Tô Đình không sao cả, nhân viên y tế bôi thuốc mỡ, dặn dò cô hạn chế vận động mạnh. Niệm Ức bên cạnh một chút cũng không rời, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô.
Tô Đình cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của nhân viên y tế.
Lúc trở về, cô không đồng ý để hắn ôm nữa.
Niệm Ức hơi tiếc nuối, cô mềm mại quá.
=====
Dạo này, trong trường nổi lên hai tin đồn, cả hai đều là về những nhân vật phong vân.
Tin thứ nhất là Thịnh Triết và Hà Kiều, nghe nói hai người họ ngày ngày bên cạnh nhau, chưa công khai nhưng ai cũng đoán là họ đang yêu nhau.
Tin thứ hai là Tô Đình cũng Niệm Ức.
Ừm, tin này càng đặc sắc hơn nữa.
Một người vốn là thanh mai trúc mã của Thịnh Triết, một người là trùm trường bạo lực.
Khi biết được tin hai người họ có mờ ám, những người không biết rõ đều không cho là đúng, đến khi tận mắt nhìn thấy cách hai người ở chung, cách mà Niệm Ức cưng chiều Tô Đình, tất cả đều không hẹn mà cùng trợn mắt.
Tiểu Ngũ hăng hái dạo diễn đàn của trường, bỗng nhiên nhìn thấy hai tin tức này, lập tức phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Tự Việt ngồi bên cạnh không tránh được kiếp nạn, trên mặt cùng áo đều bị nước xối ướt.
“Khụ khụ khụ…” Tiểu Ngũ vội vàng lau miệng, sau đó nhanh chóng xin khăn giấy của nữ sinh gần đó lau mặt cho Tư Việt.
“Xin lỗi, tao nhịn không được, tao có đem áo này, mày muốn thay không?”
Ánh mắt đối phương nguy hiểm nheo lại, im lặng để đôi tay của Tiểu Ngũ lướt trên khuôn mặt rồi đến cần cổ của hắn.
Tiểu Ngũ lau lau một hồi lại lau đến yết hầu, đầu ngón tay dừng lại nhéo nhéo một chút.
“Chậc… sao của mày lại hiện rõ hơn của tao nhỉ?” Ngón tay hết nhéo rồi lại xoa xoa.
Giọng nói trầm khàn cất lên trên đầu hắn: “Chơi vui?”
Tiểu Ngũ theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu hun hút của Tư Việt, nhất thời hoảng sợ, buông tay ra: “Không! Một chút cũng không!”
Sao tên này càng ngày càng nguy hiểm thế nhỉ? Làm lão tử nổi hết da gà.
Hắn chuyển chủ đề: “Mày thấy tin của Niệm ca và Tô Đình trên diễn đàn trường chưa? Mẹ nó! Nếu tao không phải là đàn em trung thành của đại ca, đọc mấy cái mà bài viết đó phân tích, chắc tao cũng tin luôn rồi!”
“Mày chắc mày là đàn em trung thành?” Việc Niệm ca thích người ta mà mày cũng không biết, có chắc là đàn em kề vai sát cánh không vậy?
Đương nhiên câu sau hắn sẽ không nói ra, cứ để cho tên ngốc này tự nhận ra đi.
“Đi, tao đưa mày đi thay áo, sẵn tiện đi tìm Niệm ca luôn, dạo này cứ hễ ra chơi là Niệm ca mất tích.”
Tư Việt: “…” Sao lại ngu ngốc thế cơ chứ?
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon, tất cả trang web còn lại đều là reup, mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ Tranh nhé:33]
=====
Hà Kiều cũng không biết tại sao Thịnh Triết lại hẹn cô ta ra vườn hoa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đơn độc ở cùng hắn, cô ta đã cảm thấy ngọt ngào rồi.
Vừa suy nghĩ, vừa thướt tha đi đến vườn hoa, cho đến khi bóng dáng thiếu niên khiến cô ta mê mẩn hiện ra, cô ta mới vui vẻ chạy chậm đến: “Thịnh Triết!”
Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt hơi thâm trầm, nhưng rất nhanh bị sự dịu dàng thay thế, dường như tia lạnh lùng thoáng qua đó chỉ là ảo giác của cô ta.
Cho đến khi đứng trước mặt Thịnh Triết, Hà Kiều mới hơi thở dốc dừng lại.
Thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, trái tim thiếu nữ của cô ta nhất thời không bình tĩnh được, đập rộn ràng cả lên.
“Cậu gọi tớ ra đây là có chuyện gì sao?” Hà Kiều ngại ngùng vén tóc.
Thịnh Triết cười, cũng đưa tay vuốt tóc cô ta, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì thì không gọi cậu ra được sao?”
Lần này, trái tim của cô ta đập nhanh đến mức mất kiểm soát. Trước mặt là người cô ta vừa thấy đã yêu, được hắn đối xử dịu dàng như vậy, cô ta vui sướng muốn bay lên trời.
“Tôi có mua bánh ngọt, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Thịnh Triết buông tay xuống, nhàn nhạt lên tiếng.
“Được.”
Hai người cùng ngồi xuống ghế đá, Thịnh Triết lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Hà Kiều: “Cậu ăn đi.”
Hà Kiều vui vẻ nhận lấy, mở hộp bánh ra, đến khi nhìn thấy đây là bánh vị gì, nụ cười trên môi cô ta cứng lại, cô ta… bị dị ứng với cam.
Chuyện này Thịnh Triết rõ ràng có biết mà?
Trước đây, Tô Đình thích bánh kem vị cam nên đã học, sau đó tự làm một cái, đem đến cho Thịnh Triết ăn thử, vừa vặn cô ta cũng ở đó, vậy nên Thịnh Triết đã bảo ăn cùng, cô ta biết rõ mình bị dị ứng, nhưng vẫn ăn chiếc bánh kia.
Lúc ở bệnh viện, cô ta như vô tình mà để Thịnh Triết hiểu nhầm rằng Tô Đình biết cô ta bị dị ứng nhưng vẫn làm, còn cố ý để cô ta ăn, còn cô ta thì không muốn Tô Đình buồn nên mới cắn răng ăn bánh.
Thịnh Triết từ lúc đó liền bắt đầu mơ hồ chán ghét Tô Đình.
Vậy mà, bây giờ hắn lại đưa chiếc bánh này cho cô ta ăn?
Hà Kiều không hiểu, cố gắng suy nghĩ tích cực.
Có lẽ là hắn quên rồi.
“Thịnh Triết… cái này… tớ bị dị ứng với cam…” Hà Kiều cố gắng ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
“A… tớ quên mất, xin lỗi nhé, tớ sẽ bù cho cậu cái khác.” Thịnh Triết tỏ vẻ bất ngờ, xin lỗi rồi nhận lại bánh.