Tuy là nói vẫn sẽ tiếp tục sử dụng cánh hoa để mở rộng kinh mạch tiếp, nhưng dù sao cảm giác đau đớn vừa rồi vẫn còn làm Sơn thấy hơi ghê, nên cậu khá phân vân không biết có nên dùng tiếp không. Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, vẫn chưa sáng hẳn, chắc phải một, hai tiếng gì đấy. Cắn răng một cái, Sơn vẫn quyết định dùng tiếp một chút cánh hoa nữa, muốn mạnh lên thì phải chịu đựng được, huống chi cái giá này vẫn còn chưa nhằm nhò gì. Lập tức lại là cái cơn đau thấu gan thấu ruột giống lúc nãy ập đến, tuy đã có chuẩn bị tinh thần rồi nhưng Sơn vẫn không nhịn được mà hét lên một cái, lăn một vòng trên đất. Mất một lúc, khi cơn đau dịu đi, Sơn lại ngửa mặt lên trời thở dốc, hít lấy hít để không khí.
“Phù! Phù! Đạt giới hạn rồi, không thể dùng thêm hoa nữa, không thì đau c·hết mất.” – Sơn than thở - “Mỗi lần chỉ nên sử dụng một lượng cánh hoa nhất định, nếu không việc bị cơn đau hành đến c·hết cũng không phải là nói đùa.”
Suy nghĩ cẩn thận một chút về lượng linh dược nên sử dụng trong ngày, Sơn mới lại ngồi dậy điều chỉnh trạng thái cơ thể lần nữa. Sau vỏn vẹn có hai lần sử dụng mẩu bé xíu cánh hoa, phải nói là hiệu quả tốt đến không ngờ, vận chuyển công pháp điều chỉnh trạng thái cơ thể nhanh chóng và ổn định hơn khá nhiều, tu luyện cũng nhanh hơn kha khá. Sơn trong lúc tu luyện hồi phục cũng vui đến mức miệng luôn mỉm cười, như người vớ được vàng vậy, nhưng nhớ đến mình vẫn đang bị kẹt cảnh giới thì niềm vui này cũng thu liễm lại một chút.
Sau vài tiếng, khi mà sâu trong rừng cũng đã có ánh nắng len lỏi vào đến, Sơn cũng đã hoàn thành khôi phục. Đứng thẳng người dậy vươn vai một cái, Sơn cảm thấy cơ thể khoan khoái dễ chịu, mọi cảm giác đau đớn mệt mỏi lúc trước cũng đã biến mất, vậy cũng tức là lúc cậu nên di chuyển tiếp rồi, lại tiếp tục hành trình đi sâu vào trong rừng tìm kiếm cơ duyên. Vẫn như ngày hôm qua, Sơn vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, luôn đề phòng có thực vật biến dị hoặc dị thú nhỏ ẩn nấp, bọn này rất nguy hiểm, không cẩn thận là b·ị t·hương như chơi.
“Vù! Vù!”
Đang đi lại giữa những tán cây rậm rạp, bỗng một loạt âm thanh khó chịu mà lâu rồi chưa được nghe đập vào tai Sơn, cậu không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó vào tư thế đề phòng quan sát xung quanh. Đợi cho những âm thanh đấy lớn thêm tí nữa Sơn mới nhìn ra được cái gì đã tạo ra chúng. Chỉ thấy không xa trước mắt Sơn là một đám đen ngòm đang trôi nổi trên không hướng thẳng về phía cậu.
“Ây, lại là một đàn muỗi, thảo nào tiếng này nghe quen thế!” – Sơn thất kinh – “Bọn này lại còn là là loại đột biến, xem ra không dễ chơi rồi.”
Đám đen ngòm kia chính xác là một đàn muỗi, hơn nữa cũng không phải là muỗi thông thường, mà toàn bộ đều là muỗi bị biến dị, con nào con nấy to ngang một con châu chấu, nhìn rất ghê. Tuy không rõ đây là biến dị từ loài muỗi nào, nhưng Sơn cũng không dám để cho chúng nó tiếp cận mình đâu. Chỉ cần tưởng tượng đến việc bị hàng ngàn con muỗi với ống chích to tướng kia chọc vào người là Sơn đã nổi hết cả da gà, da vịt lên rồi. Nói tới cũng lạ, ở ngoài Sơn cũng chưa từng thấy bất kỳ một con côn trùng biến dị nào, nay vào rừng lại thấy được, không biết là chúng nó chỉ phát triển được trong rừng hay là làm sao. Mà vấn đề này sẽ tìm hiểu sau, trước mắt là Sơn cần phải đối phó với đàn muỗi này như thế nào cho hợp lý, nên trốn hay là xử hết chúng nó đây. Đối phó với đàn côn trùng lớn, Sơn thấy vẫn cứ là cho một mồi lửa là hợp lý hơn cả, nhưng nghĩ lại dù sao đây là sâu trong rừng, cây cối mọc rậm rạp chi chít, nếu mình thả ra một mồi lửa, khả năng là cháy hết cả một vùng lớn cũng không phải nói đùa. Sơn cũng không muốn làm ra trò tự thiêu như vậy, kể cả khi cậu không bị làm sao, nhưng đốt rừng nghe cũng không hay ho cho lắm.
