Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 91: Hỗ trợ tiêu diệt sói biến dị



Chương 90: Hỗ trợ tiêu diệt sói biến dị

Trận chiến phía dưới đất kia sắp kết thúc rồi, Sơn có thể đoán chắc được như vậy, nhưng kết quả chắc chắn vẫn là con sói biến dị sẽ lại chạy thoát được. Nhưng đương nhiên lần này có Sơn ở đây, cậu sẽ không để cho nó chạy thoát nữa. Việc đợi ở dưới đánh một lúc rồi bây giờ mới động thân tất nhiên là vì bây giờ mới là thời điểm thích hợp nhất. Sơn gỡ xuống mặt nạ trên mặt, khuôn mặt trên mặt nạ đã dùng trong căn cứ rồi, bây giờ muốn không bị nhận ra thì cứ dùng mặt thật mà xuất hiện thôi.

Phía dưới chiến trường, con sói sau một lúc chống trả không nổi mà chỉ toàn nhận đòn, nó rốt cuộc cũng bỏ cuộc, lại quay đầu chuẩn bị bỏ chạy. Ngài Vĩnh nhìn vậy lại nhíu mày, nhìn thì có vẻ như ông đang chiếm thế thượng phong, nhưng thực ra đòn t·ấn c·ông của ông chỉ làm cho con sói b·ị t·hương không nặng, chưa đủ làm tổn hao căn cơ gì của nó, đã vậy tốc độ bỏ chạy của nó rất nhanh, nên mỗi lần nó chạy đi đều sẽ trở lại rất sớm, hơn nữa lại hoàn hảo như chưa b·ị t·hương qua, điều này làm ông rất phiền. Nhưng bây giờ hết cách, mấy lần muốn đuổi theo tru sát nó đều thất bại, nó vừa chịu đòn được vừa chạy thoát vào khu vực địa hình lắt léo, khó đoán, cuối cùng bỏ xa được ông mà trốn thoát.

Lần này con sói lại định chạy, ngãi Vĩnh muốn đuổi theo chặn g·iết nhưng ngẫm lại nhiều khả năng là lại vô dụng, ông đang muốn từ bỏ thì từ trên trời một tiếng gió rít đột nhiên phát ra, kèm theo đấy là một cái bóng đang lao vùn vụt từ trên trời xuống với tốc độ king khủng, nhanh đến nỗi ngài Vĩnh cũng chưa kịp nhận ra đấy là cái gì. Con sói còn chưa kịp chạy đi bao xa thì bị cái bóng kia đáp ngay trúng người, cả người nó liền bị đập cái ầm xuống đất, đất cát bụi bặm cũng theo đấy bay loạn tứ tán che mất tầm mắt của ngài Vĩnh ở gần. Nhưng bụi cũng không che lấp được bao lâu đã bị từng cơn gió nhẹ thổi bay hết đi, hiện ra trước mắt ngài Vĩnh nguyên nhân của sự việc vừa rồi. Chỗ đáng nhẽ là thuộc về con sói lúc nãy bây giờ đã hình thành một cái hố khá lớn, ở giữa hố lại chính là con sói biến dị đang nằm bẹp, nó vốn đã b·ị t·hương do chiến đấu cùng ngài Vĩnh khi nãy, bây giờ v·ết t·hương lại càng nhiều hơn, chồng chất lên người, nhìn rất đau nhức. Ngạc nhiên hơn là ở trên thân con sói lúc này lại có một thanh niên trẻ tuổi đang cầm lấy một thanh kiếm đâm thẳng xuống người con sói, vậy hẳn là cú v·a c·hạm lúc nãy là do người thanh niên này gây ra rồi.

Người thanh niên cầm kiếm này rõ ràng là Sơn chứ không phải ai khác nữa. Vừa rồi Sơn đã từ trên trời bay thẳng xuống dưới với tốc độ khá nhanh, lúc cách một khoảng nhất định cậu liền nhảy khỏi kiếm, dùng tay bắt lấy kiếm, rồi đâm thẳng xuống vị trí con sói. Hiệu quả của đòn này thì khỏi phải bàn cãi, chẳng những đè cho con sói nằm sụp xuống đất, kiếm còn đâm sâu vào cơ thể nó đến gần 20 phân, với lớp da dày thế kia cũng đủ biết uy lực đòn này đến thế nào rồi. Nhưng lao xuống từ khoảng cách như vậy rồi v·a c·hạm với con sói cũng làm Sơn hơi có chút choáng váng, cũng may là không quá ảnh hưởng đến cơ thể.

