Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 88: Ăn chặn giữa đường



Chương 87: Ăn chặn giữa đường

“Chị, bên này có nhiều đồ khô, mua về làm lương thực dữ trữ cũng được này.”

Ly đang đứng trước một quầy hàng gọi lại chị gái là Lan cùng Nguyệt đang ở một quầy khác ngắm nghía hàng hoá. Từ lúc đến chợ đến giờ mấy cô gái cũng mới chỉ nhìn ngắm xung quanh, tìm ra những hàng có hàng hoá cần thiết trước, chứ cũng chưa mua được thứ gì, có lẽ là sẽ để một lúc nữa mới mua hàng sau.

“Nhớ lấy vị trí quầy hàng này, chốc nữa chúng ta sẽ quay lại mua.” – Sau khi nhìn ngắm cẩn thận quầy hàng Ly chỉ, Lan mới lên tiếng.

“Nguyệt có muốn mua thứ gì không em?” – Lan quay sang hỏi Nguyệt.

Dù sao số tinh hạch mà Sơn giao cho ba người nếu chỉ để mua lương thực thì cũng sẽ dư ra một chút, Lan muốn mua cho cô bé Nguyệt một thứ gì đấy, ví dụ như sách vở chẳng hạn. Nhưng khác với suy nghĩ của Lan, Nguyệt lại không muốn những thứ như vậy.

“Em muốn mua cho chị Mai một món ăn mà chị nói chị rất thích, từ sau tận thế đến giờ chị vẫn chưa có cơ hội ăn lại, như vậy có được không ạ?”

“Được chứ, vậy chúng ta cùng đi tìm thử xem họ có bán không nhé!” – Nghe thấy lời Nguyệt, Lan cũng vui vẻ đồng ý.

Ba người sau một lúc đi lại thì cuối cùng cũng đã chọn đủ những thứ cần mua, sau đấy thì bắt đầu một đường đi ngược lại bắt đầu mua. Sau khi mua đủ thứ xong, mỗi người trên tay đều mang theo đầy ắp là đồ, nếu không phải không có người bê vác cùng, Lan còn muốn mua thêm đấy. Một đường mua đồ không có vấn đề gì, nhưng chỉ vừa mang theo đồ đạc đi ra khỏi cửa hàng cuối cùng một đoạn thì lại có chuyện phát sinh rồi. Một nhóm vài người đàn ông có gầy có béo đứng ra chặn lại đường đi của ba người. Một tên người gầy gò mặt gian tà tiến lên trước, nở một nụ cười đểu cáng lên tiếng nói chuyện:

“Dừng lại một chút mấy em gái, mấy anh đây có chút chuyện muốn nói.”

“Chúng tôi không quen biết gì các anh, cũng không muốn nói chuyện cùng, phiền các anh tránh qua một bên cho chúng tôi còn đi.” – Ly nóng giận.



“Bình tĩnh đi cô em, trước không quen thì bây giờ có thể làm quen mà. Nhìn mấy em có vẻ như là mới đến khu này sống, như vậy thì sau này chúng ta còn phải gặp nhau nhiều đấy.” – Gã này cũng không tỏ vẻ khó chịu mà vẫn tiếp tục nói với giọng ngả ngón.

“Các anh có mục đích gì, mau nói thẳng ra đi!” – Lan thì bình tĩnh hơn, cẩn thận mở miệng dò hỏi.

“Được rồi, cô em đã thẳng thắn thế thì anh cũng nói thẳng, anh thấy mấy em mua được nhiều thứ như vậy hẳn là phải nhiều tiền của, tinh hạch lắm.” – Gã gầy vừa chỉ tay vào hàng hoá mấy cô gái ôm vừa nói – “Bọn anh cũng không đòi hỏi nhiều, hoặc là các em phân ra ra một phần ba chỗ hàng hoá này, hoặc là giao ra tinh hạch đồng giá cho bọn anh, bọn anh sẽ để cho các em đi qua, hơn nữa về sau nếu giao nộp đều có khi bọn anh còn bảo vệ các em chu toàn được ấy chứ, ha ha!”

Mấy gã còn lại vây quanh cũng nở ra nụ cười bất thiện, ánh mắt tham lam không hề che giấu, tựa như những món hàng này đã nằm chắc trong tay bọn chúng rồi vậy. Lan nhăn mặt lại, lần này ra ngoài mua hàng thật đúng là gặp phải kẻ q·uấy r·ối, nhìn chúng giống như là đã làm mấy việc này nhiều lần rồi, cô đang định mở miệng ra nói gì thì gã gầy đã lại mở miệng cắt ngang trước rồi.

