“Giọng nói này… là mày! Chính là mày!” – Lão Công giận dữ hét lên – “Thằng oắt con, mày đã làm gì tao?”
“Cũng không có gì, chỉ là cho ông trải nghiệm ảo cảnh một lúc mà thôi.” – Sơn lạnh lùng đáp lại – “Cho ông trải nghiệm cảm giác mới mẻ trước khi tiễn ông xuống địa ngục.”
“Thằng chó, mau thả tao ra.” – Lão Công giận dữ thét lớn.
“Đã bị tao bắt được mà mày còn muốn thoát à? Tội ác của mày quá lớn, đã không còn đường sống nào cho mày nữa rồi.” – Sơn quát lớn – “Bây giờ tao sẽ thay những người vô tội từng c·hết dưới tay mày trả thù. Xuống dưới kia mà chuộc tội với họ đi.”
“Không, mày đừng hòng g·iết được tao.”
Lão Công bắt đầu điên cuồng chạy loạn xạ, còn dùng năng lực âm thanh t·ấn c·ông đủ các hướng, nhưng ở trong huyễn trận của Sơn thì những cái này chẳng có tác dụng lớn gì. Sơn cũng không định dông dài nữa, nhanh chóng xông đến đưa lên một kiếm quét qua cổ lão Công. Máu tươi từ cổ không tự chủ vọt ra ngoài, sinh cơ lão cũng theo đấy hoàn toàn trôi mất, cuối cùng Sơn cũng tự tay tiêu diệt được lão già khó xơi này, trả được món nợ cậu từng hứa với những người bị lão hại c·hết ở ngôi làng kia. Xử lý xong việc này, Sơn cảm thấy trong lòng như trút được bực dọc, khó chịu, không còn gánh nặng trong lòng nữa. Bây giờ Sơn cũng nên rời đi thôi, cậu đã làm hết những việc cần làm rồi, căn cứ cùng những người bạn kia bây giờ sẽ không còn bị uy h·iếp đến nữa.
Xoá sạch mọi vết tích trong hang, Sơn lúc này mới yên tâm rời đi, lần này cậu vẫn chọn đi bộ. Sơn muốn mượn chuyến đi này tìm kiếm thêm tài nguyên tu luyện cùng phương pháp để đột phá đến cảnh giới tiếp theo, vì vậy không thể vội vàng được. Bây giờ là ban ngày, không có nhiều xác sống mạnh, nên Sơn đi trên đường cũng không cần phải kiêng dè gì, gặp xác sống cản đường thì tiện tay một chém, không có gì thì vẫn tiếp tục đi. Đi bộ trong các khu vực thành thị thì ngoài xác sống nhiều ra cũng không có gì, tài nguyên tu luyện thì không có, còn lương thực, nhu yếu phẩm thì thường cũng bị người quét hết rồi, nên Sơn cố ý đi về những khu vực rừng núi hoang vắng hơn. Trong rừng núi nhiều dị thú xuất hiện hơn nhưng cơ hội gặp được đồ tốt cũng lớn hơn, sao lại không đi cơ chứ.
Ngày xưa Sơn có thể còn phải cẩn thận này nọ một chút, nhưng bây giờ nếu không gặp phải dị thú cấp 6 hoặc cao hơn, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng gì. Gặp được con dị thú nào trên đường dám lao đầu vào t·ấn c·ông mình, Sơn không ngại nâng kiếm lên cho bọn nó một chém. Đây là vừa rèn luyện chiến đấu, vừa kiếm thêm tinh hạch từ đầu bọn này, cung cấp cho việc tu luyện sau này. Nhưng phải công nhận là càng vào sâu trong rừng dị thú càng có thực lực mạnh, ban đầu chỉ toàn là cấp 1, cấp 2 một nhát chém là xong, về sau chỉ toàn là cấp 3, cấp 4, nhiều khi còn xuất hiện theo bầy, khá khó giải quyết. Nếu gặp bầy dị thú lớn Sơn chỉ có thể chọn đi vòng để tránh xảy ra bất trắc. Khó chịu nhất là đám thực vật biến dị, bọn này khá khó nhận biết, Sơn mấy lần trên đường đi cũng bị chúng cho lừa qua, cũng may là cấp độ cũng không cao, cậu vẫn có thể nhẹ nhõm giải quyết được.
Đi suốt cả một ngày ngoài một mớ tinh hạch lấy được từ dị thú ra, Sơn cũng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì hỗ trợ cho việc tu luyện của mình, vấn đề này làm Sơn buồn bực không thôi. Là do Sơn chưa tìm đủ kỹ, hay là không biết chỗ cần tìm, hoặc tệ hơn là tinh cầu này thực sự quá khan hiếm tài nguyên. Nhìn trời cũng bắt đầu tối, Sơn chỉ đành dừng lại, tìm một khoảnh đất hợp lý, dựng lên trận pháp rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một lúc hồi phục tương đối thể lực rồi, Sơn lại nhớ đến cây linh dược kia. Bây giờ cũng không thể tu luyện tăng thêm tu vi, Sơn quyết định lại lấy linh dược ra tiếp tục rèn luyện chân nguyên. Vẫn như lần trước, Sơn bấu một mảnh lá nhỏ đưa lên miệng, rồi luyện hoá dược lực. Sau một lúc, vẫn là cái cảm giác kỳ lạ của hôm trước, nhưng chí ít không còn cảm thấy khó chịu như lần đầu sử dụng nữa rồi.