“Ông Vĩnh, làm phiền ông đến giúp tôi hạ con sói này được chứ?” – Sơn hướng ngài Vĩnh mở miệng hỏi.

“A, được thôi.” – Ngài Vĩnh hơi giật mình đáp lại.

Tuy rất ngạc nhiên với kiểu xuất hiện này của Sơn, nhưng ngài Vĩnh cũng không vội hỏi đến, mà là nhân cơ hội con sói còn đang choáng váng chưa kịp bò dậy ông liền lao đến cái hố, bắt đầu sử dụng năng lực lên hai nắm đấm của mình liên tiếp nện vào đầu con sói. Hàng loạt cú đấm như trời giáng nện thẳng vào đầu con sói, kể cả sức chịu đựng cùng năng lực khôi phục có tốt như nó cũng là quá sức chịu nổi. Con sói muốn lật người bật dậy tránh khỏi liên hoàn lôi quyền, nhưng Sơn đứng ở trên người nó sẽ không để nó được như ý. Sơn thông qua vết đâm từ kiếm liên tục truyền chân nguyên của mình vào người con sói, dần dần áp chế lấy cơ thể nó, làm cho nó muốn động đậy một chút cũng khó được. Tiếp sau, chỉ còn là hàng loạt tiếng nắm đấm chạm vào da thịt, tiếng tia điện lách tách, cùng tiếng tru tréo ghê tai phát ra từ con sói, nghe vào rất thảm thiết.



Mất một lúc, con sói mới hoàn toàn bất động, sinh mệnh lực cũng tiêu tan toàn bộ, chứng minh là nó thật sự đã bị đấm c·hết tươi tại chỗ rồi. Ngài Vĩnh cũng đã thu tay lại, để lộ ra đầu con sói lõm xuống, be bét máu tươi, nhìn tình trạng rất thảm. Sơn cũng rút kiếm ra, khẽ thở ra một hơi, dùng chân nguyên trấn áp nó làm cho cậu khá mệt mỏi, chứ không nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài đâu. Ngài Vĩnh sau khi tung ra nhiều cú đấm chứa năng lực như vậy thì cũng khá mệt mỏi, nhưng vẫn là một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sơn, ông khẽ lên tiếng hỏi:

“Cậu bạn trẻ, cảm ơn cậu đã hỗ trợ tiêu diệt mối hoạ lần này cho căn cứ, cậu có thể báo ra danh tính để căn cứ có cơ hội cảm ơn cậu được không?”

“Cảm ơn thì chắc là không cần đâu, tôi cũng chỉ là đi ngang qua đây nhìn thấy được nên giúp một chút mà thôi.” – Sơn hơi ngại ngùng trả lời.

“Cậu đi ngang qua cũng đúng thời điểm nhỉ?” – Ngài Vĩnh hơi híp mắt lại nghiền ngẫm hỏi.

“Ha ha, thật chỉ là trùng hợp mà thôi.” – Sơn gượng cười – “Mà giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải rời đi đây, hẹn gặp ông sau nhé!”

Ngài Vĩnh còn muốn nói cái gì thì Sơn cũng đã biến mất ngay trước mắt ông rồi, ông còn không nhận ra là Sơn rời đi như thế nào nữa. Nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân, ngài Vĩnh đoán chừng đây là một dạng năng lực ẩn thân hoặc tàng hình rất cao minh chứ không phải là do tốc độ di chuyển quá nhanh gây nên. Quay đầu lại nhìn vào xác con sói, tinh hạch của nó cũng đã bị đào đi từ lúc nào rồi, ngài Vĩnh cũng chỉ biết khẽ lắc đầu cười. Sau đấy ông mới vác theo cái xác này quay đầu về căn cứ, con sói biến dị này khá đặc biệt, có thể mang xác nó về nghiên cứu thêm.