“Mấy em cũng đừng nghĩ đến việc từ chối, bọn anh là người của đoàn Man Ngưu, một trong năm đoàn đội lớn nhất căn cứ, lời bọn anh nói rất có trọng lượng, khu vực này không có ai dám làm trái đâu.” – Gã gầy tự tin thổi phồng.

Tuy lời này có chút hơi phóng đại, nhưng từ phản ứng của những người xung quanh, thậm chí là quân nhân đi qua cũng làm ngơ, hẳn là cũng không sai biệt lắm. Đoán chừng bọn này chỉ cần không làm quá phận, không c·ướp b·óc toàn bộ của người ta thì cấp trên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Dù sao mấy đoàn đội lớn này thế lực cũng không tầm thường, trong đoàn còn có một số năng lực giả mạnh mẽ, phía q·uân đ·ội cũng không muốn xung đột với bọn họ, huống hồ chỉ là mấy cấp thấp tiểu đả tiểu nháo thế này. Lan đang không biết nên giải quyết thế nào, Ly cùng Nguyệt ở bên cạnh còn đang nghiến răng nghiến lợi như muốn chửi đổng lên rồi, thì từ đằng sau một người đàn ông tiến vào vòng vây, đứng chắn trước mặt ba cô gái, thì ra chính là Quân.

“Anh bạn, họ là bạn của tôi mới đến căn cứ này định cư, đồ là họ đổi được từ toàn bộ chỗ tinh hạch lấy được sau một thời gian dài sinh tồn bên ngoài, phiền anh thông cảm một chút.” – Quân vừa tiến đến liền uyển chuyển lên tiếng.

“A, anh Quân, sao anh đã đến đây rồi?” – Mấy người Lan vui mừng.

“Tôi sang nhà mấy cô, nghe chị Mai ở nhà bảo mấy cô đi chợ mua sắm, tôi sợ các cô chưa quen đường, quen người liền đến đây xem thử có gì cần giúp không, không ngờ thật xảy ra chuyện.” – Quân khẽ đáp lại.



Gã gầy cầm đầu nhìn thấy Quân xuất hiện cản trở, mặt mày hơi khó chịu, nhưng nhìn đến là quân nhân, gã cũng không tiện phát tác, nên chỉ khẽ mỉm cười nói:

“Được rồi, nể anh là quân nhân, là người có công với đất nước, chúng tôi cũng không đòi hỏi nhiều, nửa giá lúc nãy, mấy người chỉ cần giao ra một phần sáu chỗ hàng này là được.”

“Việc này…”

Quân hơi nhăn mày, đã nói như vậy mà bọn này vẫn muốn lấy hàng đi, cũng không ngại thân phận quân nhân này của mình như anh vẫn tưởng. Quân đang muốn lên tiếng phản bác tiếp thì Lan đã lên tiếng trước rồi:

“Được, nghe theo anh, chúng tôi sẽ giao ra hàng, hy vọng các anh nói được làm được.”

“Ha ha, cô em hiểu chuyện đấy, anh rất thích những người hiểu chuyện như vậy.” – Gã gầy cười lớn, còn khen Lan một câu – “Được, cô em cứ để hàng lại, bọn anh nói là sẽ làm.”

“Chị, sao lại đồng ý với chúng, đây là đổi từ tinh hạch mà anh Sơn vất vả lắm mới kiếm được, không thể cứ thế mà cho chúng được.” – Ly rất bất ngờ về quyết định của chị mình, nên không chịu được mà nói lớn.

“Nghe chị đi, chúng ta mới đến đây, muốn định cư lâu dài thì nên tránh một số phiền phức không đáng có. Anh Sơn chắc chắn sẽ hiểu cho quyết định này của chị.” – Lan vẫn kiên quyết.

Nghe chị Lan chắc chắn vậy, Ly cũng chỉ đành thu liễm lại, bực dọc bắt đầu cùng chị tách hàng hoá ra. Quân ở một bên cũng chỉ biết thở dài, đây là quyết định của mấy người họ, anh cũng khônh tiện can thiệp. Một bên khác, Quân cũng hiểu cho quyết định của Lan, dù sao mình cũng không có chỗ dựa, lại chẳng có thực lực mạnh, muốn sống yên ổn ở thời đại này, thỉnh thoảng cũng phải chịu nhịn nhục một chút, như cái giá lần này, kỳ thực cũng không phải không bỏ ra được, đã khá hơn nhiều so với mấy người không có tí quan hệ nào rồi.

