Dấu vết để lại cũng không phải quá cũ, chắc là họ rời đi cũng chưa quá lâu, nhiều nhất mới có vài tiếng, nếu không bị chậm trễ gì thì nhóm Sơn hẳn là có thể đuổi kịp được trên đường đi. Chuyến này Sơn vẫn là người sẽ cõng chị Mai, nhìn tình trạng cơ thể cùng sắc mặt chị, có lẽ chẳng bao lâu nữa là chị có thể thử đi đứng lại được rồi, tiến triển hồi phục rất tốt, vượt ngoài dự tính ban đầu của Sơn. Có lẽ cách dùng tinh hạch để hồi phục v·ết t·hương này rất có hiệu quả nhằm vào năng lực giả, chỉ là không biết là tuỳ vào từng người hay là do năng lực cùng cấp độ mỗi người mà thôi, có thời gian Sơn sẽ làm rõ sau, bây giờ phải tranh thủ lên đường tiếp đã.
Trên đoạn đường này, ngược lại là có rất ít xác sống xuất hiện, căn bản là do đoàn lính tiếp viện đi trước đã dọn dẹp khá sạch sẽ rồi, nhìn vào những cái xác bị đào mất tinh hạch được xếp gọn sang hai bên đường đi là đủ hiểu. Nghe thì tốt, nhưng vậy nghĩa là quãng đường này Sơn lại kiếm tinh hạch ít hơn hẳn, cũng may mà số tinh hạch dự trữ cuỗm được từ trưởng làng hồi trước còn khá lớn, đủ cung cấp cho mình cùng chị em Mai dùng một thời gian nữa, tất nhiên là trước khi Sơn đột phá cảnh giới tiếp theo. Cảnh giới càng cao, linh khí hấp thu, tài nguyên tu luyện cần càng nhiều, cho nên chỗ tinh hạch này sẽ sớm thành muối bỏ biển, dùng không mấy chốc là sẽ hết, vì vậy Sơn nghĩ vẫn là nên sớm tìm ra thêm tài nguyên tốt hơn giúp ích cho tu luyện.
Trên đường đi, hi hữu lắm mới gặp phải xác sống hoặc dị thú, nếu là cấp hơi cao trở lên Sơn sẽ là người ra tay, còn nếu cấp thấp cậu sẽ để cho Nguyệt dùng năng lực của mình đối phó, vừa luyện tập sử dụng năng lực, vừa học cách chiến đấu. Mặc dù lúc đầu Nguyệt cũng không quá muốn làm những việc này, nhưng dưới sự khuyên bảo từ Sơn cùng mong muốn sau này có thể bảo vệ chị Mai, cô bé vẫn cố gắng thực hiện. Xác sống cấp thấp hầu như rất chậm, Nguyệt chỉ cần gọi dây leo ra trói chúng lại rồi để dây leo đâm xuyên qua đầu chúng là có thể hạ được rồi, cách này tuy có hơi chậm, nhưng thắng ở chỗ ít máu me, phù hợp với cô bé hiện tại hơn.
Cả đội cứ đi như vậy đến tối thì dừng chân lại nghỉ ngơi, xung quanh khu vực này cũng chẳng có nhà cửa gì, Sơn lại một lần nữa dựng trận pháp lên để hình thành một nơi nghỉ chân an toàn tạm thời cho mọi người. Nhiều người thì nhiều miệng ăn, nên chỗ lương thực Sơn để lại hôm trước cơ bản đã hết rồi, nếu không kiếm thêm thì mấy người tối nay chắc là phải nhịn đói mà ngủ rồi. Nhìn ngó xung quanh một lúc, Sơn mới quyết định lên tiếng:
“Mọi người cứ ở yên trong này nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ra ngoài đi thám thính đường đi trước, xem tình huống phía trước thế nào, tiện đường sẽ tìm thêm lương thực cho chúng ta, đi cả ngày thế này chắc mọi người cũng đói rồi.”
