Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 83: Ganh đua



Tranh thủ nghỉ ngơi thêm vài tiếng nữa, sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên rơi xuống mặt đất ẩm ướt, mấy người Sơn cũng đã tỉnh dậy chuẩn bị xuất phát tiếp rồi. Ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ một đêm, mấy người cũng đã bổ sung đầy đủ năng lượng để bắt đầu hành trình tiếp theo rồi. Không muốn trễ nải thời gian thêm nữa, đoàn người ngay lập tức khởi hành tiến về hướng thành phố bỏ hoang. Lần này Sơn cũng không định đi thẳng qua nữa, mà sẽ dẫn đoàn người đi một tuyến đường khác, ít xác sống đi lại hơn, đây là dựa theo bản đồ mà người lính kia đưa cho cậu đêm qua. Dù sao trong thành phố này cũng không thiếu xác sống cấp 4, tránh được thì vẫn nên tránh đụng độ, đỡ cho mấy người gặp nguy hiểm.

Quả thật tuyến đường này khá an toàn, chỉ gặp phải xác sống cấp thấp qua lại, tương đối dễ xử lý, nên chỉ mất chưa đến một ngày đoàn người đã đi đến phía bên kia thành phố rồi. Khi đã đến đây tức là căn cứ Lâm Huy cũng không còn ở quá xa nữa rồi, theo bản đồ thì chỉ cần vượt qua một con đồi thấp nữa là có thể đến địa phận căn cứ. Nhưng Sơn đang phân vân không biết là nên dừng lại nghỉ chân sớm hay là tiếp tục đi, nếu đi tiếp thì đến nửa đêm là có thể đến căn cứ, nhưng lại có thể gặp rủi ro khi phải di chuyển trên đường buổi tối. Cuối cùng Sơn vẫn quyết định đoàn người sẽ dừng lại ở đây nghỉ ngơi qua đêm, chỗ này ở rìa thành phố, vừa có nhà ở hẳn hoi, lại ít xác sống cùng dị thú hơn. Nếu rời thành phố đi ở trên đường trống buổi tối sẽ khá nguy hiểm, Sơn cũng khó mà che chở chu toàn cả đoàn người được. Lúc này Thắng là người nóng lòng nhất muốn đến căn cứ Lâm Huy để được gặp chị, nhưng cậu bé cũng là người hiểu chuyện, biết là buổi tối di chuyển không hề an toàn, nên cậu bé cũng không hối thúc gì, mà là ủng hộ nghỉ ngơi tại đây qua đêm.

“Mọi người cố gắng nhịn đói nốt hôm nay, ngày mai chúng ta đến căn cứ Lâm Huy rồi sẽ ăn uống no nê sau vậy.” – Sơn vừa đưa cho mọi người chai nước uống tạm vừa áy náy nói – “Bây giờ chỉ có thể uống tạm ít nước này rồi nghỉ ngơi thôi, trong thành phố đã không có gì ăn được nữa rồi.”

“Anh không cần lo lắng, chúng tôi hiểu mà.” – Hai chị em Lan, Ly an ủi.

Dù sao hai chị em cũng là người lớn, sẽ hiểu tình hình cạn kiệt lương thực hiện giờ, chỉ có thể nhịn qua hôm sau thôi. May mà còn có nước để uống chống khát, không thì khó mà chịu nổi rồi. Nước này đương nhiên là do Sơn dùng pháp thuật gọi ra rồi, nên mấy người cũng không phải lo thiếu nước. Lúc mọi người ngủ hết, Sơn cũng đã đi vào trạng thái nhập định tiếp tục tu luyện. Bây giờ tu vi cũng đã vào giai đoạn chuẩn bị đột phá, tranh thủ lúc nào rảnh rang là Sơn sẽ lại tu luyện, cậu muốn nhanh chóng chạm đến cực hạn nhất có thể.

Đang đắm chìm trong tu luyện thì một cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu đến làm cho Sơn phải giật mình mở mắt ra. Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Sơn lập tức nổi lên nghi ngờ, rõ ràng lúc chiều đến đây không hề thấy có cảm giác gì, sao bây giờ lại tự nhiên xuất hiện cảm giác này. Dường như có một vật hay thứ gì đó đang mời gọi Sơn đến vậy, như kiểu rượu ngon mời sâu rượu đến để thưởng thức. Đã lâu lắm Sơn chưa thấy cảm giác này rồi, bây giờ tự nhiên nó lại xuất hiện, cậu không khỏi kỳ quái.

“Có nên đi tìm ra nó không?” – Sơn đang làm ra lựa chọn trong đầu – “Mà kệ, cứ đi xem thử, biết đâu lại có thứ gì tốt, cẩn thận chút là được.”

