Hà Quốc Khánh cũng giật mình, anh ta cũng không ngờ Đường Ngũ Cân bị bệnh thật, nhưng kêu anh ta đến đòi tiền về thì nhất định không được.
Tiền đã cho đi, anh ta không có mặt mũi nào lấy lại.
“Tôi đi tìm người mượn tiền.”
Hà Quốc Khánh xuống giường, tùy tiện mặc đồ, ra ngoài tìm người vay tiền.
“Anh đi đòi tiền Liễu Tịnh Lan ngay, đòi mười lăm đồng về đây, ngay bây giờ, đi liền đi!”
Tính ngang bướng của Đường Ngũ Cân cũng nổi lên, cô ta nhất định phải lấy lại mười lăm đồng đó, tuyệt đối không thể để ả lẳng lơ kia chiếm được lợi.
Hà Quốc Khánh không để ý tới cô ta, đi gõ cửa nhà kế bên, Đường Ngũ Cân vừa hận vừa vội, cô ta ấn bụng bước ra, đi về hướng lều của Liễu Tịnh Lan.
“Cô đi đâu vậy? Đường Ngũ Cân, cô quay về đây!”
Hà Quốc Khánh gấp đến độ đuổi theo, muốn lôi người về, Đường Ngũ Cân lạnh lùng nhìn anh ta, nét mặt dữ tợn, đáng sợ tới mức khiến Hà Quốc Khánh không động đậy.
Ở trước mặt anh ta, Đường Ngũ Cân vẫn luôn làm ra bộ dạng nghe lời thuận theo, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dạng này của Đường Ngũ Cân thì lập tức sợ hãi.
Hà Quốc Khánh trơ mắt nhìn Đường Ngũ Cân từng bước đi tới cửa lều của Liễu Tịnh Lan, sau đó đẩy cửa đi vào.
“Cạch!”
Cửa đụng vào tường, Liễu Tịnh Lan và Dương Hồng Linh giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Đường Ngũ Cân đứng ở cửa.
“Trả tiền đi, mười lăm đồng!”
Đường Ngũ Cân dùng sức ấn bụng, giọng nói khàn đi, xem ra trạng thái vô cùng tệ.
“Cô thần kinh à, có ai lấy tiền cô đâu!”
Liễu Tịnh Lan cười cợt ra tiếng, có chết cũng không thừa nhận, tiền đã vào túi cô ta rồi thì chắc chắn sẽ không nhả ra.
“Trả tiền!”
Đường Ngũ Cân không còn sức nói nhiều, cô ta bước vào phòng, trong không khí có mùi thơm của mì trứng gà, trên bàn còn bày hai túi mì sợi, mười mấy quả trứng gà, còn có cả bánh trứng, những đồ này nhất định là mua từ mười lăm đồng của cô ta.
Đường Ngũ Cân càng thêm ghen ghét, cô ta ôm hết đồ trên bàn vào trong ngực, ôm xong thì đi về.
“Đang ban ngày cô lại tới nhà tôi cướp đồ, Đường Ngũ Cân đầu óc của cô có bệnh rồi sao, trả đồ lại đây!”
Liễu Tịnh Lan bước lên trước cướp lại, muốn giật lại đồ.
Dương Hồng Linh cũng vội vàng đến giúp, hai chọi một, lại thêm cơ thể của Đường Ngũ Cân không thoải mái, nhanh chóng rơi vào thế yếu, nhưng cô ta vẫn ôm chặt lấy đồ, nhất quyết không buông tay.
“Buông tay!”
“A!”
Liễu Tịnh Lan phát ra âm thanh đau đớn, trên tay có thêm một dấu răng, là do Đường Ngũ Cân cắn, cô ta tức giận dùng sức đẩy ra, Đường Ngũ Cân không đứng vững, mông té xuống ngã ngồi trên đất, đồ vật trong ngực cô ta cũng rơi xuống.
Trứng gà nát, lòng trắng và lòng đỏ chảy đầy đất.
Liễu Tịnh Lan đau lòng muốn chết, không thèm nghĩ ngợi tát vài cái vào mặt Đường Ngũ Cân, sau đó còn mắng: “Đầu óc cô có bệnh thì lo trị đi, còn chạy đến nhà tôi cướp đồ, cô xem mình là gì vậy hả, chẳng trách Hà Quốc Khánh không vừa mắt cô, cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn vừa xấu lại vừa dốt, dù anh ta có bị mù cũng không thích cô, cô thật sự nghĩ anh ta cưới cô là vì thích cô thật sao? Chẳng qua anh ta muốn tìm một bảo mẫu làm việc miễn phí mà thôi!”
