Người đàn ông vừa gọi tên Thắng vừa nhanh chóng chạy lại chỗ mấy người Sơn. Sơn cũng đã nhận ra người này là ai rồi, chính là anh lính tên Quân lúc trước đã hỗ trợ Sơn đánh bại con xác sống cấp 4 tại tàn tích căn cứ Bình Minh. Anh ta đã được đội tiếp viện từ căn cứ Lâm Huy cứu đi cùng với Phương, nên bây giờ gặp lại ở đây cũng là bình thường. Sơn bây giờ đang dùng khuôn mặt khác, nên anh bạn Quân này chắc chắn là không nhận ra được, nhưng anh ta lại nhận ra Thắng đang đi cùng Sơn, chắc là quen biết thông qua Phương, dù sao hai người cũng là đồng đội mà.
“Anh Quân!” – Thắng mừng rỡ gọi.
“Anh đây! May quá, anh vừa lúc ở gần cửa căn cứ nên bắt kịp em ở đây.” – Quân vừa lại gần, cũng rất vui vẻ bắt chuyện, hỏi han Thắng – “Không ngờ em lại đuổi đến đây nhanh đến vậy, trên đường đi có gặp vấn đề gì không?”
“Em không sao, nhờ anh chị trên đường luôn chăm sóc nên em không gặp phải nguy hiểm gì.” – Thắng đáp lại, sau đấy nhìn về phía Sơn – “Đây là anh Thạch, anh ấy đã đưa em thoát khỏi căn cứ lúc xảy ra tai hoạ, sau đấy còn bảo vệ mọi người an toàn trên đường đến đây nữa.”
“Xin chào anh, tôi tên Quân, là đồng đội của Phương, cảm ơn anh đã thay Phương chăm sóc cho Thắng.” – Quân giơ tay ra cười chào hỏi – “Tôi luôn coi thằng bé như em trai của mình vậy, lại vì tai hoạ bất ngờ mà không thể chăm sóc thằng bé được, cũng may nhờ có anh mà thằng bé vẫn được an toàn, không tổn hao gì mà đến được căn cứ.”
“Không có gì đâu, là việc nên làm mà.” – Sơn nắm lấy tay Quân, niềm nở đáp lại.
“Chắc em cũng muốn gặp lại chị mình rồi đúng không? Để anh dẫn em đến gặp cô ấy, chắc Phương cũng muốn gặp lại em lắm rồi!” – Chào hỏi từng người xong Quân liền quay sang nói với Thắng – “Để anh dẫn em đến thăm chị. Tiện thể tôi sẽ dẫn mọi người tìm một chỗ ở phù hợp, chứ để mọi người tự tìm thì với hoàn cảnh hiện tại rất khó tìm được chỗ nào tốt.”
“Vậy thì tốt quá, chúng tôi làm phiền đến anh rồi.” – Sơn khách khí một câu.
“Ha ha, không có gì. Để tôi dẫn đường, mời mọi người theo sát.”
Dưới sự dẫn đường của Quân, nhóm của Sơn thuận lợi tiến vào khu vực thứ hai, là khu vực không dành cho người dân thông thường, hoàn cảnh sinh hoạt của khu vực này tốt hơn khá nhiều so với khu bình dân, Quân cùng Phương thuộc phía q·uân đ·ội, lại là người sống sót từ căn cứ Bình Minh, nên được ưu tiên chữa thương cùng sinh hoạt ở trong khu này. Đi thêm một lúc nữa, nhóm người cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà ba tầng, diện tích ở mức trung bình, xem ra cũng là một nơi không tệ.
“Đây là căn nhà do tôi, Phương cùng một người đồng đội khác đang ở. Căn bên cạnh vẫn chưa có ai ở đến, nên mọi người có thể sử dụng để ở được, tôi sẽ hướng bên trên báo lại.” – Quân lên tiếng.
“Nghĩ đến chắc đây là nhà cung cấp cho người thuộc q·uân đ·ội, chúng tôi ở lại liệu có ổn không?” – Sơn đặt vấn đề.
“Không sao đâu, mọi người cứ ở đây đi, vốn là ba người chúng tôi được phân cho hai căn liền kề nhau, nhưng vì muốn chiếu cố lẫn nhau nên chỉ ở một căn cho tiện, đành phải để trống căn kia.” – Quân giải thích.
“Vậy thì cảm ơn anh cùng các đồng đội nhiều rồi.” – Mấy người Sơn lên tiếng cảm ơn.
“Không có vấn đề gì. Bây giờ tôi sẽ dẫn Thắng lên thăm Phương, mọi người cứ việc nghỉ ngơi tốt đi nhé!”
“Vâng, phiền anh gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của chúng tôi đến Phương.”
“Tôi sẽ chuyển lời.”
