Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 224



Bà cụ Đường chia năm mươi quả thành ba túi lớn theo yêu cầu của Đường Niệm Niệm, một nồi trứng to đã ít đi thấy rõ.

“Còn phải nấu thêm một nồi nữa, lấy nhiều thêm cho Tiểu Thẩm, để ngày mai thằng bé đưa cho lãnh đạo.”

Bà cụ Đường lẩm bẩm, vẫn chưa chia đủ, ngày mai bà ấy còn phải tới trường học để hẹn thêm nước tiểu.

“Anh ấy không ăn cái này!”

Đường Niệm Niệm vội vàng từ chối giùm người đàn ông nhà mình, Thẩm Kiêu nhà cô đã có nước linh tuyền, không cần phải ăn trứng ngâm nước tiểu.

Ăn cái thứ này, lại hôn môi với cô.

Ọe...

Đường Niệm Niệm nghĩ tới, thấy có chút ghê tởm, nôn khan vài tiếng.

“Chỉ có mình cháu chú ý thái quá, trứng ngâm nước tiểu này rất sạch sẽ, đã nấu lên rồi, dơ chỗ nào chứ!”

Bà cụ Đường ghét bỏ trừng mắt, trứng ngâm nước tiểu chính là đồ tốt do ông bà tổ tiên truyền lại, trước kia có muốn ăn cũng không được đấy.

“Không dơ, hoàn toàn không dơ!”

Đường Niệm Niệm lười tranh cãi với bà cụ, phụ họa một cách dối lòng.

Bà cụ Đường chuẩn bị một bụng những câu từ dạy dỗ cô nhóc này lại không có đất dụng võ, nghẹn lại khiến bà ấy vô cùng khó chịu, tức giận hung hãn trừng mắt nhìn cô mấy lần, con nhóc thối này lúc cần tranh luận thì không nói gì, lúc không cần nói thì miệng còn rống to hơn cả chó!

“Bà ơi, cháu cảm thấy trứng luộc nước tiểu quá lãng phí củi, có một cách tốt hơn đó ạ.”

Đường Niệm Niệm cảm nhận được oán niệm của bà cụ Đường, nghiêm trang nói.

“Cách gì?”

Bà cụ Đường hứng thú, vội vàng hỏi.

“Đừng nấu nữa, trực tiếp lấy một chén nước tiểu trẻ em, thêm hai quả trứng luộc, một miếng nước tiểu một miếng trứng, tiết kiệm củi mà còn có thể giữ nguyên mùi vị ban đầu, quá tốt rồi!”

Đường Niệm Niệm nói vô cùng chân thành, cô thật sự nghĩ như vậy.

Cần chi phải làm điều thừa thãi, lãng phí nhiều củi nấu như vậy, ăn trực tiếp không ngon sao?

Bà cụ Đường sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, tức giận vung tay tới: “Con bé chết tiệt này dám trêu chọc cả bà đây sao, ba ngày không đánh cháu là cháu lại ngứa da!”

Đường Niệm Niệm xoay người, nhẹ nhàng tránh đi, trốn vào trong phòng.

Bên ngoài vẫn còn giọng nói hùng hổ của bà cụ Đường.

Buổi tối lúc ăn cơm, Đường Niệm Niệm cũng không nhắc tới chuyện Đường Ngũ Cân sinh non, nhưng Từ Kim Phượng chắc chắn biết, bà ấy thường xuyên nhờ người hỏi thăm tình hình trong nông trường, không giấu được.

Nhưng biết cũng không sao cả, có bà cụ Đường đè xuống, Từ Kim Phương không gây ra sóng gió gì.

Trời dần tối, trong thôn sáng đèn, nhà họ Tề đen tối âm trầm, không một bóng người.

Tề Quốc Hoa không về nhà, anh ta ở trong một nhà khách do Hà Chí Thắng sắp xếp.

Anh ta nằm trên nệm mềm mại, không định ngủ, anh ta không hối hận khi đã đưa ra ý kiến đó cho Hà Chí Thắng, là do Đường Niệm Niệm có lỗi với anh trước.

Tề Quốc Hoa tự an ủi bản thân một hồi, tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn, không còn thấy áy náy nữa, mới chìm vào giấc ngủ sâu.

Hà Chí Thắng cũng không ngủ, ông ta đang gặp khách quý.

Hà Chí Thắng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại cung kính với người trước mặt, ngồi cũng không dám ngồi.

Đối phương chính là Chu Tư Nhân.

“Sau khi ông bắt được Đường Niệm Niệm, không được tổn thương cô ấy, tôi đích thân thẩm vấn!” Chu Tư Nhân ra lệnh.

Nếu không phải thật sự không thể nào nghĩ ra cách tốt hơn, anh ta thật sự không muốn hợp tác với tên quái thai Hà Chí Thắng này, nhìn một cái cũng ảnh hưởng tới vị giác.