Cô ta lại cúi người, thấp giọng nói bên tai Đường Ngũ Cân: “Hà Quốc Khánh nói cô giống như cá chết, anh ta nhìn một chút đã thấy ghê tởm, nếu không phải cô làm việc như trâu thì anh ta cũng chẳng nhìn tới cô, mười lăm đồng kia là Hà Quốc Khánh cho tôi đó, ai bảo anh ta lại thích tôi chứ, tôi chỉ cần nói với anh ta là mình muốn ăn thịt, anh ta đã mong ngóng đem tiền tới cửa!”
Liễu Tịnh Lan vô cùng vênh váo, châm chọc khiêu khích đâm thêm mấy dao, trong lòng vô cùng thoải mái, vậy nên không phát hiện tình hình hiện tại của Đường Ngũ Cân rất không ổn.
“Máu… Nhiều máu quá…”
Dương Hồng Linh run giọng kêu lên, tay run rẩy chỉ vào Đường Ngũ Cân trên mặt đất.
Dưới mông Đường Ngũ Cân chảy ra một vũng máu, càng ngày càng nhiều, sắc mặt của cô ta cũng ngày càng trắng, cô ta liếc nhìn một cái, sau đó hôn mê.
Liễu Tịnh Lan giật mình, khẽ mắng xui xẻo, đúng lúc Hà Quốc Khánh xông vào, cô ta ngay lập tức gạt ra chút nước mắt, hoảng sợ nói: “Em… Em không biết tại sao lại thành ra thế này, Đường Ngũ Cân cô ấy như hung thần ác sát xông vào, muốn đánh em, em… em chỉ tránh đi, cô ấy thì té xuống đất…”
Hà Quốc Khánh không có chút nghi ngờ nào, vì anh ta cảm thấy đây là chuyện Đường Ngũ Cân có thể làm ra được.
Hơn nữa trong lòng anh ta, Liễu Tịnh Lan yếu đuối không thể tự lo cho mình, sao có thể thô lỗ ngang ngược với Đường Ngũ Cân được chứ?
“Anh đi gọi người!”
Hà Quốc Khánh vội vàng ra ngoài gọi người, hoảng sợ trên mặt Liễu Tịnh Lan biến mất không thấy đâu nữa, cô ta khinh bỉ liếc nhìn Đường Ngũ Cân đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Đồ ngu xuẩn!
Hà Quốc Khánh và mấy người ở nông trường dùng cánh cửa nâng Đường Ngũ Cân lên, tay chân luống cuống đưa tới trạm y tế, nông trường cũng yên ắng được không ít.
Đường Niệm Niệm xem kịch đủ rồi, cô cực kỳ vừa lòng, đứng dậy dậm chân, chuẩn bị trở về Đường Thôn.
Đường Ngũ Cân rõ ràng đã sảy thai, nhiều máu như vậy, đứa nhỏ tám chín phần là không giữ nổi, còn cơ thể khả năng cao đã bị tổn thương, sau này rất khó có thêm con, phải gánh chịu nỗi đau lớn như vậy, loại người hẹp hòi như Đường Ngũ Cân chắc chắn sẽ không buông tha cho Liễu Tịnh Lan.
Hai ngày nữa cô lại đến xem kịch!
Đường Niệm Niệm lẳng lặng rời đi, về tới Đường Thôn đã chạng vạng tối, bà cụ Đường đã nấu xong trứng luộc nước tiểu, nhìn thấy cô cũng không hỏi đã đi đâu, đưa qua một quả trứng, kêu cô tranh thủ ăn lúc còn nóng.
“Không cần đâu ạ!”
Đường Niệm Niệm xin từ chối vì bản thân bất tài, cô nuốt không trôi món trứng luộc nước tiểu này.
“Đồ tốt mà không biết ăn!”
Bà cụ Đường trừng mắt nhìn, sau đó tự mình bóc vỏ ăn.
“Bà ơi, cho con một phần năm mươi cái!”
Ngày mai Đường Niệm Niệm sẽ vào thành phố một chuyến đưa trứng luộc nước tiểu cho xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ, mỗi người hai mươi cái, sau đó cho Bát Ca thêm mười cái nữa.