“Lão chỉ huy, mau ra gặp mặt.” – Lão Công hét lớn.
Lúc nãy sau khi từ cái hang cũ dặn dò đồng loã xong, lão Công liền chạy một mạch đến trước cửa căn cứ. Vốn lão định xông vào tận khu chỉ huy, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là căn cứ q·uân đ·ội, cao thủ chắc chắn rất nhiều, kể cả khi là người có hai loại năng lực lão cũng không có tự tin đấy. Dù sao lão cũng là người cẩn thận, nếu xông vào hang địch, ra tín hiệu mà không có tác dụng, để b·ị b·ắt được thì đúng là nhục. Đứng ở cách cửa vào một đoạn tự cảm thấy là an toàn, lão Công lúc này mới tiếp tục hét lên:
“Nếu không tự mình ra mặt, để đến lúc ta gọi thi triều đến tiêu diệt căn cứ cũng đừng kêu.”
Nếu là tình huống bình thường, gặp mấy người nói lời khùng điên này thì lính canh cổng hoặc là đuổi đi, hoặc là làm chút trừng phạt, nói chung chỉ là mấy việc tào lao không đáng nhắc đến. Nhưng tình huống hôm nay lại không hề bình thường chút nào, người đàn ông vừa hét lên mấy câu, nói không ngoa chắc là cả căn cứ ai cũng nghe thấy được, hơn nữa còn cực kỳ chói tai, choáng váng đầu óc. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một năng lực giả rồi, mà cấp độ cũng không thể coi thường được, như vậy thì lời ông ta nói không thể coi nhẹ được rồi. Chẳng cần đến lính canh bên ngoài đi báo cáo thì nhân viên cấp cao cũng đã biết và trực tiếp ra ngoài cửa lớn xem xét rồi.
“Ông bạn, ông có biết mình vừa nói gì không đấy?” – Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ là cán bộ cấp cao bực bội nói lớn ra ngoài.
“Câu chữ không phải quá rõ ràng rồi đấy sao? Mau gọi chỉ huy của mấy người ra đây đàm phán, ta không có nhiều thời gian rảnh đứng đây lâu đâu.” – Lão Công đáp lại không nể nang ai.
“Ồ, đàm phán? Ông có phải quá mạnh miệng rồi không? Còn nói cái gì muốn tiêu diệt căn cứ?” – Người cán bộ cau mày – “Tôi khuyên ông đừng nên làm càn, mau chịu trói rồi để người chúng tôi tra khảo rõ ràng, nếu thành thật khai báo chúng tôi có thể khoan hồng, nếu không chỉ riêng việc buông mấy lời nói hôm nay cũng đủ khép ông vào tội c·hết đấy biết không?”
Đúng là vậy, dám công khai muốn huỷ diệt căn cứ, mà căn cứ bên trong có không biết bao nhiêu là người, đủ giai cấp tầng lớp, lứa tuổi, trong thời buổi tận thế biến động này thì sẽ bị quy vào tội phản nhân loại, chắc chắn sẽ bị tử hình.
“Bớt lấy mấy lời đấy ra doạ người đi. Ta đã dám ngang nhiên ở đây nói những lời này, tất nhiên là không sợ, cũng có năng lực để thực hiện được mấy lời ta vừa nói đấy.” – Lão Công vẫn thản nhiên đáp lại như không có chuyện gì – “Gọi lão chỉ huy ra đây, ta sắp mất kiên nhẫn rồi.”
“Đã ông không chịu cúi đầu, vậy cũng đừng trách q·uân đ·ội chúng tôi độc ác.” – Người cán bộ giận dữ thét lên – “Quân lính nghe lệnh, nhằm mục tiêu trước mắt, thực thi xử tử tại chỗ.”
Lệnh vừa ra đến, quân lính không chần chờ mà giương súng lên, từng họng súng đen ngòm không hẹn mà cùng hướng thẳng mặt lão Công mà bắn. Người cán bộ kia tuy bực mình, nhưng ông cũng không mất khôn, biết được người đàn ông trước mắt là một năng lực giả không tầm thường, lệnh bắn vừa rồi cũng chỉ là muốn thử xem thực lực người này đến đâu, sau đấy sẽ phái ra năng lực giả phù hợp đi chế trụ người này. Nhưng hình ảnh tiếp theo đã nằm ngoài dự đoán của ông, ông được báo lại là người này hẳn là có năng lực liên quan đến âm thanh, vậy mà không hiểu sao khi đạn bắn ra người này lại chỉ để lại cái bóng mờ rồi đã rời đi vị trí ban đầu rồi, không chút tổn hao tránh hết mọi đường đạn bắn tới.
“Năng lực tốc độ? Ông ta lại là đa năng lực giả.” – Người cán bộ kinh ngạc.
Phải biết là đa năng lực giả hiện nay rất hiếm, cả một căn cứ cũng chưa chắc có nổi một người, không ngờ lại mọc đâu ra một người dám uy h·iếp huỷ đi căn cứ lại còn là đa năng lực giả, nhìn màn thể hiện vừa xong thì cả hai năng lực đều không tầm thường, xem ra là không dễ giải quyết rồi.
“Các người không đặt lời ta nói vào đầu đúng không? Đã vậy thì ta cũng cho các người chút quà gọi là lần đầu gặp mặt.”