Tóm lại Sơn vẫn lựa chọn chạy là tốt nhất, xử hết đám này khá tốn công sức, mà diệt xong một đám khả năng vẫn có thể sẽ xuất hiện đám khác, quá phiền phức. Nghĩ là làm, Sơn lập tức co giò lên chạy như bay về hướng khác, nhanh chóng tránh khỏi truy đuổi từ phía đàn muỗi. Trên đường chạy, thi thoảng Sơn lại phát hiện ra những cái xác khô quắt của dị thú, đây giống như là bị hút cạn chất lỏng trong cơ thể vậy, chỉ còn da bọc xương. Chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết đây là tác phẩm của đàn muỗi kia rồi, vậy đây hẳn là khu vực hoạt động của chúng nó, sinh vật sống nào không may lạc vào nếu không kịp trốn thoát sẽ trở thành cái bình máu của chúng nó. Chạy một quãng, xác khô Sơn gặp được cũng không ít, nhỏ thì là thỏ biến dị, lớn thì cũng đến lợn rừng biến dị. Không khoa trương, đám muỗi chính là bá chủ của vùng này, không một sinh vật nào khác có thể chống lại được bọn nó.
Tuy tốc độ của bọn muỗi này có nhanh hơn lúc trước khi biến dị, nhưng nhanh cũng có hạn, Sơn với tốc độ của mình đồng thời chạy lắt léo vài lần, cũng đã cắt đuôi được chúng nó. Sau một lúc chạy, cảm thấy không còn mấy tiếng vo ve nhức óc kia sau lưng, Sơn lúc này mới giảm tốc lại, ngó ngang liếc dọc xung quanh, khi chắc chắn an toàn mới dừng lại.
“Sợ thật, nếu để đám này lởn vởn ngoài rừng, mấy căn cứ của con người khả năng là sẽ bị chúng nó làm thịt.” – Sơn đưa ra nhận xét.
Đây mới chỉ là một đàn muỗi, đã làm Sơn cảm thấy nhức đầu không biết đối phó thế nào, nếu ở ngoài rừng, mà lại có nhiều muỗi biến dị như vậy hơn, con người kể cả là năng lực giả cũng khó có thể chống lại được, tuyệt chủng chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi. Lúc này phương hướng đã lệch đi kha khá so với ban đầu rồi, nhưng Sơn cũng chẳng phân biệt được hướng ban đầu của mình là hướng nào nữa, nên chung quy vẫn là chọn đại một hướng rồi đi tiếp, đến đâu thì đến, dù sao cậu cũng không lựa chon đích đến.
Mất nửa ngày đường, sau mấy lần chạm trán một vài đàn muỗi bay lượn, tất nhiên đều là Sơn chủ động chạy trốn bọn nó, cuối cùng cậu cũng gặp được một khu vực làm cho cậu có cảm giác mình không hề cô đơn, lạc lõng trong rừng sâu nữa. Không thể ngờ được sâu trong rừng Sơn lại gặp được một khu làng, không biết còn người sống không nhưng chí ít thì nơi này nhìn cũng thật là khu làng từng có người ở. Quan sát sơ qua thì khu làng này có lối kiến trúc khá là độc đáo, khác xa so với khu làng hồi trước Sơn từng gặp qua. Nhìn quy mô thì làng này cũng không hề lớn, điều này làm cho Sơn liên tưởng đến những ngôi làng của người dân tộc ít người cách biệt với đời. Đang phân vân không biết có nên trực tiếp tiến vào khám phá hay không thì một cảm giác nguy hiểm xộc thẳng lên não Sơn, cậu lập tức nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, di chuyển ra xa mấy chục mét. Lúc nhìn lại thì chỗ Sơn đứng lúc đầu đã bị bao phủ bởi một đàn ong lớn.
Nói về đàn ong này, tất nhiên làm cho Sơn phải hoảng sợ mà né tránh ngay tức thì như vậy, chắc chắn là do chúng nó đều là loại biến dị, trung bình đều to ngang một con chim nhỏ. Chẳng những thế, mỗi con đều có một đầu nọc dài nhọn hoắt, Sơn không dám thử xem độc tính từ những cái kim nhọn hoắt ấy mạnh đến mức nào đâu. Đàn ong đến gần như vậy rồi thực hiện t·ấn c·ông Sơn mới nhận ra được, vậy cũng đủ thấy đám ong biến dị này khó nhằn đến mức nào rồi.
“A, vậy mà lại tránh được.” – Một giọng nói cất lên từ xa – “Người lạ từ đâu đến làng chúng ta, mau báo ra mục đích!”