Kết thúc trò chuyện, Quân dẫn theo Thắng tiến vào căn nhà trước mặt, Còn mấy người Sơn thì kéo nhau vào căn nhà bên cạnh. Căn nhà này cũng không khác mấy với căn nhà ba người Quân đang ở, nếu chỉ xét bề ngoài. Vừa vào trong mấy cô gái đã thả lỏng ngồi ở trên ghế dài rồi, chắc hẳn là họ đã khá mệt mỏi sau quãng đường vừa rồi. Sơn cũng thả chị Mai từ trên lưng xuống ghế, còn mình thì đi xem xét nội thất, phòng ở của cả căn nhà trước xem phân chia phòng như thế nào. Nói về chị Mai, trên người chị cũng đã được tháo vợi vài lớp băng ra rồi, như vậy đã đủ để thấy tốc độ khôi phục v·ết t·hương của chị nhanh thế nào sau một thời gian hấp thu tinh hạch rồi. Kỳ thực chị Mai cũng nghĩ xuống đất thử đi bộ rồi, nhưng vì mấy ngày nay cần cấp tốc lên đường, cuối cùng vẫn phải để Sơn cõng đến tận căn cứ. Bây giờ có chỗ dừng chân tốt, chị có thể vừa khôi phục thân thể, tập đi lại, không phải nhờ đến Sơn cõng đi nữa.
Mấy phút sau, Sơn mới từ trên tầng đi xuống, đối mặt mấy người, cậu lên tiếng:
“Trên tầng hai có hai phòng riêng, còn tầng ba chỉ có một phòng.” – Ho khan vài tiếng, Sơn mới nói tiếp - “Tôi rất cần không gian riêng tư cùng an tĩnh, vì vậy tôi xin phép ở phòng trên tầng ba. Còn hai phòng ở tầng hai, nhường hai chị em Lan một phòng, chị Mai cùng Nguyệt ở chung một phòng, phân chia như vậy được chứ?”
“Chúng tôi không có ý kiến gì.” – Hai chị em Lan, Ly đáp lại.
“Em ở với chị Mai như vậy là được rồi, phải không chị?” – Nguyệt vui vẻ đồng ý.
“Ừ, vậy… cũng tốt.” – Chị Mai chậm rãi trả lời.
Cũng không có ai định tranh phòng với Sơn, dù gì mấy người cũng rất tôn trọng Sơn, mà lại hai cặp chị em ở chung một phòng với nhau cũng rất bình thường, trong đây lại chỉ có Sơn là nam, không ở một phòng thì ở với ai nữa? Phân chia phòng ở xong rồi Sơn mới lấy ra một túi tinh hạch đưa cho Lan, dặn dò:
“Bây giờ tôi có chút việc riêng cần yên tĩnh ở trong phòng, nếu không có việc gì quan trọng thì mọi người đừng làm phiền đến. Ở đây có một túi tinh hạch, cô cầm lấy, mấy chị em xem xét mua một số thứ như lương thực, đồ dùng cá nhân… phù hợp cho sinh hoạt.” – Chưa yên tâm, Sơn còn dặn thêm – “Chỗ tinh hạch này giá trị không nhỏ, cô chú ý đừng để cho người ngoài biết được, có thể chia nhỏ ra mua đồ ở nhiều cửa hàng khác nhau, tránh dồn thành đống mua lại bị người khác để ý tới.”
“Nguyệt, nếu có việc khẩn cấp thì vẫn dùng cách cũ anh dặn em từ trước, anh sẽ xuất hiện kịp thời giải quyết.”
Dặn dò mấy cô gái một số việc xong, Sơn liền lại leo lên tầng, thẳng về phía phòng của mình, khoá cửa, dựng một vài trận pháp lên, thậm chí là vài lớp trận pháp để tránh cho động tĩnh trong phòng truyền được ra ngoại giới. Tu vi của Sơn đã chạm đến cực hạn của cảnh giới Khí Cảm, cậu muốn thử đột phá lên cảnh giới tiếp theo, sợ sẽ tạo ra động tĩnh gì đấy, nên mới phải bố trí cẩn thận như vậy. Làm xong những việc này, Sơn cuối cùng cũng yên tâm ngồi xuống, lấy ra linh thuỷ, điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho việc đột phá.
“Hai chị cứ đi đi, em sẽ ở lại chăm sóc chị Mai.” – Nguyệt hướng hai chị em Lan nói, nhưng trong giọng nói có chút tiếc nuối.
“Bây giờ sức khoẻ chị cũng đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự lo được cho bản thân, em cứ đi cùng hai người họ đi, đi nhìn ngắm đường phố chợ búa cho giải toả căng thẳng, mệt mỏi đi.” – Mai cũng nhìn ra tâm trạng của Nguyệt nên cố tình khuyên – “Huống hồ chỉ là đi một lúc thôi, chị ở nhà chờ cũng không lâu đâu.”
Nguyệt nghe thấy chị Mai khuyên, có hơi chần chờ một chút, nhưng sau đấy vẫn là gật đầu đồng ý, dù sao cũng có anh Sơn ở nhà, hẳn là khó có chuyện gì xấu xảy ra được.
“Em sẽ mang đồ ăn ngon về cho chị.” – Nguyệt nói.
“Chị sẽ đợi, em cứ đi đi, nhớ nghe lời hai chị.” – Mai dặn thêm một câu.
“Vâng, em nhớ rồi!”
Thế là hai chị em Lan, Ly đem theo Nguyệt với tâm trạng vui tươi, hồi hộp, muốn khám phá những cái mới ra khỏi nhà, thẳng hướng khu chợ mà đi.