Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 81: Ác báo



“Dùng để đối phó cậu thì đúng, còn ta không có năng lực để dụ xác sống, nhưng ta có cách.” – Lão Công thâm thuý nói – “Nhưng không may lần này lại không thành công, ta cứ nghĩ con bé kia xuất hiện thì cậu cùng sẽ ở trong đám lính đó chứ.”

“Con bé nào? Chẳng lẽ là Phương? Trong đoàn lính kia ngoài Phương ra chắc lão cũng chẳng biết mặt ai khác.” – Sơn ngẫm lại – “Lão nhìn thấy Phương trong đoàn người nên nghĩ là mình cũng đang ở trong đấy, nên mới lên kế hoạch trả thù mình. Như vậy là mình làm liên luỵ đến Phương cùng những người lính kia rồi, nhưng phải xử lý lão già này trước đã, lão có cách dẫn dụ xác sống, nếu để lại lão hậu hoạ là không lường được.”

Lão Công còn đang đắc chí muốn nói tiếp cái gì thì Sơn lại đột nhiên lao đến, vung kiếm lên định chém lão một phát. Lão Công cũng giật thốt cả mình, lão còn chưa kịp nói xong thì thằng nhãi này đã lại bất ngờ t·ấn c·ông rồi, lão cũng có tuổi rồi, không bị sao chắc cũng sẽ bị thằng này doạ cho lên cơn đau tim mất. Tất nhiên có tuổi là bề ngoài, còn năng lực giả hệ tốc độ như lão sao lại không kịp phản ứng được cơ chứ, chỉ thấy lão lập tức lách người qua một bên, hiểm mà tránh qua được một kiếm này của Sơn. Lão còn muốn dùng năng lực âm thanh cho Sơn một đòn nữa thì cậu cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của lão rồi.

“Mày lại tàng hình tiếp à thằng nhãi? Đừng tưởng như vậy là tao không làm gì được mày.” – Lão Công trừng mắt lên quát.

Lão Công đang định dùng năng lực âm thanh khuếch đại ra như lúc nãy làm cho Sơn choáng váng thêm một lần nữa, nhưng một tiếng rít lớn từ một bên khác đập vào lỗ tai lão, làm cho lão phải giật mình quay mặt sang. Xuất hiện trong mắt lão là hình ảnh một loài chim biến dị lớn đang sà xuống, tiếng rít vừa rồi đúng là từ nó gây ra. Con chim lớn đang dùng cái mỏ lớn nhọn hoắt của nó đâm nhanh về phía lão Công, nếu không có gì bất ngờ thì lão sẽ trực tiếp bị nó xuyên thủng, cuối cùng là thành mồi nhắm của nó. Thì ra tiếng động lớn do lão Công tạo ra lúc nãy để t·ấn c·ông Sơn không thu hút xác sống bên dưới do chúng còn mải bao vây đoàn lính kia, mà lại thu hút đến một con dị thú hình chim lớn. Con chim này không chỉ lớn mà tốc độ còn cực kỳ nhanh, đã vậy còn bay rất nhẹ nhàng, hầu như không phát ra tiếng động mấy, nếu không phải lúc đến gần con mồi nó lại kêu lên thì chắc lão Công đến c·hết cũng không nhận ra là con chim đang tiếp cận mình rồi. Lão Công nhìn thấy rồi nhưng thực sự là phản xạ nhanh cũng khó mà đọ lại con chim ở khoảng cách gần như vậy, dù cho lão đã nghiêng được đầu sang một bên nhưng vẫn bị mỏ của con chim xé toạc mất một bên tai, đồng thời cự lực đẩy lão ngã bay sang một bên.

