Dưới ánh mắt nghi hoặc của Trầm Ô, Trầm Ngân lại nhanh chóng tìm y phục khoác vào, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lòng hiếu kỳ dâng trào, Trầm Ô cũng không chút chậm trễ đuổi theo y.
Bởi vì Trầm phủ vào buổi tối đều được đốt đèn lồng dọc theo đường đi, nên Trầm Ngân cũng đi rất nhanh, không chịu chút trở ngại nào. Y một đường đi thẳng về phía trù phòng, giống như đã sớm có chủ đích từ trước.
Đêm hôm khuya khoắt, nên trong trù phòng căn bản là không có một bóng người. Sau khi tiến vào, đem cửa khép lại, Trầm Ngân mới đem đèn lồng đặt sang một bên, bản thân lại đi thắp thêm nến.
Nhìn y loay hoay trong bếp, vô duyên vô cớ nhớ lại bộ dạng vụng về của y đêm Thất Tịch, trên mặt Trầm Ô liền không cấm dâng lên ý cười.
Lúc này, Trầm Ngân cũng đã bắt tay vào nhóm lửa. Có lẽ vì không mấy quen thuộc, nên khi thổi lửa, y liền bị khói làm sặc đến liên tục ho khan. Hai mắt đều bị khói hun đến đỏ lên.
"Khụ khụ...khụ khụ..." Cố nén xuống mà lấy quạt quạt lửa, mất sức chín trâu mười hổ, Trầm Ngân rốt cuộc mới nhóm lửa thành công.
Thấy Trầm Ngân đã chuẩn bị nấu ăn, Trầm Ô cũng đi tới, đứng bên cạnh chờ xem y sẽ nấu món gì. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy được đồ vật mà y chuẩn bị, sắc mặt vốn bình thản của Trầm Ô, cũng bắt đầu không nhịn được mà xuất hiện vết nứt.
Cháo đậu đỏ...
Đây rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý? Vì sao nửa đêm nửa hôm, y lại thức dậy đi nấu cháo đậu đỏ?
Nâng mắt nhìn thiếu niên mặt mũi lem luốc đang cần mẫn nấu cháo kia, rõ ràng là quen biết rất lâu, nhưng Trầm Ô lại đột ngột cảm thấy xa lạ như vậy. Phảng phất chính mình chưa từng quen biết y...
Trầm Ngân nấu ăn rất bừa bộn, kém chút còn làm nước sôi văng lên tay. Đến khi nấu xong, trên mặt y cũng đã dính vài vệt nhọ nồi. Ngay cả vạt áo cũng đều bị nước vo gạo tạt ướt.
Sau khi lấy vá múc cháo ra bát lớn, Trầm Ngân liền đem nó đặt lên trên khay gỗ đã chuẩn bị sẵn. Nhưng đồng thời cũng bị nhiệt khí của nó làm cho vội vã vò tay, xuýt xoa.
Làm xong hết thảy, y mới đứng một bên nhìn bát cháo nghi ngút khói, cười ngây ngô.
Đúng vậy, nụ cười trong vô thức này của y, xác thực là trông vô cùng ngốc.
Nhưng không biết vì sao, bộ dạng này của y, lại khiến Trầm Ô không tài nào chán ghét được, mà chỉ dâng lên một loại linh cảm không tốt. Bởi vì hắn...giống như đã đoán ra được chút gì đó...
Mà phảng phất là để chứng thực cho suy đoán của Trầm Ô. Sau khi tỉnh táo lại, không biết là vì lý do gì, Trầm Ngân lại đột ngột giơ tay vỗ vỗ hai bên mặt của mình, lầm bầm lầu bầu :"Trầm Ngân, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ..."
Nói xong, y mới từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ hoa xanh, đặt lên cạnh bát cháo. Bên trên bình sứ, còn dán lên một tấm giấy nhỏ, ghi ba chữ 'Kim Sang Dược' vô cùng rõ ràng.
Trầm Ngân bưng lấy khay gỗ rời khỏi trù phòng, đi thẳng về phía tây Trầm phủ, rất nhanh, liền đã xuất hiện ở trước một gian nhà tranh nhỏ.
Đứng ở trước cửa phòng, y liền ghé vào trên song cửa, thấp giọng gọi :"Nhũ mẫu! Nhũ mẫu!"
"Đến ngay đây." Âm thanh ngáy ngủ của nhũ mẫu rất nhanh liền truyền ra. Theo tiếng y phục sột soạt, cùng tiếng bước chân vang lên, không để Trầm Ngân đợi lâu, cửa gỗ cũ kĩ khép hờ trước mặt y liền đã được người từ phía trong mở ra.
Mặc dù bị đánh thức, nhưng nhũ mẫu hiển nhiên cũng không dám tỏ thái độ gì với Trầm Ngân. Trái lại, còn phải cố câu lên tiếu dung, nhu thanh thỉnh an :"Nhị thiếu gia."
"Ân." Gật đầu, sợ trì hoãn thời gian sẽ làm bát cháo nguội đi, Trầm Ngân liền trực tiếp cắt ngang lời nhũ mẫu :"Trời tối rồi còn làm phiền ngươi đúng là không tốt. Nhưng ta có việc gấp cần nhờ ngươi làm."
"Không phiền, không phiền. Có việc gì, xin thiếu gia ngài cứ nói, ta nhất định sẽ đi làm ngay."
Chỉ đợi câu này của bà, Trầm Ngân ngay lập tức liền vui vẻ ra mặt. Vội vã đưa khay gỗ cho bà, y cũng lập tức phân phó :"Ngươi mang thứ này qua cho Trầm Ô đi. Nhớ kỹ, không được nói là ta chuẩn bị có biết không? Nếu hắn có hỏi, liền nói là ngươi làm là được."
"Thiếu gia, vì sao ngài lại không mang đi..." Nhận lấy khay gỗ, nhũ mẫu không khỏi nghi hoặc hỏi.
Nhưng lúc này, Trầm Ngân liền đã khoát tay, nhanh chóng xoay lưng rời đi, một bộ dáng mất kiên nhẫn, không muốn nhiều lời.
"Ngươi chỉ cần làm theo lời ta dặn là được rồi. Ta đường đường là đích tử của Trầm gia, giống như một người hầu bưng trà rót nước cho hắn thì còn ra thể thống gì nữa."
Trầm Ngân đi rất nhanh, gần như là không cho nhũ mẫu thời gian cự tuyệt. Thế nhưng, chỉ có một mình Trầm Ô biết được, y căn bản cũng chưa từng rời đi. Ngược lại, còn lén lút theo sau nhũ mẫu, đến tận khi chính mắt thấy bà đưa cháo cùng thuốc đến tận tay hắn, thì mới chịu quay trở về phòng.
Nhìn khung cảnh trước mặt một lần nữa hóa thành bọt sương, Trầm Ô cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Nắm tay siết chặt, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình. Bắt đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện...
Rốt cuộc ở phía sau lưng hắn, đã từng xảy ra những chuyện gì? Mà bản thân hắn, rốt cục cũng đã hiểu lầm bao nhiêu thứ rồi?
Y không phải rất chán ghét hắn sao? Vì sao lại phải nửa đêm thức giấc đi nấu cháo cho hắn, thậm chí còn tỉ mỉ đến mức chuẩn bị thuốc cho hắn thoa?
Rốt cuộc y đang có mưu đồ gì? Vì sao hắn càng ngày càng không hiểu thấu được y...