Cứ khoảng mười phút Sơn sẽ luyện hoá hết dược lực từ một mẩu lá nhỏ, cứ làm như vậy sau khoảng gần ba giờ đồng hồ, cậu cuối cùng cũng sử dụng hết hai phiến lá trên linh dược. Khẽ thở ra một hơi, Sơn mới thử vận chuyển chân nguyên trong toàn cơ thể một lần. Sơ với trước đây, chẳng những chân nguyên đã mạnh mẽ hơn từ hai đến ba lần, hơn nữa lúc vận chuyển còn rất thông thuận nhanh chóng, đây đồng nghĩa với việc công kích không những mạnh mẽ hơn mà tốc độ thi triển đòn t·ấn c·ông trực diện hoặc pháp thuật đều nhanh chóng hơn hẳn. Đây quả là một tiến triển tốt, ít nhất là trong lúc tu vi bị chậm lại, thực lực vẫn có thể tăng lên một mảng, cái này làm tâm trạng Sơn rất tốt.
Nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, Sơn lại ngẫm nghĩ một chút, sau vẫn là lấy ra bông hoa còn chưa sử dụng đến ra. Tuy đã tự dặn mình là không nên tự thử nghiệm hiệu quả linh dược nữa, nhưng bây giờ Sơn lại rất tò mò, chỉ riêng lá đã có hiệu quả tốt đến như vậy rồi, không biết nếu sử dụng đến cánh hoa thì còn có hiệu quả gì tốt hơn nữa. Dù sao lá cây ngoài tác động mạnh mẽ lên cơ thể nếu sử dụng nhiều ra, cũng không có ảnh hưởng xấu gì, nên Sơn cũng có chút tự tin muốn sử dụng thử cánh hoa, chỉ cần cậu lưu ý dùng một lượng nhỏ hơn nữa, vậy sẽ ít khả năng bị tác động mạnh quá mức. có lẽ vậy. Nghĩ tới đây, Sơn khẽ ngắt lấy một chút xíu đầu nhọn phía ngoài cánh hoa, mẩu này nhỏ hơn cả đầu móng tay, sau đấy cậu lại từ từ đưa lên miệng.
“Ngọt!” – Sơn khẽ thốt lên.
Đúng, cánh hoa không có gì ngoài vị ngọt sắc, chỉ có một chút xíu thôi mà ngọt như ăn phải kẹo đường vậy. Lần này Sơn không dám khinh suất nữa mà là cẩn thận luyện hoá dược lực từ mẩu cánh hoa. Lần này còn chưa đợi cho Sơn luyện hoá xong dược lực thì nó đã phát tác rồi. Sơn chỉ cảm nhận thấy dược lực thấm qua từng chút một trong cơ thể, chảy vào trong kinh mạch, những nơi dược lực đi qua, cậu không ngừng nhận lấy từng cơn đau đớn như xé nát cơ thể, lúc lại giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé lấy, cực kỳ khó chịu, cậu thậm chí còn hét lên trong vô thức. Sau một lúc, khi dược lực hoàn toàn được luyện hoá, hấp thu rồi tản đi, cơn đau đớn cũng kết thúc. Sơn lúc này đã đầm đìa mồ hôi, không tự chủ được ngã ngửa ra phía sau, bắt đầu thở hổn hển. Sơn không ngờ đến cánh hoa lại có dược lực mạnh đến như vậy, chỉ một mẩu bé xíu cũng làm cho cậu gần như không thể chịu được rồi, nếu còn không kết thúc chắc cậu cũng phải ngất đi vì đau đớn mất.
Đợi thêm một lúc cho cơ thể đỡ mệt mỏi sau cơn đau kia, Sơn lúc này mới kiểm tra một lần tình hình cơ thể mình. Không làm thì thôi, nhưng vừa kiểm tra thì cậu lập tức bàng hoàng, sau đấy là vui mừng quá đỗi. Không ngờ kinh mạch Sơn không thể mở rộng do tu vi đạt giới hạn bây giờ lại rộng ra một tí xíu. Tuy nghe có vẻ chả đáng kể gì, nhưng việc mở rộng kinh mạch khi mà cảnh giới không tăng lên thực tế là quá khó, kể cả lão Thạch sư phụ Sơn hồi mới tu luyện cũng không có biện pháp gì thực sự hữu hiệu, không ngờ loại linh dược này lại nghịch thiên đến như vậy. Kinh mạch còn mở rộng được tức là chân nguyên vận chuyển được càng lớn, vậy cũng tức là thực lực vẫn còn có thể mạnh lên. Tuy cơn đau đem lại lúc kinh mạch mở rộng thực sự rất lớn, nhưng so với việc tăng lên thực lực thì cũng không tính là gì, Sơn có thể chịu đựng được. Vậy là bây giờ Sơn lại có một việc cần làm nữa, đó chính là luyện hoá hoàn toàn linh dược này, tăng lên thực lực. Chỉ cần sử dụng hết chỗ hoa còn lại, Sơn tin rằng trong cùng một cảnh giới, thực lực của cậu sẽ hoàn toàn vượt trội hơn những người khác, đấy là nếu có tồn tại người tu luyện khác nữa.