Anh ta biết sở thích của Hà Chí Thắng, Đường Niệm Niệm lại đẹp như vậy, tên quái thai này chắc chắn sẽ có suy nghĩ lệch lạc, Chu Tư Nhân vẫn chưa chết tâm với Đường Niệm Niệm, ngược lại còn nổi lên ham muốn chinh phục, anh ta muốn ngọc hồ lô, cũng muốn Đường Niệm Niệm.

“Được, nghe theo lời cậu Chu!”

Hà Chí Thắng tiếc nuối trong lòng, nhưng ông ta không dám cãi lời.

Nhưng nghe theo lời của tên phế vật Tề Quốc Hoa kia, em gái của Đường Niệm Niệm cũng khá xinh đẹp, tuổi mười lăm mười sáu cũng giống như nụ hoa, ông ta có thể đỡ thèm.

Đường Niệm Niệm chuẩn bị đi ngủ, đã lên giường nằm lại đột nhiên bật dậy khỏi cơn mê mang, vỗ trán thật mạnh, nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

Tề Quốc Xuân đột nhiên phát điên trúng độc, chết thẳng cẳng, nằm ngoài kế hoạch của cô, hiện tại vẫn chưa tới một tháng đâu đấy, cô thua cược với Bách Tuế rồi.

Nghĩ tới hoa màu bát ngát trong không gian, Đường Niệm Niệm lập tức mệt tim, thầm cầu nguyện Bách Tuế không nhớ tới chuyện này rồi đi điều tra, cô không nói, chắc hẳn Bách Tuế cũng không biết nhỉ?

Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm đem bảy mươi quả trứng ngâm nước tiểu vào thành, trong đó hai mươi quả là cho Đường Mãn Ngân.

Cô đi tới nhà máy Hồng Tinh trước, trực tiếp đi tới văn phòng của xưởng trưởng Vũ.

“Niệm Niệm, cháu tới vừa đúng lúc, chú đang có một lô công việc!”

Xưởng trưởng Vũ nhìn thấy cô tới thì vui ra mặt.

“Để trước cổng đi, chiều nay cháu tới kéo hàng.”

Đường Niệm Niệm lấy một túi trứng ngâm nước tiểu trong giỏ ra, đặt lên bàn làm việc: “Bà cháu làm trứng ngâm nước tiểu.”

Hai mắt xưởng trưởng Vũ sáng lên, trứng ngâm nước tiểu chính là đồ tốt, trong thành muốn ăn cũng không mua được.

Ông ấy mở túi ra, lột một quả rồi ăn, sáng nay bà cụ Đường vừa hâm lại, trứng vẫn còn nóng hổi, xưởng trưởng Vũ ăn liền hai cái, ăn rất ngon miệng, Đường Niệm Niệm lại càng nhìn càng thấy ghét bỏ.

Nhưng nhìn vầng trán ngày càng sáng láng của xưởng trưởng Vũ, cô lập tức hiểu ra.

Đàn ông bốn mươi không chịu nổi tổn thương mà!

“Cháu đi đây!”

Đường Niệm Niệm xoay người rời đi, còn phải tới nhà máy Tiền Tiến đưa trứng.

“Đợi đã, Niệm niệm à, gần đây Chư Thành đang xem xét người cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3, nhà máy Hồng Tinh có một suất, để chú báo tên cháu lên trên.”

Xưởng trưởng Vũ nuốt trứng, lại rót một tách trà, nói ra chuyện vinh quang này.

Ông ấy cảm thấy Đường Niệm Niệm chắc chắn đồng ý, cầm cờ đỏ ngày 8 tháng ba là một chuyện vinh dự cả dòng họ.

“Chỉ có một cái? Thôi đi, chú đưa những người khác đi ạ!”

Đường Niệm Niệm từ chối, cô không thể nhận lương cao, còn đoạt đi suất cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3, làm người không được quá tham lam.

Hơn nữa cô không có ý định đi con đường làm quan, mấy chuyện vinh dự đó không có tác dụng gì nhiều, vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn.

“Cháu còn nhỏ nên không hiểu, cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3 rất vinh dự, còn được ghi vào hồ sơ, sau này cháu đi tới những đơn vị lớn hơn khác, đó đều là vốn liếng để cháu thăng chức.”

Xưởng trưởng Vũ tận tình chỉ ra chỗ tốt, không chỉ có thanh danh tốt, mà còn có nhiều lợi ích thực tế hơn.

Ví dụ như khi xét tuyển vào đại học Công Nông Binh, người cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3 chắc chắn được xét ưu tiên, còn có chức danh nghề nghiệp, đó đều là các yếu tố xét tuyển, cô nhóc vẫn còn quá trẻ tuổi, không hiểu được tầm quan trọng.

Hơn nữa ông ấy biết rõ, Đường Niệm Niệm chắc chắn sẽ không sống mãi trong Chư Thành, con bé này tuổi nhỏ, nhưng lại nhiều bản lĩnh, cả Hồng Tinh và Tiền Tiến cộng lại cũng không đủ cho cô nhóc này phát huy.
— QUẢNG CÁO —