Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 58: Bùn Loãng Không Thể Trát Tường



Hình ảnh tựa như một vết mực, dễ dàng bị nước làm lưu mờ.

Lúc này, trước mặt Trầm Ô cũng đã được thay bằng một bức họa hoàn toàn mới - ngày đại hỷ của Trầm Túc.

Thê tử của Trầm Túc - Lâm thị, là nữ nhi của một vị võ sư cách Trầm phủ không xa. Hai người bọn họ đã có hôn ước từ nhỏ, xem như là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Nên việc thành hôn hiển nhiên cũng là thuận lý thành chương.

Ánh vào mắt Trầm Ô, chính là hình ảnh Trầm Ngân mặc một bộ hoa phục đứng ở phía sau sảnh đường, nhìn về phía cửa vào. Xa xa, chính là đội rước dâu của Trầm phủ, cùng với tiếng dây pháo nổ vang.

Mới ban đầu, Trầm Ô chỉ cho rằng Trầm Ngân đang nhìn Trầm Túc ngồi trên lưng ngựa. Nhưng được một lúc, thử đổi chỗ đến phía sau lưng y, theo tầm mắt của y nhìn về trước, Trầm Ô mới kinh nghi phát hiện ra một chuyện...

Người mà y đang nhìn, thế mà lại là hắn!

Không đúng. Nói đúng hơn phải là hắn của năm 12 tuổi mới đúng.

Lúc này, hắn đang đứng ở một bên cổng lớn, trong tay là một giỏ hoa. Một bên tung hoa, một bên lại mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười không lẫn một tia tạp chất. Khí chất trong sạch như lan, lóa mắt như thái dương trên trời.

Đáy lòng thấp thỏm, Trầm Ô lại rũ mắt, nhìn xuống dung nhan thanh tú, ẩn chứa đôi chút non nớt của Trầm Ngân. Chỉ thấy bây giờ, ngũ quan của y đang ôn hòa xuống, bên trong đồng tử đen láy, cũng hiện lên một tia nhu tình.

Đúng vậy, chính là nhu tình!

Loại ánh mắt này, đối với Trầm Ô mà nói, xác thực là quá mức quen thuộc. Bởi vì chín phần mười nữ nhân trong hậu cung của hắn, cũng đều đã từng dùng ánh mắt ái mộ này đến nhìn hắn.

Trầm Ô cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì.

Trầm Ngân thích hắn sao? Không, không thể nào. Y làm sao lại có thể thích hắn được chứ...

Trong lúc Trầm Ô vẫn còn đấu tranh tâm lý, thì tràng cảnh này cũng đã tiếp tục được đổi mới. Thay bằng một góc sân nhỏ ở bên cạnh hậu hoa viên, dưới một tán bạch trà.

Thời khắc này, Trầm Ngân đang ngồi trên án kỷ, cặm cụi dùng bút lông họa gì đó. Thần thái nghiêm túc, đôi khi lại nhíu mày, giống như là không mấy vừa lòng.

Theo bản năng, Trầm Ô liền cất bước đi tới bên cạnh án kỷ, im lặng nhìn xem y đang vẽ gì. Chỉ là, đến khi nhìn thấy được nội dung của bức họa. Đầu óc vốn đã rối rắm không thôi của hắn, ngay tức khắc liền nhận được trùng kích gấp trăm lần.

Bên trên giấy trắng, là hình ảnh của một thiếu niên dương quang. Một nửa mái tóc dùng dây vải lỏng lẻo cột ở sau đầu, nửa còn lại, lại tùy ý buông xõa. Mắt phượng mang theo một cỗ tự tin, bất khuất. Trên môi, lại nở một nụ cười ngọt ngào, sủng nịch.

Theo góc độ đến xem, tiếu dung này, tựa hồ là đang dành cho chủ nhân của bức họa...

Thần trí phiêu hốt, Trầm Ô liền không cấm nhớ lại cái ngày mà Trầm Ngân vẽ một đống họa tác khó hiểu kia.

Khi đó, y giống như cũng vẽ đôi môi của một người. Khi được hắn hỏi, y cũng chỉ trả lời ba chữ vô cùng tối nghĩa.

"Vẽ nụ cười."

Tại sao lại phải vẽ nụ cười? Hơn nữa, lại vẽ nụ cười của ai?

Tựa như là để trả lời cho nghi hoặc của Trầm Ô, trên mặt Trầm Ngân lại đột ngột hiện lên vẻ đắng chát. Ánh mắt y u buồn, ngón tay điểm nhẹ lên trên bức họa, chậm rãi mô phỏng theo ngũ quan của người trong tranh. Tựa hồ là muốn thông qua đó, chạm tới đối phương.