Nhìn thấy lão Công đau đớn nằm dưới đất ôm một bên tai còn đang rỉ máu, Sơn ẩn thân ở một bên cũng phải thầm hãi nhiên. Lúc nãy vừa mới t·ấn c·ông lão Công một đòn thì Sơn đã cảm ứng được có một sinh vật lớn đang lao đến đây với một tốc độ chóng mặt, cậu nhận thấy nguy hiểm liền không chần chờ mà ẩn thân trốn sang một góc, không ngờ vừa mới đấy mà con chim kia mới xuất hiện đã làm cho năng lực giả tốc độ như lão Công b·ị t·hương rồi. Nhưng con chim cũng không dừng lại ở đấy, thấy con mồi là lão Công chưa bị mình chọc c·hết, nó liền lượn một vòng rồi lại lao v·út trở lại phía lão. Lão Công lại nghe thấy tiếng không khí bị xé đến gần mình, lão hoảng hốt cố nhịn cơn đau, vận ra sức lực mấy chục năm cuộc đời vắt giò lên cổ mà chạy. Vừa chạy lão vừa hét lên:

“Mả mẹ thằng nhãi, dám chạy trước để tao phải gánh cục nợ này. Tao nhớ cả mối thù này rồi, nếu để lần sau tao gặp được mày thì mày c·hết chắc.”

Tất nhiên lão Công chỉ dám chửi vậy rồi cứ thế mà chạy mất hút, con chim đằng sau tốc độ bay cũng không thua tốc độ chạy của lão, lão làm gì còn thời gian mà để ý đến những việc khác được nữa. Sơn hơi thở ra, rất bất đắc dĩ, cậu muốn diệt sát lão nhưng hiện tại cũng chưa có lòng tin đuổi kịp tốc độ của lão, hơn nữa bây giờ lại vướng thêm con chim biến dị kia nữa, cậu càng không dám manh động, chỉ có thể mặc kệ lão đấy đã, bây giờ phải lo liệu giúp đỡ mấy người lính kia nữa.

“Hy vọng con chim kia có thể chọc được lão tặc này vài cái nữa cho bõ tức.” – Sơn thầm rủa lão Công.

Nói xong Sơn liền phi thân xuống dưới chiến trường, nhưng cậu cũng không lập tức lao đầu vào chiến đấu ngay, nhiều xác sống cấp 4 như vậy, Sơn không nghĩ mình có sức hạ được tất cả chúng nó, kể cả có những người lính kia hỗ trợ. Thay vào đấy, Sơn chạy xung quanh khu vực chiến đấu, liên tục rải rác tinh hạch trên đường tạo thành một thế cục đã định sẵn, nếu có người biết sẽ nhận ra Sơn lại muốn tạo dựng một mê trận, cỡ lớn tương đối so với lần đầu cậu thực hiện. Mê trận sẽ ảnh hưởng đến cả xác sống lẫn người bình thường bên trong phạm vi trận pháp, như vậy thì ngoài Sơn ra sẽ không ai chiến đấu bình thường được bên trong trận. Tất nhiên Sơn cũng không định thừa cơ xác sống bị mê hoặc mà hạ gục từng con một, nghe khá bất khả thi với thực lực cậu hiện giờ. Cái Sơn muốn là nhân cơ hội này đưa đám lính ra ngoài, trốn khỏi khu vực hỗn loạn này trước khi trận pháp tự giải trừ.

Chẳng mấy chốc trận pháp đã được bố trí hoàn tất, để tránh cho lũ xác sống để ý đến tinh hạch rải trên mặt đất, Sơn đặt mắt trận ở rìa trận pháp, rồi lập tức kết ấn. Ngay lúc ấy, tất cả sinh vật trong phạm vi trận pháp đột nhiên lâm vào trong một tình trạng vi diệu, không một ai hay thứ gì có thể nhìn thấy thứ hay người khác bên cạnh mình nữa, tất cả như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể di chuyển loạn xạ lên. Nhìn thấy trận của mình đã hoàn tất, Sơn không dám chậm trễ, lập tức tiến nhanh vào bên trong, gặp xác sống thì né ra, còn gặp người thì nói nhỏ vào tai họ một câu rồi đưa họ ra ngoài trận:

“Tôi là đồng minh, muốn sống sót thoát khỏi xác sống cùng sương mù thì để tôi đưa anh ra ngoài.”

