“Anh không ra khỏi cửa mấy hôm nay nên không biết, chứ hôm trước con sói biến dị từng q·uấy n·hiễu căn cứ hôm qua lại xuất hiện.” – Phương trả lời – “Cũng may là có ngài Vĩnh là năng lực giả cấp A đứng ra, một lần nữa đánh đuổi nó đi, nên nó mới không làm gì được căn cứ. Tiếc là kể cả ngài Vĩnh có ra tay toàn lực cũng không thể nào mà tiêu diệt nó được, vẫn để nó chạy thoát hết lần này tới lần khác. Không ngờ hôm qua đã b·ị đ·ánh cho trầy trật như vậy rồi mà hôm nay nó vẫn dám bén mảng đến.”
“Thì ra là vậy!” – Sơn gật gù, nhưng trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Con sói này không ngờ nóng tính cùng cứng đầu đến như vậy, b·ị đ·ánh cho lên bờ xuống ruộng rồi mà nó vẫn tiếp tục lặp lại quấy phá căn cứ. Đầu nguồn quả thật là do Sơn đã c·ướp đi bảo vật trước mặt nó, bảo vật mà, thấy rồi mà không lấy thì có lỗi với bản thân quá, nhưng dù sao cũng đã gây nên phiền phức cho căn cứ, nên cậu cũng sẽ nghĩ cách xử lý tình trạng này.
“Để tôi đi xem tình hình ngoài kia thế nào đã, mọi người cứ ở yên trong nhà nhé!”
Sơn dặn dò mọi người một câu, sau đấy quay người định lập tức đi ra xem con sói này sẽ làm cái gì, tiện thể nếu có cơ hội sẽ xử lý nó luôn. Nhưng chưa đi được mấy bước Sơn mới nhớ ra một vấn đề, cậu hơi xấu hổ quay mặt lại hỏi:
“Nhà có gì ăn không nhỉ?”
Vừa mới rồi, trên tháp quan sát cao nhất của căn cứ, nhân viên theo dõi đang thông qua ống nhòm quan sát khung cảnh xung quanh căn cứ. Công việc này thường rất nhàm chán, vì cơ bản từ sau khi căn cứ được xây dựng được một thời gian sau, khu vực xung quanh hầu như đã được quét qua sạch sẽ, rất ít khi xảy ra tình trạng bất lợi gì đến căn cứ, nên ngồi trên này dễ buồn ngủ. Nhưng mấy hôm nay nhân viên trên này lại luôn trong trạng thái căng thẳng, bất an, luôn phải căng mắt ra mà quan sát kỹ lưỡng mọi chuyển động xuất hiện gần căn cứ, không vì gì khác, mà chính là do con sói biến dị gần đây đang tác quái. Nếu không phải có ngài Vĩnh đang túc trực bên trong căn cứ, sợ là với thực lực cấp 5, con sói đã có thể giáng cho căn cứ một đòn trọng thương rồi. Nhưng kể cả có ngài Vĩnh, vẫn không thể nào tiêu diệt được con sói này, đã vậy nó còn thường xuyên quay lại càn quấy, liên luỵ nhân viên theo dõi như họ mất ăn mất ngủ, chỉ để đề phòng con sói quay lại bất ngờ mà không kịp trở tay.
Anh nhân viên dụi nhẹ hai mắt cho đỡ mỏi, sau đấy lại cầm ống nhòm lên nhìn lần nữa, cứ tưởng sẽ lại không có gì, ai ngờ vừa mới quay qua một hướng khác nhìn thì đập vào mắt anh là một chấm đen đang lớn lên một cách nhanh chóng. Anh liền hốt hoảng, căn bản vì đây đâu phải cái gì chấm đen, mà chính là con sói biến dị đang chạy nhanh về phía căn cứ, không dám chần chừ anh liền bấm ngay vào nút báo động. Nút được bấm, còi báo động liền vang lên khắp cả căn cứ, quân lính nghe được chủ động vào vị trí tập trung phòng thủ.
