Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 82: Cây dừa biến dị



Sơn lại một lần nữa ẩn thân lần về đường cũ, cậu muốn nhanh chóng trở lại vị trí mấy người Nguyệt tạm ở lại. Lúc nãy vì không muốn lằng nhằng dính dáng đến mấy người lính kia nên Sơn quyết định nhận được bản đồ là rời đi ngay, về sau đến căn cứ Lâm Huy chắc cũng phải thay một cái thân phận khác mới được, chứ để nguyên danh tính dễ để lại rắc rối lắm, dù sao hiện tại cũng có một số người nhìn thấy mặt cùng vài năng lực của cậu rồi. Thực lực của mình vẫn còn khá nhỏ yếu, nên Sơn cũng không muốn để cho nhiều người biết đến.

Không có lão Công ở trong tối giở trò, nên lúc Sơn quay lại vị trí lúc nãy, mê trận đã tự giải trừ, xác sống cũng không còn tụ lại một đoàn nữa mà đã phân tán đi rồi. Sơn cũng tạm yên tâm mà rời đi, tiếp tục hướng ngoài thành phố mà đi.

“Ấy c·hết, tí nữa thì quên, mình còn chưa tìm được tí lương thực nào mà.” – Sơn dừng lại tự gõ đầu một cái – “Lâu như vậy chưa ăn gì, mình cũng có chút đói bụng rồi!”

Sau đấy Sơn lập tức quay đầu sang hướng khác, tìm kiếm bên trong thành phố xem liệu có còn thứ gì có thể bỏ bụng được không.

“Chỉ còn toàn đồ hỏng, lại thử tìm chỗ khác xem sao.” – Sơn vừa đi ra từ một cửa hàng, thất vọng lắc đầu.

Vừa rồi Sơn đã thử đi tìm kiếm qua mười mấy cái cửa hàng cũ rồi, kết quả đều là trống không hoặc đồ hết hạn. Cũng đúng thôi, tận thế được mấy năm rồi, còn gì ăn được thì người ta cũng vơ vét hết rồi, khó mà còn cái gì dư lại lắm, trừ khi là ở trong những khu vực nguy hiểm. Nếu là khu vực nguy hiểm thì kể cả có thể ẩn thân, Sơn vẫn rất e ngại, không biết liệu trong đấy sẽ xuất hiện thứ kinh khủng gì. Sơn vẫn còn nhớ lúc cậu đối mặt với con hổ biến dị cấp 6 kia, hoàn toàn là nghiền ép từ một phía, cậu không hề có sức hoàn trả gì, may mà còn giữ được mạng đấy. Nhưng bây giờ biết đi đâu tìm lương thực đây, quãng đường đến căn cứ Lâm Huy cũng không phải rất ngắn, có thể nhịn hôm nay sao nhịn được ngày mai, nhịn rồi lấy sức đâu mà di chuyển đường dài được.

Đang không có phương hướng đi lại bên trong thành phố, đột nhiên Sơn nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ. Thực ra cũng không phải là rất lạ, chẳng qua là thứ này khó mà xuất hiện ở trong vị trí này được. Thứ Sơn thấy là một hàng gần chục cây dừa, thứ mà rất khó trồng được ở vùng đất như này, ít nhất ở trên Địa Cầu là như vậy. Trên mỗi cây đều là từng quả từng quả dừa xanh nặng trĩu, xem ra là cùi cùng nước khá nhiều đây, Sơn đang nghĩ nếu mà lấy xuống ăn được thì cũng không tệ, chống đói khát cũng khá ổn. Nhưng nhìn vị trí đám cây này mọc cùng hoàn cảnh chung quanh có vẻ không ổn lắm, chẳng có bất cứ xác sống cùng dị thú nào ở phạm vi gần hàng cây, nếu ai nói đây chỉ là cây bình thường thì có đ·ánh c·hết Sơn cũng không tin. Có thể trong quả có vấn đề hoặc là chính bản thân cây có vấn đề, có thể là cây dừa biến dị cũng không biết chừng.

Nhưng dù biết có thể có nguy hiểm, nhưng Sơn vẫn lại gần thử xem thế nào, trong thành phố cũng không còn gì ăn được nữa rồi. Nghĩ là làm, Sơn leo lên phi kiếm bay từ từ lại gần hàng cây. Đến gần phạm vi bán kính mười mét vẫn chưa có gì xảy ra, bán kính bảy mét cũng vẫn bình thường, bán kính ba mét rồi mà vẫn không có hiện tượng gì lạ. “Thật chẳng lẽ là mình nghĩ quá nhiều rồi?” – Sơn nổi lên suy nghĩ. Nhưng rốt cuộc Sơn vẫn gạt cái suy nghĩ này đi, cẩn tắc vô áy náy, cứ đề phòng cho chắc ăn, cũng chẳng mất gì. Khi lại gần bán kính một mét Sơn mới bắt đầu cảm thấy có dòng chảy dị năng lượng xuất hiện từ trong cái cây ở gần nhất, không chần chừ cậu liền giật nảy mình cấp tốc lùi ra phía sau. Vị trí của Sơn vừa rồi đã bị hàng loạt sợi tua rua nhỏ từ dưới mặt đất trồi lên chiếm cứ. Những sợi ấy như hàng loạt những con rắn dài mảnh đang ngọ nguậy lắc lư, nhưng Sơn có thể nhận ra đấy là từng sợi rễ cây dừa. Nếu vừa rồi Sơn không tránh kịp chắc chắn sẽ bị chỗ rễ ấy quấn chặt lấy, kết cục sẽ không hề tốt chút nào.