Có quyết tâm trong đầu rồi Sơn liền lặng lẽ đứng dậy, kiểm tra thấy không có ai còn thức, cậu mới leo lên phi kiếm, từ cửa sổ bay ra ngoài. Dựa theo cảm giác thì hướng cậu cần đến lại chính là hướng ngọn đồi ngăn cách giữa thành phố này cùng căn cứ Lâm Huy, nhưng có hơi chếch hướng sang bên phải một chút. Càng đến gần ngọn đồi cảm giác này càng mãnh liệt, khi đến dưới chân đồi, Sơn mới phát hiện có một mảng thực vật đang sinh trưởng tại đây. Tại vị trí này Sơn đã ngửi thấy một thứ mùi khá đặc biệt, tuy chưa từng ngửi thấy mùi này bao giờ, nhưng chỉ mới hít nhẹ vào cậu đã thấy sảng khoái tinh thần, thậm chí nó còn làm cho chân nguyên trong đan điền Sơn có một tia dao động, tăng lên.

“Linh dược, chắc chắn là linh dược rồi, không thể sai được.” – Sơn thầm vui sướng trong lòng – “Nếu thuận lợi hái được mà sử dụng thì nhất hạng!”

Dựa vào cảm giác cùng mùi hương này Sơn không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là linh dược rồi, hơn nữa cấp độ còn không thấp, cho nên mới làm cho chân nguyên trong đan điền cậu có một chút tăng lên dễ như vậy. Tất nhiên linh dược cũng không phải là mảng thực vật trước mặt kia mà là đến từ phía đằng sau. Sơn đang hớn hở vui mừng định tiến đến tìm hiểu xem là loại linh dược nào thì từ một hướng khác có một bóng người đang nhanh chóng nhảy đến, tốc độ không hề chậm, chỉ vài giây đã nhảy đến gần chỗ Sơn rồi. Sơn cau mày khẽ đánh giá người mới xuất hiện, đây là một người đàn ông trẻ chắc chỉ hơn cậu vài tuổi là cùng, gương mặt nghiêm nghị chững chạc cùng bộ quần áo quân nhân, không khó để nhận ra người này là thuộc q·uân đ·ội, chỉ là Sơn không rõ lắm cấp bậc trong q·uân đ·ội nên cũng không biết người đàn ông này quân hàm gì.

Lúc Sơn đang quan sát người đàn ông quân nhân kia thì người này cũng đang nhăn mày quan sát cậu. Người đàn ông tên là Sáng, đúng là người trong q·uân đ·ội, thuộc căn cứ Lâm Huy, Sáng có quân hàm không hề thấp, đã là một trung uý rồi, đấy là trong q·uân đ·ội, còn nếu tính trong năng lực giả thì anh lại là một năng lực giả cấp B, không hề tầm thường. Đêm nay anh được bí mật cử đi làm một nhiệm vụ, đấy là thăm dò một địa điểm luôn làm nhiễu loạn các loại tín hiệu mà gần đây nhiều người gặp phải, bên q·uân đ·ội nghi ngờ là xuất hiện một loại vật liệu mới gần đấy mới gây ra hiện tượng kỳ lạ như trên. Sáng được tin tưởng giao cho nhiệm vụ này vì anh là người luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dù có khó khăn đến đâu, lần này anh cũng chắc chắn sẽ làm tốt như vậy. Nhưng biến số đã xuất hiện rồi, không hiểu sao đã nhè nửa đêm qua đây thăm dò rồi vậy mà vẫn đụng độ phải người khác. Nhiệm vụ lần này là bí mật nên Sáng không muốn hành động của mình bị bất cứ ai biết được.

“Anh là ai, tại sao ban đêm ban hôm thế này lại đi lại ở đây?” – Sáng đành bất đắc dĩ lên tiếng trước, thậm chí là lấy một lý do nghe có vẻ chính đáng hòng đuổi đối phương đi – “Đây là khu vực được q·uân đ·ội cho vào diện nguy hiểm, yêu cầu anh mau rời đi ngay, càng xa càng tốt để tránh gặp phải nguy hiểm không đáng có.”

“Anh thật biết đùa, nơi này nào có gì nguy hiểm đâu cơ chứ?”

Sơn tuy khá ngại tiếp xúc với người phía q·uân đ·ội, nhưng bảo vật đang ở trước mặt rồi làm sao có thể lùi bước được cơ chứ, cậu cũng lo ngại người lính này phát hiện ra linh dược rồi tuỳ tiện hái mất thì rất tệ, nếu người này không biết cách hái hay bảo quản thì sẽ làm nguy hại đến linh dược không biết chừng. Thấy người lính kia mặt hơi tối lại, đang muốn nói cái gì, Sơn liền c·ướp lời nói trước:

“Hay là anh đang lấy đại một lý do để đuổi tôi đi, không muốn tôi biết được bí mật gì đấy đang được che giấu quanh đây. Tôi nói đúng chứ?”