Trong một căn phòng khang trang thanh tĩnh nằm ở toà nhà chính của bộ chỉ huy, một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa lưng đọc sách. Nhìn cách ăn mặc của người này có chút gì đấy giống mấy bác trai mới về hưu sau vài chục năm làm lụng, nhìn rất thư nhàn, khuôn mặt hiền hậu đang thưởng thức lấy tình tiết thú vị trong quyển sách, nhìn rất người vật vô hại. Nhưng tâm trạng vui thú ấy chưa kéo dài được bao lâu thì bị tiếng còi báo động bên ngoài cho phá hư. Người đàn ông nhăn mày lại, quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Báo! Thưa ngài Vĩnh, chỉ huy cho mời ngài đi hỗ trợ đánh đuổi dị thú quấy phá căn cứ ạ. Mời ngài khởi hành ngay tránh xảy ra biến cố.”
Cửa phòng bị người mở ra, một người lính đem tin khẩn đến bẩm báo cho người đàn ông trung niên. Thì ra người này chính là ngài Vĩnh – năng lực giả cấp A đang túc trực tại căn cứ Lâm Huy. Chỉ thấy ông gập quyển sách lại, mệt mỏi đứng dậy vươn vai một cái, chỉ thoáng qua một chút khuôn mặt hiền hậu dễ gần ấy đã biến nghiêm túc dữ dằn lại rồi.
“Ta đã biết rồi, cứ để con cún ấy cho ta, dặn ngài chỉ huy cứ yên tâm.” – Ngài Vĩnh lên tiếng.
Chưa đợi cho người lính kịp đáp lại thì bất chợt một cơn gió lớn cuốn vào trong phòng, căn phòng liền trống không, ngài Vĩnh cũng đã không thấy tung tích đâu nữa rồi. Tuy nhìn ngài Vĩnh bình thường có vẻ lười biếng, thích nằm một chỗ đọc sách, nhưng một khi đã làm việc thì sẽ rất nghiêm túc, mà làm là phải hết sức lực, nhanh chóng mới được. Thông qua tác phong vừa rồi của ông cũng có thể thấy được, thông báo vừa ra, không mất bao nhiêu thời gian ông đã leo lên đến trên tường lớn của căn cứ rồi, thậm chí quân lính canh ở trên đấy còn chẳng biết ông lên đến đây từ lúc nào nữa.
“Các anh phòng thủ cho tốt, nó vừa tiến lại gần thì lập tức nã pháo cho ta, đừng để ý đến sẽ bắn trúng ta, rõ chưa?” – Ngài Vĩnh lớn tiếng nhắc nhờ toàn bộ quân lính canh phòng.
“Đã rõ!” – Quân lính đồng thanh hô.