"Quân cười với cỏ cây hoa lá. Cười với thiên địa nhật nguyệt."

"Quân chỉ là, chưa từng cười với ta..."

Nhìn thiếu niên gục vào trên bàn, chậm rãi tan biến thành mê vụ, đáy lòng Trầm Ô chỉ có ngũ vị tạp trần. Mấy lần muốn đưa tay chạm vào y, nhưng kết quả vẫn là ngừng lại. Chờ đợi khung cảnh tiếp theo hiện ra.

Lần này, không giống với những lần trước tương đối bình thản. Hình ảnh chỉ vừa mới ngưng thực, một giọng nói giận dữ liền đã truyền vào trong tai Trầm Ô :"Ta đã nói là ta sẽ không cưới thê tử. Mọi người vì sao lại không chịu hiểu cho ta vậy chứ?!!"

Chậm rãi phản chiếu vào đáy mắt Trầm Ô, là hình ảnh cả Trầm gia đang ngồi vây quanh bàn ăn dùng bữa. Nhưng bầu không khí giữa bọn họ, giống như lại không mấy tốt đẹp.

"Ngân nhi, con năm nay cũng đã hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa, cũng cần phải thành gia lập thất rồi." Trầm Thời buông bát đũa xuống, cũng không vì thái độ quá quắc của Trầm Ngân mà tức giận.

Ở bên cạnh, Lâm thị cũng lập tức mở miệng khuyên nhủ :"Ngân nhi, đệ nghe lời phụ mẫu đi. Nam lấy vợ, nữ gả chồng, đó không phải là nhân chi thường tình sao?"

"Huống hồ gì, Diệp Vấn nàng cũng là thiên kim của tri phủ đại nhân. Học thức uyên bác, dung mạo như thiên tiên giáng trần. Cùng đệ vừa vặn là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi..."

"Tẩu tẩu của con nói rất đúng. Diệp cô nương xác thực là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vừa vặn có thể bù đắp được tính cách không tốt của con." Nghe Lâm thị nói, Dung Mi cũng gật đầu, chứng tỏ ấn tượng của bà đối với nữ tử tên gọi Diệp Vấn kia rất không tồi.

Thế nhưng, Trầm Ngân hiển nhiên là không có tâm tư đi hiểu nữ tử kia có tốt hay không. Vì vậy, y liền lập tức cự tuyệt :"Ta không cần! Nếu nàng thật tốt như vậy, mọi người thích lấy liền cứ lấy đi. Tóm lại là ta sẽ không cưới nàng!"

So với giấc mộng lần trước, trong tràng cảnh lần này, Trầm Ngân cũng đã là một nam tử trưởng thành. Dung mạo cùng ba năm sau không có cách biệt quá nhiều. Nhưng nếu cần phân ra rạch ròi, thì thứ khác biệt nhất, chỉ có thể là khí chất.

Mà 'Trầm Ô', thì cũng đã trở thành một thiếu niên cao ráo. Chiều cao thậm chí còn vượt qua Trầm Ngân. Đường nét trên gương mặt cũng càng thêm sắc bén, góc cạnh như điêu khắc.

"Trầm Ngân!" Lúc này, 'Trầm Ô' vốn đang im lặng nhìn hết thảy, cũng không khỏi bị phản ứng của Trầm Ngân làm cho khó chịu :"Ngươi quậy đủ chưa? Vì sao lại ăn nói với mọi người như vậy? Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng có vô cớ gây sự như vậy nữa."

"Ta vô cớ gây sự?" Trừng 'Trầm Ô', Trầm Ngân liền tức giận rống lên :"Ta vô cớ gây sự thì cũng liên quan gì đến ngươi?"

Thế nhưng, bả vai đang không ngừng run lên kia, lại bán đứng đi tâm trạng của y lúc này.

"Đương nhiên là không liên quan." 'Trầm Ô' bình tĩnh nói, cũng không biết rằng, lời nói của mình mang đến cho y bao nhiêu tổn thương :"Nếu không phải thấy mọi người đều vì chuyện hôn sự của ngươi mà mất ăn mất ngủ, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao?"

"Nếu là bản thân ta, chỉ cần là nữ tử nghĩa phụ nghĩa mẫu chọn lựa. Dù là người sống hay người chết, ta cũng nhất định sẽ cưới nàng, không lời oán than."

"Sẽ không giống như ngươi, bùn loãng không thể trát được tường."