Dặn mọi người vài câu, Sơn lúc này mới phi thân ra khỏi trận pháp, hướng về lối cũ mà đi. Không phải mang theo những người khác đi cùng, Sơn trực tiếp vận dụng thân pháp, lao vù vù trên đường, tốc độ phải nói là nhanh như gió. Chẳng mấy chốc, Sơn đã lần theo dấu vết từ trước tiếp cận đến một thành phố rồi. Đang muốn tiến vào kiểm tra xem bên trong có gì đặc biệt không, sẵn tiện tìm kiếm thêm lương thực thì một tiếng động cực lớn phát ra làm Sơn phải ngừng chân lại. Tiếng động vừa mới phát ra chính là từ trong thành phố này, dường như là do một vụ v·a c·hạm mạnh gây nên.
“Đang có người chiến đấu trong thành phố sao?” – Sơn thầm suy đoán.
Nghi ngờ có thể là người từ đội lính tiếp viện đang phải chiến đấu, Sơn liền nhanh chóng tiến vào thành phố. Vừa tiến vào thì đập vào mắt Sơn là một khung cảnh vốn đã hoang tàn sau tận thế, nay lại càng tan nát hơn do mới có chiến đấu càn quét qua. Đây hẳn là một trận chiến không hề nhỏ, chỉ là không biết do ai hay thứ gì gây ra mà thôi. Lướt nhanh theo con đường này một lúc nữa thì Sơn mới thấy rõ ràng nguyên nhân gây ra động tĩnh lớn vừa rồi. Một toán lính toàn bộ là năng lực giả cấp C, cấp B đang điên cuồng thi triển năng lực chống đỡ, chiến đấu với hàng loạt các xác sống từ cấp 2 đến cấp 4.
“Trời ạ, ở đâu ra mà nhiều xác sống cấp 4 đến vậy?” – Sơn bật thốt trong lòng.
Tuy số lượng còn xa mới so lại được với trong thi triều, nhưng với số lượng xác sống cấp 4 hiện tại lại là quá nhiều, ít nhất là với số năng lực giả trước mắt là không thể chống lại được. Chắc không mất bao lâu nữa thì những người này sẽ bị xác sống đè bẹp. Nhưng sao họ lại không chạy đi nhỉ, trừ khi là họ đang gắng gượng chống đỡ để câu kéo thời gian cho người khác. Sơn cũng đã nhận ra những người lính này đúng là quân tiếp viện từ căn cứ Lâm Huy, như vậy thì họ đang kéo thời gian cho nhóm còn lại chạy về trước rồi. Chỉ là không biết tại sao họ lại bị nhiều xác sống như vậy đuổi theo, đặc biệt là có cả cấp 4, cái bọn khá ít tập trung thành đoàn trong khu vực thành phố, trừ khi là giống như thi triều đã qua.
Thấy tình hình mấy người kia có vẻ không quá khả quan, Sơn định tiến lên giúp đỡ họ một chút, có thể phối hợp tiêu diệt lũ xác sống này thì tốt, còn nếu khó quá thì tìm cách rút lui. Nhưng chưa kịp cất bước thì Sơn lại cảm nhận được mới có người xuất hiện ở gần, lúc quay trái nghía phải xem xét thì cậu mới phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc. Đây đúng là người quen rồi, người này để lại ấn tượng rất xấu trong mắt Sơn, chính là lão Công ở cái làng hồi trước rồi, không sai vào đâu được. Nếu không phải lúc ấy tiêu hao khá nhiều, lại không đuổi kịp được tốc độ của lão chắc Sơn đã xử lý lão luôn rồi. Lúc này lão Công vẫn chưa phát hiện ra vị trí của Sơn, mà là đang đứng trên nóc một toà nhà quan sát khung cảnh chiến đấu bên dưới. Sơn thấy lão nhìn rất kỹ chiến trường, có vẻ như là đang cố gắng tìm kiếm một ai đấy bên dưới nhưng vẫn chưa thấy.
Chẳng biết ý định của lão Công là gì, nhưng thấy lão ở đây, Sơn cũng không định bỏ qua đâu, dù sao lão cũng đã gây ra quá nhiều tội ác, bây giờ nên trả giá rồi. Nghĩ rồi Sơn liền ẩn thân rồi phi người qua các toà nhà, lén lút lên đến toà nhà lão đang đứng, rồi bứt tốc giơ kiếm lên định cho lão một chém, tránh cho lão lại kịp thời chạy trốn. Nhưng ai mà ngờ được lão lại có thể trong nháy mắt né tránh được nhát chém này, chỉ bị lưỡi kiếm lướt qua tay, để lại một v·ết m·áu nông.
