Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 92: Chỉ huy cho mời



Chương 91: Chỉ huy cho mời

“Mời mọi người đi theo tôi.” – Anh lính đến thông báo lên tiếng.

Sau khi tập hợp đầy đủ mọi người, bao gồm cả anh lính tên Đông lần trước cũng b·ị t·hương b·ất t·ỉnh cùng Phương, bây giờ cũng đã khoẻ mạnh, đoàn người mới đi theo anh lính lúc nãy đã chờ sẵn. Dưới sự dẫn đường của anh lính, đoàn người không gặp cản trở gì đi thẳng vào khu trung tâm, vượt qua vài trạm lính gác kiểm tra nghiêm ngặt, lúc này mới vào được đến toà nhà chính của bộ chỉ huy. Mấy người được xếp ở khu vực chờ của khách, còn anh lính thì vào thông báo một tiếng.

“Anh Quân, anh đã từng được mời lên gặp chỉ huy căn cứ thế này lần nào chưa?” – Sơn tranh thủ lúc chờ đợi thì bắt chuyện cùng Quân.

“Từ lúc được đưa về căn cứ đến giờ, mấy người chúng tôi cũng chưa từng được gọi đến lần nào cả.” – Quân trả lời – “Có lẽ là do vướng vụ dị thú quẫy nhiễu gần đây.”

“Nhưng tôi cũng thấy hơi lạ, chúng tôi thì do là người sống sót cuối cùng từ sau căn cứ Bình Minh bị huỷ nên được gọi lên gặp chỉ huy còn hiểu được, các anh là từ ngoài đến, lại mới đến căn cứ này chưa lâu, sao lại cũng được mời đến cùng nhỉ?” – Quân tiếp tục nói ra nghi vấn trong đầu.

Sơn thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, chẳng ai biết được bộ chỉ huy nghĩ đến cái gì, đành phải chờ vào gặp mặt bọn họ mới biết được. Cũng không mất bao lâu, đoàn người Sơn được báo tiến vào trong phòng họp. Vào bên trong, cũng không có nhiều người như Sơn nghĩ, trong phòng chỉ có bốn người. Ngồi ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặt mũi nghiêm trang, ăn mặc trang phục q·uân đ·ội trịnh trọng, nhìn cũng đủ thấy là chức vụ rất cao, vậy đây chắc hẳn là chỉ huy trưởng căn cứ Lâm Huy rồi. Bên cạnh chỗ ngồi của chỉ huy thì là một khuôn mặt Sơn mới gặp được hôm nay, đó chính là ngài Vĩnh, vẫn với bộ dáng tuỳ ý như trước. Ngoài ra còn có hai người lính cao lớn, khuôn mặt lãnh khốc đứng đằng sau chỗ ngồi của chỉ huy, giống như vệ sĩ riêng vậy, chắc là để bảo đảm an toàn của chỉ huy căn cứ. Nhìn đội hình thế này chắc là chủ trương của riêng chỉ huy, nên không có tràng diện đông đúc, phức tạp gì, điều này cũng làm mấy người Sơn cảm thấy đỡ áp lực hẳn.

“Mấy cô cậu tuỳ ý ngồi xuống đi, đừng ngại.” – Chỉ huy cười hoà ái lên tiếng.

“Cảm ơn chỉ huy.” – Mấy người Quân giữ nguyên kiểu đáp lễ đối với cấp trên.

“Được rồi, không cần phải câu nệ.” – Chỉ huy tuỳ ý cười, chờ cho mọi người ngồi ngay ngắn rồi mới hướng ba người Quân ngồi đằng trước nhất lên tiếng hỏi – “Thông qua báo cáo của các cô cậu, ta cũng đã biết được đại khái việc xảy đến với căn cứ Bình Minh rồi, ta rất lấy làm tiếc vì sự việc này. Hôm nay mời cô cậu gặp riêng thứ nhất là muốn hỏi thăm, động viên cô cậu một câu, thứ hai là muốn từ chính miệng cô cậu hỏi chi tiết hơn tình hình lúc đó một chút, xem có thể từ đây rút ra kinh nghiệm phòng thủ căn cứ tốt hơn không.”

Nghe thấy vậy ba người Quân mới đem chuyện kể từ đầu đến cuối, kể cả việc Sơn xuất hiện hạ được xác sống cấp 4 cứu được ba người họ một mạng. Tất nhiên Phương cũng giữ đúng lời hứa không tiết lộ danh tính hay bất kỳ tin tức gì liên quan đến Sơn ra ngoài. Chỉ huy cùng ngài Vĩnh cũng không nói gì mà tập trung nghe ba người kể lại, ngoài ra ngài Vĩnh nhìn có vẻ còn đặc biệt chú ý đến chi tiết ba người Quân được một thanh niên cầm kiếm giải cứu.

“Cậu có thể miêu tả chi tiết một chút về cậu thanh niên đã cứu mấy cô cậu được không?” – Ba người Quân chỉ vừa mới dừng lại lời nói thì ngài Vĩnh đã không nhịn được mà hỏi lại rồi – “Ta rất có hứng thú với cậu trai này.”