Những người lính nghe thấy lời Sơn thì mới đầu cũng bán tín bán nghi, nhưng dựa trên tình trạng họ mới trải nghiệm vừa xong thì cũng đành phải cắn răng mà làm theo lời Sơn nói thôi. Dù sao mới vừa rồi họ mới bị xác sống bao vây là thật, tiếp đấy tự nhiên bị sương mù bao phủ không nhìn thấy gì, bây giờ lại xuất hiện một người nói có thể đưa họ ra, không rõ đúng mấy phần, nhưng vẫn hơn là chỉ đi đi lại lại trong sương thế này. Tất nhiên Sơn cũng chả rảnh đi lừa họ, cậu lần lượt kéo từng người ra khỏi mê trận, thậm chí thấy tốc độ quá chậm cậu còn trực tiếp ném mạnh từng người ra ngoài. Thấy đồng đội của mình từng người một bị ném ra ngoài, cũng không có b·ị t·hương gì, mấy người ra trước cũng vui mừng quá đỗi. Nhưng thứ làm họ phải ngây ra như phỗng là bên trong vị trí vừa rồi chiến đấu, xác sống còn đang di chuyển loạn xạ, lòng vòng, nhưng tuyệt đối không ra khỏi một vòng tròn cố định.

Cũng không mất bao lâu, Sơn đã cứu tất cả mọi người bên trong ra ngoài. Còn không đợi cho đám lính kịp hiểu là có chuyện gì, Sơn từ bên trong đã lao nhanh ra ngoài, đồng thời giận dữ quát lên:

“Các anh còn đứng ở đấy làm gì, không mau chạy nhanh mà giữ mạng, định đợi xác sống thoát ra làm thịt cả lũ à?”

Thấy Sơn quát như vậy, cũng không ai giận dữ, họ nhìn nhau một cái rồi đồng loạt dùng hết tốc lực chạy thoát khỏi thành phố này, không dám đứng lại quan sát nữa. Tình hình đằng sau tuy rất ly kỳ, nhưng dù sao mạng vẫn quan trong hơn, chạy trước đã rồi tính tiếp. Một lúc sau, khi cảm thấy đã chạy đủ xa, không có xác sống đeo đuổi nữa đám lính mới tạm dừng lại nghỉ ngơi. Một người trong đấy thấy Sơn bên cạnh định đến cảm ơn một câu thì đã bị cậu chặn miệng lại rồi.

“Không cần phải cảm ơn gì cả đâu, anh có bản đồ hay chỉ dẫn gì đến căn cứ Lâm Huy thì đưa cho tôi đi, tôi còn có việc gấp phải rời đi ngay.”

Dù một số người lính rất không thích cách nói chuyện của Sơn, nhưng dù sao cậu cũng mới cứu họ thoát c·hết, cũng không ai mở miệng phàn nàn cái gì, người vừa rồi định lên tiếng cũng không khó chịu gì, ngược lại còn lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Sơn, giải thích:

“Đây là bản đồ đánh dấu vị trí các căn cứ thuộc các tỉnh miền Bắc cùng tuyến đường di chuyển, hy vọng có thể giúp ích cho anh.”

“Cảm ơn anh!” – Sơn nhận bản đồ rồi khẽ nói.

Người lính kia còn đang định nói thêm cái gì thì Sơn đã biến mất ngay trước mắt anh rồi, không để lại một chút vết tích gì nữa. Người này hơi đơ ra mấy giây, sau đấy khẽ lắc đầu nói:

“Thôi được rồi, chúng ta mau chóng tìm một chỗ an toàn trú qua đêm nay đã, ngày mai còn phải quay về căn cứ sớm nữa.”