Lão Công xạm mặt lại, sau đấy dùng một thứ âm thanh mà người thường khó có thể tạo ra được, huýt dài một tiếng, âm thanh vang vọng đi rất xa. Nhìn thấy hành động này của lão Công, người cán bộ có chút rục rịch trong lòng. “Thật chả lẽ lão ta có chiêu trò gì?” – Người cán bộ nghĩ thầm.
“Để ta xem các người giải quyết món quà nhỏ này thế nào? Ha ha!” – Lão Công đắc ý cười lớn.
Quân lính nghe được tiếng cười này thì cũng có chút căng thẳng trong lòng rồi, ai nấy đều không tự chủ được tăng cao cảnh giác, sợ thật có vấn đề gì xảy ra. Nhưng chờ một lúc, lại chẳng thấy có động tĩnh gì, mọi người đều không hiểu nhìn chằm chằm vào lão Công – người mà lúc nãy còn cười lớn, bây giờ thì mặt mũi khá khó coi, nhìn không khác gì mới đớp phải ruồi. Lão Công bắt đầu thấy có điều chẳng lành, như bình thường, thằng cu kia không ở xa nơi này, nghe thấy tín hiệu từ lão hẳn là phải phát huy năng lực ngay, hơn nữa hiệu quả còn đến khá nhanh. Nhưng lần này, đã chờ một lúc rồi mà vẫn không thấy nổi cái bóng của một con xác sống nào, cấp thấp nhất cũng còn không thấy nổi mống nào chứ đừng nói đến một đàn. Lão Công toát mồ hôi hột, lại căng miệng tạo ra âm thanh báo hiệu một lần nữa, kết quả cũng không khác khi nãy, mất một lúc cũng không có động tĩnh gì.
“Hỏng, phía thằng cu kia xảy ra chuyện rồi.” – Lão Công nghiến răng tức giận.
“Có vẻ như hôm nay không phải một ngày đẹp để nói chuyện rồi. Bây giờ ta phải đi, có gì lần sau gặp lại nhé!”
Lão Công để lại một câu nói rồi co giò lên chạy biến khỏi khu vực này. Do tốc độ quá nhanh, người cán bộ còn chưa kịp làm ra phản ứng gì tiếp theo thì lão Công cũng đã chạy mất dặm rồi.
“Thằng già này định lừa ta à?” – Người cán bộ giận sôi máu lên.
Tuy giận là vậy nhưng thực ra trong lòng ông cũng gọi là bỏ được hòn đá tảng xuống, ông chỉ sợ lời người kia nói là thật thì thật xong đời. Cũng may mà chỉ là doạ mồm, còn không có việc gì xảy ra. Về phía lão Công, lão đang chạy như bay về phía cái hang, trong lòng bực bội không thôi. Lão thật không ngờ kế hoạch của mình lại đổ bể bất ngờ đến như vậy, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra với đồng loã của lão rồi. Người này là lão tình cờ phát hiện ra sở hữu năng lực đặc biệt này. Vốn ban đầu chỉ là muốn trả thù căn cứ Bình Minh, nhưng bây giờ nghĩ đến lão càng muốn c·ướp b·óc, uy h·iếp đến cả các căn cứ khác, lấy được tinh hạch cấp cao hoặc nguồn tài nguyên tốt khác để nâng cao thực lực, làm giàu thời tận thế, ai dè mới thực hiện đã thất bại rồi, lão cũng chỉ có thể hậm hực rời đi, chẳng lẽ còn ở đấy chờ người bắt lại?
Trở lại cửa hang lúc lão Công cũng không vội vào trong xem xét, mà là đứng ở ngoài quan sát xung quanh, không có bất cứ dấu hiệu gì của xác sống hay dị thú xâm nhập hay t·ấn c·ông. Cảm thấy không có dấu hiệu nguy hiểm gì lão mới thận trọng tiến vào hang, vừa tiến vào không sâu trong lòng lão lại dâng lên một cảm giác bất an.
“Không được, thằng này chắc chắn g·ặp n·ạn rồi, mình phải chạy thôi.”
Lão Công cảm thấy rất không ổn, lão không do dự mặc kệ đồng loã, quay người co cẳng lên mà chạy. Ở trong hang này lão không tài nào mà bình tâm nổi, lông tơ dựng đứng cả lên, chắc chắn là trong hang có nguy hiểm, lão phải chạy trước giữ mạng đã. Chỗ lão cũng không xa cửa hang, chỉ vài bước là đã sắp ra ngoài rồi, nhưng còn chưa đợi cho lão kịp thở phào thì một sự việc kỳ lạ đột nhiên xảy đến. Chỉ thấy lão vừa ra khỏi cửa hang thì không hiểu sao lại không ra ngoài, mà ngược lại lão lại vẫn ở nguyên trong hang, cửa vào lại cách lão một khoảng ngắn.
“Sao lại thế này, rõ ràng mình đã chạy ra ngoài rồi cơ mà?” – Lão Công hốt hoảng.
Lão Công lại một lần nữa thử chạy ra khỏi hang, nhưng rốt cuộc lại vẫn về vị trí cũ. Lặp lại vài lần nhưng kết quả vẫn không khác gì, làm cho lão càng hoảng sợ, rốt cuộc cái hang này bị cái gì vậy. Lúc lão Công đang hoảng loạn chạy loanh quanh cố tìm được lối ra thì một giọng nói cất lên làm lão giật mình đứng c·hết trân tại chỗ: