Một lần nữa khẳng định rằng cung phản xạ của Tô Đình rất chậm, không, rất rất chậm mới đúng!
Cô cứ ngơ ngơ ngác ngác để người ta bế đi như vậy.
Đôi mắt hơi mở, hai tay tự động ôm lấy cổ thiếu niên.
Cảm nhận được động tác của cô, bước chân của
Niệm Ức khựng lại, sau đó khóe môi không kiềm chế được mà câu lên.
Mẹ kiếp, ngoan không chịu được.
Tư Việt nheo mắt nhìn hai người, dường như đã chắc chắn được điều gì đó, hắn quay sang người bên cạnh.
Tiểu Ngũ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn bóng dáng của đại ca hắn, bỗng nhiên uất ức: “Tại sao Niệm ca không bế tao như vậy nhỉ?”
Khuôn mặt hơi có ý cười của Tư Việt ngay lập tức sầm xuống, cười lạnh: “Vì mày không phải là Tô Đình!”
Nói rồi cũng xoay người bỏ đi mất, bóng dáng kia nhìn thế nào cũng giống đang tức giận.
Tiểu Ngũ: “Này! Dỗi gì nữa vậy?”
“…”
Điên hết rồi.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon, nhueng trang web khác đều là reup, mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ Tranh nhé:33]
=====
Bên kia, cuối cùng Tô Đình cũng phản ứng lại.
Cô hơi hốt hoảng: “Niệm Ức!”
“Hửm?” Thiếu niên trầm thấp đáp lại, trong giọng nói không tránh khỏi có chút ý cười. Bây giờ cô mới phản ứng sao? Sao lại chậm giống như rùa con vậy nhỉ?
“Tớ… thật sự không cần đến phòng y tế đâu.” Bây giờ đã không còn đau gì nữa rồi, chỉ là bấm một chút như vậy thôi.
“Cậu là bác sĩ sao? Vẫn nên đến phòng y tế thì hơn.” Niệm Ức hơi siết chặt vòng ôm, không dấu vết hôn lên đỉnh đầu của cô gái trong lòng.
Tô Đình cảm thấy đỉnh đầu mình có cái gì đó nhưng cũng không để ý lắm, cô chỉ là… hơi xấu hổ.
Đã chuẩn bị vào tiết rồi, học sinh kéo về lớp khá đông, hai người thì hay rồi, đi ngược lại đám đông, đã vậy còn trong tư thế này nữa.
“Hay là… cậu bỏ tớ xuống đi, tớ vẫn tự đi được.” Tô Đình hơi nhổm dậy, cố gắng mặt đối mặt với thiếu niên.
Một bàn tay đặt sau đầu cô, ép cô mặt cô vào cổ, Niệm Ức sợ cô ngã, hoặc cũng là vì hắn muốn gần gũi với cô hơn, không nghĩ nhiều mà đã làm như vậy.
Cô cũng không ngửi ra được đây là mùi gì, chỉ là… nó khiến cô không tự chủ được mà cảm thấy thư thái, dễ chịu.
“Vậy, cậu đi nhanh hơn chút nhé? Sắp vào lớp rồi.” Cô hơi xấu hổ nói nhỏ, giọng nói bởi vì có ngăn cách mà trở nên ồm ồm.
“Được, bám chắt một chút.”
Hai người cứ như vậy, mặc kệ ánh mắt tìm tòi của mọi người xung quanh, không khí của họ hài hoài đến lạ, giống như… giống như người khác muốn làm thế nào cũng không xen vào được.
=====
Thịnh Triết không biết bản thân quay trở về chỗ bằng cách nào.
Hắn mơ hồ nhìn vào bữa sáng trên bàn, trong đầu không ngừng hiện đi hiện lại khung cảnh Tô Đình và Niệm Ức ở chung.
Bàn tay bên người lặng lẽ nắm chặt lại, ánh mắt vốn trong sáng thanh lãnh chợt thay đổi.
Nó dần trở nên nguy hiểm.
Hắn cầm bữa sáng lên, chậm rãi đặt lên bàn của Hà Kiều: “Cho cậu.”
Hà Kiều vốn còn đang vì chuyện hắn từ chối mà buồn rầu, lúc này bỗng nhiên được hắn chủ động, cô ta có hơi không quen.
“Cậu… cậu thật sự cho tớ à?” Hà Kiều không chắc chắn lắm mà hỏi lại.
Thịnh Triết nở nụ cười ôn nhu: “Đúng vậy.”
Đưa xong bữa sáng thì hắn quay về chỗ, một chữ cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Hà Kiều điên cuồng vui sướng cùng hả hê. Tô Đình, cậu thấy không? Thịnh Triết cuối cùng vẫn chọn tôi mà không phải là cô.
Rốt cuộc, có nữ sinh không chịu được cái sự tự đắc này của cô ta, lên tiếng phá vỡ mộng tưởng của Hà Kiều: “Rõ ràng là đồ Tô Đình không cần, đắc ý cái gì chứ?”
Nụ cười trên môi của Hà Kiều đông cứng lại, sắt mặt lạnh xuống, nhưng cô ta cố gắng không bộc phát, khó khăn lắm Thịnh Triết mới hòa hoãn với cô ta, cô ta không thể manh động được.