Niệm Ức nhìn hai má phồng phồng của cô, hai đầu ngón tay chà sát, thật muốn xoa nắn quá đi mất.
“Tại sao lại không ăn sáng? Đau bụng thì sao?”
Bất ngờ bị hỏi, Tô Đình nhanh chóng nhai nhai hai cái, sau khi nuốt xuống liền trả lời: “Dậy trễ, không kịp ăn.”
Mày Niệm Ức hơi nhướng, dậy trễ? Cô sẽ là người dậy trễ sao?
Dường như hiểu được Niệm Ức thắc mắc cái gì, Tô Đình tiếp tục nói: “Tớ tập múa đến khuya.”
Ngày thi sắp đến rồi, ban ngày cô không có thời gian để tập, vậy nên chỉ có thể tập vào ban đêm mà thôi.
Tô Đình đang chuẩn bị ăn tiếp thì chợt cảm thấy cổ chân bị cầm lấy, cúi xuống thì thấy không biết từ khi nào Niệm Ức đã ngồi xuống, cẩn thận cầm lấy cổ chân bị thương của cô.
“Bị bầm rồi.” Trên làn da trắng nõn là một vết bầm nhìn vào mà rợn người, Niệm Ức không dám dùng quá nhiều sức, hắn sợ làm đau cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Đình nhìn thấy sự tức giận nhàn nhạt trong mắt đối phương, lúc cô muốn nhìn rõ hơn thì Niệm Ức đã rũ mắt, đứng dậy.
“Ăn xong chúng ta đến phòng y tế.”
“Không cần đâu, rất nhanh sẽ khỏi.” Tô Đình hơi giật mình, sao hắn phát hiện chân cô bị thương nhanh như vậy chứ? Rõ ràng từ sáng tới giờ… không ai nhận ra cả.
Niệm Ức chỉ đứng đó, không đáp lại lời của cô.
Học sinh trong lớp rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, người này ghé tai người kia.
Niệm Ức và Tô Đình sao, họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao hai người này lại có liên quan đến nhau.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Thịnh Triết thở hồng hộc cầm thức ăn chạy về lớp, hắn ta sợ Tô Đình chờ lâu sẽ đau bụng, vậy nên liên tục hối thúc cô căn tin, đợi đồ ăn được hầm xong liền cấp tốc chạy về.
Nhưng đợi chờ hắn ta là cái gì đây chứ? Tô Đình đang ăn rất ngon miệng, bên cạnh… bên cạnh lại là Niệm Ức đã lâu chưa xuất hiện.
Hắn ta thấy nam sinh quỳ một chân xuống, thận trọng cầm lấy cổ chân nữ sinh, cũng thấy được cô không có một chút tránh né nào.
Hai người đó rõ ràng không nói chuyện với nhau quá nhiều, nhưng bầu không khí giữa họ lại hài hòa đến vậy. Hài hòa đến mức người khác muốn chen vào cũng không được.
Thịnh Triết cứ như vậy đứng trôn chân tại chỗ, mắt không chớp lấy một cái nhìn hai ngươi ở kia.
Không biết ai thấy được Thịnh Triết, liền nói nhỏ với người bên cạnh, rất nhanh mọi người đều hướng mắt ra ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của Thịnh Triết.
Có rất nhiều nữ sinh mến mộ hắn không nhìn nổi cảnh này, thay phiên nhau chỉ trỏ Tô Đình.
“Tô Đình này hay thật đấy, đã có Thịnh Triết rồi còn dây dưa với Niệm Ức!”
“Hồ ly tinh mà! Cũng không biết cô ta có cái gì mà khiến hai người họ xoay quanh mình như vậy.”
“Nhìn Thịnh Triết tội nghiệp chưa kìa, chạy đi hâm đồ ăn cho cô ta, cô ta thì hay rồi, lại thản nhiên ăn đồ ăn của người khác.”
“…”
Tiểu Ngũ không chịu được mấy lời này nữa, rống lên: “Có thôi đi không? Chuyện của người khác thì liên quan gì đến mấy người? Mấy người không phải con gái với nhau cả sao? Sao lại ác ý với người ta như vậy chứ!!!”
Tư Việt ở bên cạnh nhanh chóng tiến lên xoa xoa cái đầu bù xù của Tiểu Ngũ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, bình tĩnh nào.”
“Mẹ kiếp!!! Đừng có xoa đầu tao! Đầu của lão tử, mày cũng xứng xoa sao?!?” Tiểu Ngũ nhảy dựng lên, tức giận phừng phừng.
“Ồ? Tao không xứng? Vậy ai xứng?” Bàn tay đang vò đầu lại càng tăng thêm lực, mơ hồ lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Tiểu Ngũ bỗng cảm thấy lạnh sóng lưng, ủ rũ cụp mắt, trong miệng vấn lý nhí: “Mẹ tao xứng chứ bộ.”
Có tiếng cười khẽ, Tư Việt bật cười, sự nguy hiểm mơ hồ kia biến mất: “Tốt.”
Tiểu Ngũ thầm biểu môi: “Tốt cái gì chứ?”
“E hèm! Hai đứa mày được rồi đó!” Một anh em càng nhìn càng cảm thấy không khí sai sai, liền mở miệng.
Khỉ thật chứ, Niệm ca của bọn hắn quái quái vì Tô Đình thì thôi đi, sao hai đứa này cũng quái quái thế nhỉ?
Tô Đình bên kia cuối cùng cũng ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ, thấy Thịnh Triết đã trở lại, cô cũng không có phản ứng gì, tầm mắt lại một lần nữa dừng trên người Niệm Ức.
“Cảm ơn cậu bằng kẹo trước này, ra về tớ đưa cậu đi ăn.” Cô xòe bàn tay nho nhỏ của mình ra, trên đó có một viên kẹo sữa, mong chờ hắn nhận lấy.
Niệm Ức cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu trước đây rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ thêm được nữa.
Hắn hơi buồn cười, đưa tay nhận lấy, sau đó không nói không rằng đã hơi cúi người, dùng tư thế ôm em bé mà ôm cô lên.
Nhất thời cả phòng đều là tiếng hít khí.
Mẹ kiếp! Niệm Ức này cũng hành động nhanh quá rồi đấy.