Nói rồi ngài Vĩnh liền phi thân ra khỏi tường, hạ thân xuống đất từ độ cao mấy chục mét nhẹ như lông hồng. Nếu như để ý kỹ một chút sẽ thấy lúc ngài Vĩnh hạ xuống có xuất hiện từng tia điện hẹp mảnh xì xèo dưới chân ông. Chỉ vừa chạm đất ông liền lao như tên bắn về hướng con sói biến dị đang chạy đến, vừa chạm mặt liền là một quyền đấm ra, trên nắm đấm còn mang theo tia điện lập loè ghê người. Đúng vậy, năng lực của ngài Vĩnh chính là lôi điện, hơn nữa còn đạt đến cấp A, cực kỳ mạnh mẽ, nếu là dị thú cấp 5 bình thường ăn một đấm này của ông thì cơ bản là không ngóc đầu dậy được, nhưng con sói trước mắt này lại không hề tầm thường, chẳng những nó có sức chống chịu sát thương cực tốt, đã vậy còn sở hữu một thân man lực cực kỳ mạnh mẽ cùng phản xạ nhanh vượt quá bình thường. Nhưng đấy cũng chưa hết, con sói này còn sở hữu một loại năng lực kỳ lạ mà ngài Vĩnh trong mấy năm chiến đấu với dị thú hay xác sống cũng chưa từng gặp phải, đó chính là mê hoặc tâm thần. Lần đầu đối chiến với nó, do hơi tự tin quá mức mà ông đã bị dính chiêu, cũng may là hiệu quả mê hoặc không phải quá tốt, nhất là với sinh vật có bậc sức mạnh cao, ý ở đây là cấp độ năng lực cao, nên ông đã kịp tỉnh thần mà tránh thoát đòn t·ấn c·ông chí mạng của nó, chỉ bị sượt qua bên hông, nhưng đến bây giờ v·ết t·hương này vẫn còn làm ông đau nhức cùng bực mình. Tất nhiên đã chiến đấu với nó vài lần, ông cũng đã biết làm sao để không bị dính chiêu mê hoặc đấy nữa rồi, đó chính là tránh nhìn vào đôi mắt đỏ lòm của nó ra.
Sở hữu năng lực lôi điện, tốc độ ra đòn của ngài Vĩnh đã là rất nhanh rồi, nhưng con sói kia cũng không vừa, sau mấy lần quần nhau cùng ông lần trước, nó cũng đã quen với tốc độ ra đòn kia rồi, chỉ thấy nắm đấm đã gần chạm đến thân thì nó đã kịp chuyển hướng lách sang bên cạnh, nhẹ nhõm tránh đi cú đấm kia. Ngài Vĩnh đấm hụt một cú cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay lúng túng gì, mà lập tức xoay thân tung ra một cú đấm nhanh nữa, lần này con sói chưa kịp phản ứng nên đã dính đòn. Trúng đòn này, con sói kêu lên một tiếng, bị cự lực đẩy bay ra ngoài mấy mét xa, trên lông nó còn dính lấy từng tia điện lách tách ẩn hiện, nhìn rất đau nhức. Nhưng con sói này chỉ là vừa dừng lại thân thể bị bay ra xa, liền lại đứng lên dùng ánh mắt hung ác nhìn vào ngài Vĩnh, như kiểu đòn vừa rồi cũng không làm nó b·ị t·hương gì, mà chỉ làm cho nó tức điên lên thôi.
“A, da mày lại dày thêm tí nữa rồi à?” – Ngài Vĩnh cũng chưa t·ấn c·ông tiếp luôn mà là ngạc nhiên lên tiếng – “Ánh mắt ác liệt lắm, muốn trả thù thì lao lên t·ấn c·ông ta đi, đừng có lại chạy như hôm qua nữa.”
Con sói cũng thật làm theo lời ngài Vĩnh, trợn mắt nhe răng ra nhào về phía ông, bắt đầu thi triển thủ đoạn cắn xé thông thường. Ở trên cao tầng mây, Sơn đang ngồi trên phi kiếm vừa quan sát trận chiến vừa cắn dở miếng bánh. Lúc nãy hơi đói, lại muốn đi xem tình hình sớm, nên cậu đã mang theo đồ ăn rồi leo lên phi kiếm cấp tốc bay ra đây, vừa quan sát vừa tranh thủ lấp đầy cái bụng rỗng. Nhìn trận chiến Sơn không khỏi khen:
“Ông bác này năng lực cùng kỹ năng chiến đấu thật không tầm thường, dễ dàng trên cơ con sói kia. Còn con sói kia da hình như là hơi dày rồi thì phải, ăn nhiều đòn mạnh như vậy mà vẫn ương ngạnh đối kháng được, nhưng chắc là không lâu nữa đâu.”
“Ăn no rồi, bây giờ nên vào việc thôi!” – Sơn đứng dậy phủi đi vụn bánh trên tay, tự tin khẽ nói.