“A, thưa ngài, là thế này…”

Quân dựa trên trí nhớ của mình bắt đầu miêu tả chi tiết lại hình dáng bên ngoài của Sơn, thậm chí là những năng lực mà Sơn đã thể hiện ra lúc ấy. Ngài Vĩnh vừa nghe vừa biểu lộ ra một bộ mặt thích thú, xem ra lời hứng thú kia không phải là giả. Sơn nhìn thấy bộ dáng ngài Vĩnh thì cũng thầm bất đắc dĩ trong lòng, cậu không ngờ năng lực mình thể hiện ra lại thu hút sự hứng thú của người này đến vậy, may mà đã thay đổi diện mạo từ sớm, không thì lại nhiều phiền phức.

“Ha ha, không ngờ lại xuất hiện một người nhiều năng lực thú vị như thế, hơn nữa theo ta thấy cậu trai này cũng không chỉ đơn giản có từng ấy năng lực đâu.” – Ngài Vĩnh nghe xong thì cười như nhặt được vàng – “Nếu đúng với miêu tả thì hôm nay cậu ta cũng đã xuất hiện, còn giúp đỡ ta tiêu diệt được con cún da dầy kia, thật rất không tầm thường. Nếu căn cứ có thể chiêu mộ được cậu ta thì rất tốt, tiếc là cậu ta xuất hiện bất ngờ, rời đi cũng vô tung vô ảnh, ta cũng không kịp hỏi được cái gì.”

“Vậy thì tiếc thật!” – Chỉ huy nghe vậy cũng một mặt tiếc nuối.

“Ra là muốn chiêu mộ mình.” – Sơn thầm nghĩ.

Nhưng tiếc là Sơn thích tự mình hành động hơn, chứ không muốn dính dáng đến q·uân đ·ội hay tham gia bất cứ đoàn thể nào khác. Việc mời lên hôm nay là như thế, nhưng còn Sơn và những người khác, sao lại cũng có mặt ở đây, mấy người cũng đâu có liên quan đến căn cứ Bình Minh đâu? Sơn đang không biết có nên nói đến vấn đề này không thì chỉ huy cũng đã hướng mấy người nói trước rồi.

“Chắc cô cậu nãy giờ cũng thắc mắc là tại sao ta lại mời cô cậu đến đây rồi đúng không?” – Chỉ huy nhẹ giọng hỏi, sau đấy lại tự trả lời – “Thực ra ngay từ lúc cô cậu được cậu Quân báo lên là sẽ sắp xếp phòng ở là ta đã chú ý đến rồi, chỉ là nhân cơ hội này mới mời đầy đủ mọi người lên đây thôi.”

“Thông qua các báo cáo ta thu thập được, các cô cậu cùng đồng chí Phương đều là chạy thoát khỏi ngôi làng nổi loạn kia, chuyện này ta sẽ cử người xử lý, về sau còn phát hiện ra thi triều rồi kịp báo lại cho chỉ huy căn cứ Bình Minh. Ta tự hỏi không biết các cô cậu làm cách nào mà có thể tránh thoát khỏi thi triều được, rồi lại lành lặn đến được tận đây.” – Chỉ huy nói ra nghi vấn trong lòng – “Tuy đồng chí Phương không có viết lại trong báo cáo, nhưng đoán chắc là có được sự trợ giúp cường đại nào đấy, nếu không ngại các cô cậu có thể kể cho hai lão già chúng ta nghe một chút.”

Nhìn sắc mặt bình tĩnh của chỉ huy cùng ánh mắt chờ mong từ ngài Vĩnh, Phương có chút ngại ngùng, cô không ngờ đến hai người lại chú ý đến vấn đề này như vậy. Những người khác cũng có chút bối rối không biết nên lên tiếng hay không, Nguyệt còn bất giác nhìn về phía Sơn một cái. Sơn thầm cười khan trong lòng, đây là một trong những lý do mà cậu không muốn tiết lộ năng lực của mình ra ngoài, quá dễ gây chú ý. Nhưng để tránh bị nghi ngờ Sơn vẫn là viện ra một câu chuyện hợp lý:

“Nói thật với hai vị, chúng tôi có thể an toàn vượt qua thi triều thật đúng là phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh bạn kia. Tuy không biết bằng cách nào, nhưng anh ta có thể làm cho chúng tôi tạm tàng hình trong mắt xác sống. Tiếc là sau khi việc qua đi, anh ta cũng đã đi mất, đến bây giờ cũng chưa gặp lại. Anh ta cũng nói là không muốn nhiều người biết đến mình cũng như năng lực của anh ta, nên mấy người chúng tôi cũng là hạn chế nhắc đến vấn đề này, đấy là tất cả.”

“Là như vậy sao?” – Ngài Vĩnh ánh mắt có chút nghi ngờ, cũng có chút thất vọng.

“Chính là như vậy!” – Sơn khẳng định lần nữa.

Thấy Sơn không giống như đang giảo biện, hai người cấp cao cũng không có ý tứ đi vặn hỏi gì nữa, động viên thêm vài câu rồi để cho mọi người về. Sơn trở về cũng thầm quyết định sẽ ít để lộ hành tung trước mấy người trong q·uân đ·ội lại, tránh lại gặp mấy việc như hôm nay.