Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn

Chương 7



Nhìn vẻ mặt trầm tư của Vũ Văn Trọng, giọng của Mộc Tuấn Phong có chút hoàn hoãn lại nhưng vẫn thập phần nghiêm túc: “Đương nhiên ta sẽ không ngược đãi người bên mình. Chỉ cần thúc trung tâm, ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất thúc.”

Nghe những lời này, Vũ Văn Trọng lần nữa đánh giá người trước mặt. Chỉ thấy một thân lam y, tóc búi gọn cố định bằng một dãi lam cùng màu, thân đeo ngọc bội, ngũ quan tinh xảo, tuấn mỹ. Tuy vẫn chỉ là một nam hài sáu tuổi nhưng ánh mắt kiên định cùng khí chất nghiêm nghị, người này không hề đơn giản, có lẽ đi theo cũng không uổng một thân kỳ tài của mình, hơn nữa hắn lại còn là ân nhân.

Mộc Tuấn Phong không vội, cũng không hối thúc, chỉ nhàn nhạt đưa tầm mắt về của sổ, câu chuyện về kiếp trước như một cái gai vẫn nằm sâu trong tâm trí hắn. Bên ngoài nắng ấm áp như vậy, sao trong lòng hắn chỉ cảm thấy rét lạnh, lần này hắn quyết không tha cho bọn họ, cũng quyết không để những người mà hắn yêu thương phải lập lại bi kịch.

“Mộc thiếu gia, ta nghĩ ta sẽ theo bên người ngươi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên làm Mộc Tuấn Phong thu hồn về, môi khẽ nhếch lên, gương mặt u buồn trong phốc như có tia nắng chíu rọi khẽ bùng sáng lên: “Được, đã theo ta thì tuyệt đối trung tâm, ta không cần người hai lòng.”

Lời nói nghe như đe dọa nhưng phát ra từ miệng của một nam hài thì lại giống như một lời khiêu kích đầy trẻ con. Nhưng cũng nhờ lời này mà bầu không khí trong phút chốc trở nên hài hòa dễ chịu hơn. Sau đó hai người chìm trong trầm lặng, không ai nói câu gì.

Đối với Vũ Văn Trọng, Mộc Tuấn Phong đã biết rõ từ kiếp trước, cách làm người, cách ứng xử đều không thể chê được, hắn im lặng cũng là do biết quá rõ không biết mở miệng như thế nào để không quá lộ liễu.

Còn đối với Vũ Văn Trọng thì hoàn toàn ngược lại, hắn không biết gì nhiều về Mộc Tuấn Phong, cảm thấy người này rất kỳ lạ nhưng cũng không biết mở miệng hỏi ra sao, cho nên vẫn là im lặng.

“ Phong nhi! Đệ có trong đó không?”.

Một âm thanh nhẹ nhàng thánh thót như tiếng chuông bạc vang lên từ bên ngoài làm tan vỡ bầu không khí yên lặng đến quái dị này. Mộc Tuấn Phong thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, khóe môi cong lên, đôi mày giãn ra, ánh mắt trong veo ngập nước, rõ ràng là bộ dạng của một nam hài sáu tuổi còn đâu vẻ nghiêm túc ban đầu.

“ Đại tỷ, đệ ở trong này.” Mộc Tuấn Phong nhảy xuống khỏi ghế ngồi, tựa như chú chim nhỏ mà chạy về phía cửa phòng.

Tấm màn được một bàn tay trắng noãn nâng lên, tiếp đến là một thiếu nữ như hoa sen bước vào, một thân hồng phấn, tóc búi đơn giản cố đỉnh bởi vài cây tram đính ngọc. Tuy đơn giản như vẫn toát lên được khí chất cao sang tự nhiên của một tiểu thư khuê cát.

“ Đại tỷ.” Khi Mộc Tâm Liên bước vào liền thấy một bóng lam nhào vào lòng nàng. Kể từ sau khi Phong nhi bị bệnh tỉnh lại, liền hay làm nũng với các nàng. Tuy không hiểu sự biến đổi này nhưng các nàng vẫn không đành lòng mà đẩy ra, ai biểu hắn là tiểu đệ của các nàng đây.

“Đệ a! Vẫn luôn tinh nghịch như vậy, té xuống thì sao? Hại mọi người thêm lo lắng?” Mộc Tâm Liên đem Mộc Tuấn Phong trên người bỏ xuống, ngón tay khẽ dí vào trán cậu trách móc nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều.

“ Nào có. Là tỷ sợ đệ nặng không muốn ôm đệ nữa thì có.” Mộc Tuấn Phong khẽ bĩu môi, đem Mộc Tâm Liên hướng ghế ngồi xuống.

“ Nhưng mà tỷ kiếm đệ có chuyện gì sao?”