Để lại đủ số hàng hoá, mấy người đàn ông kia cũng thật đã tránh đường ra cho mấy người Lan rời đi. Mấy người cũng không có hứng thú gì nữa, nhanh chóng đi ra khỏi khu buôn bán, thẳng hướng về nhà. Về đến trước cửa nhà, Quân mới dùng giọng áy náy nói:

“Xin lỗi mọi người, mới hôm đầu mọi người đến đây mà đã gặp phải loại chuyện như vậy rồi, tôi cũng không thể giúp được gì.”



“Không sao đâu, anh như vậy là đã giúp chúng tôi nhiều lắm rồi, nếu không có anh sợ là chúng tôi còn phải thua thiệt nhiều hơn nữa.” – Lan an ủi.

Chia tay tại cửa, hai bên phân biệt về nhà, Nguyệt ngược lại là không quá để ý, chỉ hớn hở lấy ra loại bánh mà chị Mai ưa thích khoe cho chị, còn Ly, từ lúc về mặt luôn cau có, hậm hà hậm hực, hẳn là còn không hài lòng với cách xử lý lúc nãy của chị gái. Chị Mai sau khi nghe xong câu chuyện mấy người gặp phải thì cũng đã hiểu ra, chị khẽ nói:

“Ly, em cũng đừng giận chị gái mình như vậy, Lan làm vậy cũng là vì lo cho sự an toàn của chúng ta. Bọn họ là người thuộc đoàn đội lớn, rất có sức ảnh hưởng, chúng ta là người mới đến, chưa quen biết, chưa có nhiều mối quan hệ, nếu chúng ta cố tình chống đối, gây chuyện với bọn họ, thì về sau ở tại căn cứ sẽ gặp rất nhiều phiền toái không đáng có, có khi là nguy hiểm.”

“Chị cũng biết thực lực của Sơn rất mạnh, thậm chí có thể là ngang hàng với cấp bậc chiến lực cao nhất căn cứ, nhưng dù sao cũng chỉ là một người, không dễ dàng gì mà vật tay được với cả một tổ chức. Bên cạnh đấy, chị cũng không muốn quá dựa dẫm vào Sơn, chí ít là những việc mình có thể uyển chuyển xử lý được thì nên tự xử lý. Vì vậy quyết định của Lan hôm nay là rất đúng, em nên hiểu và thông cảm cho Lan, được không?”

“Vâng, em đã hiểu.” – Ly nghe hết lời chị Mai thì cũng đã ngẫm kỹ lại, khuôn mặt cũng giãn ra một phần – “Nhưng em vẫn còn tức mình vì cái thái độ của bọn nó lắm!”

“Em hiểu là được rồi, còn về bọn họ, cứ tạm mặc kệ đi, đừng để trong đầu làm gì cho mệt óc ra.”

Nói xong mọi người mới bắt đầu chia nhau đồ ăn, đồ uống bắt đầu thưởng thức, nhịn nguyên một ngày, bây giờ ai cũng đói meo cả rồi, nếu không phải nhìn chung thể chất của mỗi người đều có tăng lên do ảnh hưởng từ dị năng lượng thì chắc không ai còn có sức mà nói chuyện nhiều như vậy rồi.

“Không biết khi nào anh Sơn mới làm xong chuyện của mình nhỉ?” – Nguyệt đang ăn một miếng bánh, lại bất giác nhìn lên trên tầng mà hỏi.

“Không ai biết được, nhưng anh Sơn cũng đã bảo sẽ không rời phòng nếu chưa xong, cũng không cho phép ai làm phiền, chúng ta cũng chỉ có thể đợi mà thôi.” – Lan đáp lại.

Lúc này, ở trên căn phòng tầng ba, ngay chính giữa phòng, Sơn vẫn đang nhắm mắt ngồi đấy, cậu hoàn toàn không biết gì về vấn đề phát sinh khi nãy của mấy người Lan mà vẫn tập trung tinh thần vào điều chỉnh trạng thái cơ thể lên mức cao nhất.

“Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, bây giờ đã có thể thử đột phá vào cảnh giới tiếp theo rồi. Sau đây phải nhìn xem mình có thể phá được vách tường lớn chắn lại cảnh giới này không.” – Sơn thầm nghĩ.