, Sơn lại thấy có người đang ở trong hoàn cảnh không thoải mái cho lắm. Đó là Thắng – em trai của Phương, thằng bé đang trong tình trạng bị trói chặt bằng dây leo, mặt mũi mếu máo, đang nằm chính giữa trận, bị những người khác nhìn chằm chằm.

“Đây là có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại trói thằng bé thành thế này rồi?” – Sơn vừa tiến vào trận pháp liền lên tiếng hỏi.

“A, là anh Sơn, rốt cuộc anh cũng về rồi.” – Nguyệt thấy Sơn trở về thì vui mừng chào đón, sau đấy giải thích – “Là do cậu ta quá lì lợm, không chịu nghe mọi người khuyên bảo, cứ muốn rời đi tìm kiếm chị gái của mình, mặc kệ bên ngoài có thể không an toàn. Không còn cách nào khác, em mới phải gọi dây leo ra trói cậu ta lại, lúc này mới an tâm được.”

“Ồ, ra là vậy, anh hiểu rồi.” – Sơn gật gật đầu, hài lòng với cách làm của Nguyệt – “Tốt lắm, năng lực của em lại tăng tiến lên rồi đúng không?”

“Hì hì, anh thấy em giỏi không, em mới chỉ hấp thụ tinh hạch một ngày mà đã làm được rồi đấy!” – Thấy Sơn chú ý đến vấn đề này, Nguyệt liền phổng mũi lên khoe chiến tích.

“Được rồi, cũng đừng tự kiêu, em cứ tiếp tục cố gắng như vậy là được.” – Sơn gõ nhẹ lên đầu Nguyệt, rồi quay sang nói với Thắng – “Thắng, anh biết em lo lắng cho chị em, nhưng cứ bình tĩnh đã, mặc dù căn cứ đã không còn, nhưng cũng may là chị của em không gặp nguy hiểm gì. Hiện nay cô ấy đang được người từ căn cứ Lâm Huy chăm sóc, sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”

“Thật không anh?” – Thắng dừng mếu máo, lên tiểng hỏi lại.

“Thật, bây giờ anh sẽ đưa chúng ta quay trở lại tàn tích của căn cứ Bình Minh, nếu họ vẫn còn ở đấy thì sẽ gặp được, còn không thì chỉ còn cách chuyển hướng đến căn cứ Lâm Huy thôi, chắc là chỉ có căn cứ đấy là gần chỗ chúng ta nhất rồi.”

Hàn huyên với nhau vài câu, Sơn giải trừ trận pháp, lại dẫn theo mấy người theo hướng tàn tích căn cứ Bình Minh mà đi. Sơn đang nghĩ nhanh chóng tìm được nơi dừng chân tốt cho mấy người, chứ cứ đem họ theo suốt trên đường thế này sẽ ảnh hưởng đến công cuộc tìm tài nguyên tu luyện nâng cao tu vi của mình, lại dễ để họ gặp nguy hiểm hơn. Sơn cũng không phải ba đầu sáu tay, không thể luôn bảo vệ tốt cho nhiều người thế này được, nhất là trong hoàn cảnh xác sống cùng dị thú tiến hoá quá nhanh như bây giờ.

Mất hơn nửa ngày trời, Sơn mới dẫn theo mấy người trở lại đến tàn tích, do Thắng nóng vội muốn trở lại, mấy người cũng không dừng lại nghỉ ngơi giữa chừng nên mới nhanh được như vậy đấy. Đúng như dự đoàn ban đầu của Sơn, quân tiếp viện của căn cứ Lâm Huy đã đem những người sống sót rời đi rồi, chắc là trở lại căn cứ của họ, dù sao nơi đây cũng không còn gì nữa. Bây giờ chỉ còn nước chuyển hướng đến căn cứ Lâm Huy thôi, nhưng như thường lệ, chẳng có ai biết đường đến đấy cả. Nhưng Sơn có thể lần theo dấu vết mà đội lính kia để lại, dù sao số lượng người bên họ cũng không ít, di chuyển sẽ rất dễ dàng để lại vết tích, ví dụ như vết tích tiêu diệt xác sống trên đường đi… Để cho mọi người nghỉ một tí, sau đấy lại kéo nhau di chuyển tiếp, mục tiêu tiếp theo là căn cứ Lâm Huy.