“ Không có việc gì thì không thể kiếm đệ sao?” Mộc Tâm Liên khẽ trừng với cậu một cái rồi hướng tiểu Cúc hơn gật đầu.

“ Là trời nóng muốn đem chút điểm tâm cho đề.” Nói rồi tầm mắt lướt quanh phòng, nhìn thấy Vũ Văn Trọng đứng một bên liền hạ tầm mắt xuống, tay nâng ly trà uống xuống che dấu đi tầm mắt vừa đảo qua của nàng. Nàng đến là để xem con người lôi thôi này có quan hệ gì với tiểu đệ của nàng, nói gì thì nói, tiểu đệ của nàng còn nhỏ như vậy gặp mặt một người lạ, tỷ tỷ như nàng đây sao có thể không lo.

“ Phong nhi! Hôm nay có người đến tìm đệ là ai thế?” Đặt ly trà xuống, Mộc Tâm Liên lên tiếng hỏi Mộc Tuấn Phong, tầm mắt cũng không hề nhìn qua Vũ Văn Trọng thêm lần nào, cứ như con người ấy không tồn tại nơi đây.

“ A! Là Vũ Văn thúc. Lần xuất phủ trước, đệ tình cờ giúp thúc ấy một chút, hôm nay thúc ấy đến báo ơn. Đệ để thúc ấy bên mình làm hộ vệ.” Nghe đại tỷ hỏi Mộc Tuấn Phong khẽ liếc Vũ Văn Trọng đang trong góc một cái, sau liền cười tươi một cái, giọng nói trong trẻo, trong mắt tràn đầy ý cười như đang khoe một món đồ tốt của mình.

“ Hộ vệ?! Mộc gia chúng ta thiếu hộ vệ sao? Sao đệ lại có thể nhận một người lạ vào phủ làm hộ vệ cho bản thân? Không được tỷ không đồng ý!” Nghe Mộc Tuấn Phong lại giở tính trẻ con, đem an nguy của bản thân vào một người xa la, Mộc Tâm Liên liền có chút cao giọng, không phải nàng ghét bỏ ai, nhưng hộ vệ cận thân không phải ai cũng có thể giao được, hơn nữa đây lại liên quan đến tính mạng.

“Tỷ tỷ đừng nóng mà! Đệ cũng không phải nhận xuông như vậy, lát nữa đệ sẽ đi tìm phụ thân kiểm tra hắn nếu không đạt đệ cũng sẽ không giữ lại, bên người đệ sao có thể là người vô dụng cơ chứ.” Thấy đại tỷ có xu hướng nổi giận, Mộc Tuấn Phong liền tiến tới ôm nàng làm nũng, bộ dạng còn thiếu mấy cái đuôi nữa liền là tiểu hồ ly rồi, hơn nữa câu cuối lại đầy hống hách, kiêu căng chọc Mộc Tâm Liên cười không thôi.

Tiếng cười như chuông bạc vang vọng cả căn phòng, cuối cùng thì Mộc Tâm Liên cũng rời đi chỉ để lại câu “Được rồi, tùy đệ, đừng để bản thân gặp nguy hiểm, hơn nữa bộ dạng này của đệ thập phần đáng yêu, sau này phải làm lại cho tỷ đấy.”

Mộc Tâm Liên đi rồi căn phòng lại quay về trạng thái yên lặng quái dị. Mộc Tuấn Phong đầu vạch ba đường hắc tuyến…vừa rồi có phải cậu diễn lố rồi không. Tuy những lời nói tình cảm đều là thật nhưng bắt một người đã trưởng thành lại trong hình hài của một đứa trẻ mà cư xử thật làm khó cậu rồi, thôi đành phải diễn kịch thôi. Tầm mắt có chút ngơ ngắc nhìn lại Vũ Văn Trọng vẫn còn ngây người như khúc gỗ đằng kia, hỏi nhỏ.

“ Bộ dạng của ta rất khó coi sao?”

Lúc này Vũ Văn Trọng mới thoát khỏi tiếng cười như chuông bạc của Mộc Tâm Liên, người đã rời đi được một lúc, cũng liền mơ màng mà gật đầu một cái liền làm cho tiểu quỷ nào đó nổi sùng lên.

Tuy chỉ là diễn nhưng lòng tự tôn của một chàng trai không cho phép mình bị cười nhạo như vậy, Mộc Tuấn Phong liền tức sùi bọt mép lên, nhưng cũng không biết xả vào đâu, liền trừng mắt với Vũ Văn Trọng, gằn lên từng chữ.

“ Hồi nãy ta không nói giỡn. Ta không cần người vô dụng. Theo ta đi gặp phụ thân.” Nói rồi dứt khoát rời đi, để mặc Vũ Văn Trọng đuổi theo phía sau.