“Hay lắm, vậy mà lại dùng rễ cây để t·ấn c·ông, tao cứ nghĩ mày sẽ dùng lá hay thân cây để quật chứ.” – Sơn nói chuyện với cái cây.

Biết là cái cây không hiểu lời mình nói, nhưng Sơn vẫn phải “khen” nó một câu. Cứ biết khả năng cao đây là cây biến dị, nhưng ai mà ngờ được nó lại dùng rễ để t·ấn c·ông con mồi cơ chứ, nó ẩn giấu quá tốt, nếu không phải phát hiện có dị năng lượng chảy qua để kịp thời né tránh chắc Sơn nguy to rồi. Nhưng Sơn không muốn bỏ cuộc đơn giản như vậy đâu, đã biết cách thức t·ấn c·ông của bọn cây này rồi thì cậu tin là mình sẽ xử lý được. Kế đấy Sơn liền điều khiển cho phi kiếm hướng lên cao hơn, thẳng hướng ngọn cây mà bay đi. Nhưng còn chưa kịp đến ngọn cây thì hàng loạt những chiếc lá lớn bắt đầu đung đưa dữ dội, rồi hình thành một màn quăng quật tứ tung, gọi là thiên la địa võng cũng không ngoa, chỉ cần sinh vật nào tiến vào liền sẽ bị đống lá quật cho tan xương nát thịt.

“Ôi đệch, lại còn dùng cả lá nữa cơ à?” – Sơn giật mình kêu lên.

Nhưng đã đến đây rồi, không thể công cốc trở về được, Sơn liền nhảy người lên, sau đấy cầm lấy chuôi kiếm, một kiếm toàn lực bổ vào màn lá đang quăng quật. Tuy những cái lá này đã xảy ra biến dị, mạnh mẽ dị thường, nhưng còn chưa đến trình độ siêu bền, không thể bị phá huỷ, ăn một kiếm mạnh mẽ của Sơn, màn lá b·ị c·hém cho nát tươm thành nhiều mảnh. Sơn cũng nhân cơ hội này vặt được mấy quả dừa ở bên trên, sau đấy đạp mạnh vào thân cây phi thân ra khỏi phạm vi t·ấn c·ông của rễ cây, đáp đất an toàn. Sơn quay lại nhìn, còn thấy mấy cái cây rung lắc dữ dội, như kiểu người đang run lên giận dữ vì bị trộm mất của cải vậy.

“Tao xin mày có mấy quả thôi, cũng đừng khó tính như vậy chứ!” – Sơn hài hước nói – “Thôi thì cảm ơn mày nhé, tao cũng không có ý định lấy thêm đâu. Tạm biệt và hy vọng không phải gặp lại bọn mày.”

Nói rồi Sơn cũng không quay lại nữa, lập tức phi thân rời khỏi thành phố, bây giờ nên trở về trận pháp rồi. Mất một lúc nữa Sơn cũng đã ra khỏi thành phố, sau đấy về được đến trận pháp cậu đã dựng lên từ trước. Bây giờ cũng đã đến nửa đêm, nhưng cũng chưa có ai đi ngủ hết, có lẽ một phần là do đói, một phần là do lo lắng. Nhìn thấy Sơn tiến vào, trên tay còn ôm mấy quả dừa lớn, Nguyệt hớn hở vui mừng, lâu rồi em mới lại được nhìn thấy dừa.

“Oa, anh Sơn giỏi thật, vậy mà còn tìm được dừa, hơn nữa còn to như thế này.” – Nguyệt vui vẻ sờ lên một quả dừa, giọng nói không giấu được sự mong đợi – “Không biết nước dừa có ngọt không?”

“Anh đi lâu như vậy, có phải là gặp chuyện gì không?” – Cô gái tên Lan lại là lo lắng hỏi.

“Chỉ gặp chút phiền phức thôi, không phải vấn đề lớn, nhưng tôi cũng đã xác định được đường đi đúng rồi. Bây giờ mọi người ăn uống một chút rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường nữa.” – Sơn vờ như không có chuyện gì trả lời.

Trước khi chặt dừa ra Sơn còn cố tình đưa chân nguyên vào bên trong từng quả để kiểm tra, nếu dị năng lượng quá nhiều cậu sẽ đẩy ra ngoài, tránh cho mọi người ăn vào rồi gặp vấn đề, còn riêng phần Sơn, muốn ăn vào thì chắc chắn phải triệt tiêu hết dị năng lượng ra mới an toàn nhất. Nhưng phải công nhận hoa quả sau tận thế ăn vào vị đúng là rất tốt, ngon hơn hẳn so với hồi trước Sơn từng biết tới. Ăn uống sạch sẽ từ cùi đến nước sau, mấy người bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho hành trình ngày hôm sau.