“Vậy mà vẫn kịp né, lão còn cảm nhận được có sát ý ở gần hay sao?” – Sơn thầm ngạc nhiên.
“Là ai, mau ra đây đi, lén lén lút lút còn ra thể thống gì?” – Lão Công ôm lấy cánh tay nhỏ máu, khẽ hô lên.
Lão quả thật là đang tìm người, người chưa thấy đâu thì lại bị một thứ gì đó lén t·ấn c·ông, nhìn vết cắt trên tay hẳn là do v·ũ k·hí lạnh của con người gây ra nên lão mới dám chắc chắn hỏi ai. Vừa rồi lúc sắp bị trúng đòn, đột nhiên một cảm giác nguy cơ cực cao dâng lên trong lòng lão, làm cho lão cảm thấy tính mạng sắp bị đe doạ. Dựa vào tốc độ của mình nên lão mới kịp thời né tránh hầu hết vết chém, chỉ b·ị t·hương nhẹ, nếu không nhanh sợ là lão đã bị đứt làm hai nửa rồi. Nhưng lão cũng lấy làm kỳ lạ, sao lại có người có thể phát hiện ra lão đang ở trên này cơ chứ, hơn nữa còn có năng lực tàng hình, t·ấn c·ông lão một cách bất ngờ, tí nữa thì lấy được cái mạng già này của lão rồi. Nếu đối phương vẫn không chịu lộ diện thì khó rồi, lão chỉ còn cách t·ấn c·ông bừa thôi.
Sơn tất nhiên là sẽ không hiện thân rồi, phải tranh thủ thời gian mà diệt sát lão chứ, nếu không nhìn thấy là mình có khi lão lại chạy mất hút. Nhân lúc lão Công còn chưa xác định được vị trí đòn t·ấn c·ông tiếp theo sẽ đến từ hướng nào, Sơn lại phi thân lên, định chém lão một kiếm nữa, lại không ngờ đến lão lại bất ngờ t·ấn c·ông. Chỉ thấy lão Công tự nhiên há miệng ra, tưởng chừng như đang hét ầm lên, nhưng âm thanh từ miệng lão lại như xuất từ loa công suất siêu lớn vậy, phải gọi một cái ầm vang cả vùng, đinh tai nhức óc, hơn nữa còn trực tiếp thổi bay Sơn ra một đoạn. Do ảnh hưởng bởi đòn này, tâm trí Sơn bị nhiễu loạn, làm thuật ẩn thân mất đi duy trì, trực tiếp lộ ra chân thân.
“Thì ra là thằng nhãi con cậu, không ngờ lại còn có năng lực tàng hình.” – Lão Công sau khi t·ấn c·ông xong, nhìn thấy người đánh lén mình là Sơn thì cũng bất ngờ không thôi – “Tí nữa thì cậu thành công g·iết ta rồi đấy.”
Sơn cố đứng vững lại tại chỗ, đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng một chút sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi của lão, cậu chỉ mải chú ý đến năng lực tốc độ của lão mà đã quên mất lão còn có năng lực về âm thanh. Không ngờ lão lại bỏ qua nguy cơ bị xác sống nhận ra vị trí mà dùng đòn t·ấn c·ông diện rộng, làm cho Sơn không né tránh kịp.
“Mất công ta dàn dựng bẫy để hạ sát cậu, cậu lại không bóng không hình xuất hiện ngay ở gần để á·m s·át ta, nhưng không may cho cậu là mạng ta lại rất lớn, ha ha!” – Lão Công vừa nói vừa cười trêu tức Sơn.
“Dàn dựng, ông đã làm gì?” – Sơn không hề chú ý đến ý trêu tức trong lời của lão Công, cậu để ý hơn đến cái cụm từ “dàn dựng” kia cơ.
“Đương nhiên là cục diện bị xác sống dưới kia bao vây rồi, chứ cậu nghĩ tại sao tự nhiên xác sống cấp cao của toàn thành phố này lại bao vây đám người kia cơ chứ?” – Lão Công giải thích, đồng thời tiếc nuối – “Tiếc là lại phí mất một cơ hội tốt để trả thù cậu rồi!”
“Chẳng lẽ lũ xác sống này là do ông dụ ra sao? Lại là dùng để đối phó với tôi?” – Sơn bị lời của lão Công làm cho kinh ngạc nửa ngày.