Sơn sau khi lấy được tinh hạch cũng đã một đường bay trở về căn cứ, tìm đến một góc khuất hạ thân xuống, đeo lại mặt nạ cải trang lên. Sơn nhìn vào viên tinh hạch mới lấy được đến tay, không khỏi mừng thầm trong lòng. Viên tinh hạch từ con sói biến dị đặc biệt này còn tốt hơn cả cậu dự tính từ trước, lượng linh khí bên trong nhiều và tinh thuần hơn khá nhiều so với những viên tinh hạch trước đây cậu thu được, trừ viên lấy từ con chuột bé bự. Bây giờ cũng đã mệt người, Sơn trước cất kỹ viên tinh hạch, sau đấy lại đi bộ về nhà. Trên đường đi về, phải nói là không khí vui hơn ăn Tết, dân chúng cùng quân lính đang đổ xô ra đường, hò reo vang dội. Không cần đi hỏi Sơn cũng biết là họ đang vui mừng vì con sói q·uấy r·ối căn cứ mấy hôm nay đã bị tiêu diệt, họ đã thoát khỏi tình trạng bất an bấy lâu nay, sinh hoạt cũng có thể trở về như trước. Sơn nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng có chút vui lây, cảm thấy không còn thấy khó chịu như trước nữa. Vừa về đến cửa nhà, mấy người bên trong cũng đã ra ngoài bàn chuyện rôm rả rồi.



“Là anh đã làm phải không?” – Phương lại gần khẽ hỏi Sơn.

“Làm gì cơ?” – Sơn cười làm bộ.

“Thì là chuyện con sói bị tiêu diệt ấy!” – Phương có chút im lặng, bây giờ còn chuyện gì để hỏi nữa.

“Được rồi, không đùa cô nữa, là tôi đã giúp đỡ ngài Vĩnh tiêu diệt nó, nhờ cô giữ kín chuyện này một chút.” – Sơn thành thật trả lời.

Sớm muộn gì chuyện có người hỗ trợ ngài Vĩnh tiêu diệt con sói sẽ truyền ra, mà dựa trên miêu tả về trận chiến ấy thì mấy người biết về năng lực của cậu sẽ nhận ra là ai ngay thôi, nên chối cũng chẳng để làm gì. Phương thấy Sơn thừa nhận thì cũng rất vui vẻ, cô khẽ nói:

“Cảm ơn anh, anh đã giúp căn cứ cùng người dân rồi.”

Sơn hơi bất đắc dĩ, không biết nên đáp lại sao cho phải thì Ly ở phía sau đã lên tiếng rồi:



“Nhân dịp này mọi người ăn mừng với nhau một bữa chứ nhỉ?”

“Tôi thấy ý kiến này rất được.” – Quân cũng đã ở bên cạnh, anh tán đồng ý kiến này.

Thấy không có ai phản đối, mọi người đã định chọn một địa điểm ăn mừng rồi, đang lúc bàn nhau thì một người từ xa chạy lại đã chen ngang vào sự vui mừng này rồi.

“Xin chào mọi người, tôi nhận lệnh từ trên ban chỉ huy, cho mời đồng chí Quân, đồng chí Phương cùng bạn bè của các đồng chí lên phòng họp, phía trên có chuyện muốn nói.” – Một anh lính hướng mấy người nói chuyện.

“Cả chúng tôi nữa hả?” – Sơn hỏi lại.

“Đúng vậy, tất cả mọi người.” – Người lính khẳng định.

“Xin hỏi là có chuyện gì vậy?” – Sơn hơi nhíu mày.

“Tôi cũng không rõ ý của cấp trên, chỉ biết là nhận được lệnh mời mọi người lên. Bây giờ mời mọi người nhanh chóng chuẩn bị, tránh làm lỡ thời gian của ban chỉ huy.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ đi cùng ngay đây.”

Tuy không rõ tại sao mấy người Sơn không liên quan đến q·uân đ·ội lại cũng được mời lên ban chỉ huy, nhưng đã mời trực tiếp vậy rồi thì Sơn cũng không ngại lên xem ý đồ của bọn họ một chút là gì.