“A, anh đừng có nói bậy, đây là…”

Còn chưa kịp để cho Sáng giải thích xong, Sơn đã rời đi vị trí đang đứng rồi, cậu nhân lúc đối phương còn đang bị câu nói của mình làm cho lúng túng liền lao thật nhanh về phía mảng thực vật, cần nhanh chóng hái đi linh dược trước, tránh người này cản tay. Sáng thấy Sơn lại không nghe mình nói chuyện xong mà đã động thân trước thì cũng giận tím mặt, anh chỉ đang muốn dùng lời nói để đuổi Sơn đi tránh làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, nhưng bây giờ thì không như vậy được rồi, phải dùng đến vũ lực thôi.

Chỉ thấy Sáng cũng động thân rồi, anh lao thật nhanh theo hướng Sơn đi, tốc độ cũng không thua Sơn tí nào, có khi còn nhanh hơn một chút. Đang lúc Sáng muốn đưa tay bắt lấy vai Sơn thì cậu đã hơi xích người sang một bên dễ dàng tránh đi bàn tay kia. Sáng vồ hụt tí nữa thì ngã xuống, nhưng đã kịp định trụ lại thân thể, anh rất ngạc nhiên, với tốc độ của mình vậy mà Sơn vẫn phản ứng được mà né tránh, thậm chí Sơn cũng chẳng cần nhìn ra đằng sau, cái này làm Sáng cảm thấy hoài nghi vào bản thân: “Mình cản nổi người này không?” Nhưng vì nhiệm vụ được giao, Sáng vẫn tiếp tục bám theo, biết là khó cản lại theo cách thông thường, anh liền động quyền. Vài quyền đầu Sơn vẫn né được, nhưng càng t·ấn c·ông tốc độ của Sáng lại càng nhanh, Sơn chỉ còn cách giơ tay ra đỡ đòn.

“Người này không phải năng lực giả tốc độ, nhưng tốc độ di chuyển cùng t·ấn c·ông lại rất nhanh, chắc là do được rèn luyện rất tốt.” – Sơn làm ra phán đoán – “Vậy thì lại hơi phiền rồi.”

Sơn có lời khen dành cho người lính này, nếu chỉ xét về thực lực cơ bản, không kể đến pháp thuật thì người lính này không ở dưới cậu, thậm chí còn nhỉnh hơn, nhưng hôm nay người này lại cản trở cậu lấy đi linh dược thế thì xin lỗi trước, cậu vẫn phải cho anh ta biết tí mùi vị. Sáng còn đang đưa đòn qua lại cùng Sơn thì không hiểu sao Sơn lại làm ra vài thủ ấn kỳ lạ, rồi gió lớn không biết từ đâu thổi ra, Sáng bị bất ngờ nên bị cơn gió mạnh này thổi lùi ra phía sau một chút. Nhân cơ hội này Sơn liền đá ra một chân, Sáng theo phản xạ đưa hai tay ra muốn đỡ, nhưng Sơn lại không đá hết mà lại thu chân nhanh chóng rồi đưa nắm đấm giáng cho Sáng một phát vào bụng. Sáng bị dính đòn bất ngờ không theo thường thức này thì ngã xuống đất, ôm lấy bụng đau đớn không thôi.

“Làm sao lại có người có thể ra đòn trong tình trạng như vậy được cơ chứ?” – Sáng vừa ôm bụng vừa kinh ngạc.

“Anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi nhé, đừng ngăn cản tôi nữa.” – Sơn liền để lại một câu đồng thời không dừng chân phóng như bay vào sau mảng thực vật.

Sáng nhịn đau cố đứng dậy, đang muốn chạy theo Sơn định ngăn chặn cậu lại, thì Sơn lại từ đằng trước chạy ngược trở lại, trên mặt còn có tí hoảng hốt. Sáng đang định cản lại thì Sơn đã chạy vèo qua người anh, đồng thời để lại một câu nói:

“Chạy đi anh bạn, còn ngơ ngác ở đấy làm gì?”

Sáng đang ngạc nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra thì một tiếng gầm lớn từ đằng sau vang lên, Sáng bất giác quay mặt lại nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy thì Sáng cũng phải phát hoảng cả lên, một cặp mắt đỏ chót đang từ từ sáng lên từ sau màn lá mỏng, màn lá vạch ra, dần dần hé lộ một thân ảnh to lớn doạ người.

“Ôi, cái đệch.” – Sáng kinh hãi văng tục.