Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 172: Có ý đồ



Phản ứng đầu tiên của chị dâu Thiệu là muốn mang thì mang thôi, nhưng sau đó chợt phản ứng lại, vỗ đùi một cái: "Đúng vậy, không thể để bọn chúng bị mang theo được."

Bây giờ những con rối vướng víu kia đã biến thành búp bê vàng, không lẽ lại để Mục Kinh Trập lấy đi?

Chị dâu Thiệu ban đầu rất tức giận vì Mục Kinh Trập có thể kết hôn với một người tốt như vậy, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy rằng gả đi cũng tốt.

Cô ta rón rén đi sau Triệu Lan, đi về phía nhà bên cạnh.

Mục Kinh Trập đang luyện nói tiếng Anh với mấy đứa trẻ, Triệu Lan vừa vào đến cửa đã vội vàng kéo cô qua một bên nói chuyện: "Mục Kinh Trập, ngươi kết hôn ta không phản đối, nhưng ngươi không thể dẫn theo bọn trẻ, chúng là con cháu của Thiệu gia chúng ta."

"Cái gì? Bà nói cái gì?"

"Đừng giả bộ nữa, chẳng phải cậu của Đường Mặc Linh thích ngươi sao? Lời đề nghị tốt như vậy làm sao ngươi có thể từ chối được?" Triệu Lan nghiến răng nghiến lợi: "Muốn gả thì gả, sống tốt cuộc sống của mình, ta cũng không quản ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn gả đi thì phải trả bọn trẻ lại cho ta."

"Tôi không muốn kết hôn, với lại chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó." Mục Kinh Trập vội vàng nói: "Về phần trả bọn trẻ lại cho bà... Lúc trước không phải bà đã phân gia với chúng, nói là không cần chúng nữa sao?"

"Đó là lúc trước các ngươi khiêu khích làm bất đồng, bọn chúng là cháu ruột của ta, ta làm sao có thể không cần bọn chúng? Các ngươi muốn rời đi thì bây giờ có thể rời đi, ta sẽ đem bọn trẻ về."

Triệu Lan thẳng thắn nói, nhưng Mục Kinh Trập lại cười nói: "Nói cũng hay đấy, không phải chỉ là thấy mấy đứa nhỏ có tiền đồ nên mới muốn cướp về sao, đừng có mơ mộng hão huyền, bọn trẻ cũng không phải cái cây rụng tiền, bà cũng đừng nên có ý đồ với chúng."

"Ngươi mới là người có ý đồ, bọn chúng gọi ta là bà nội, cái gì mà cây rụng tiền, ta cảm thấy chính ngươi mới coi bọn chúng là cây rụng tiền!"

Mục Kinh Trập không nhịn được bóp bóp xương tay, cử động cổ tay: "Tôi nói bà nghe Triệu Lan, là do lâu ngày chưa bị đánh nên đã quên mùi vị đau đớn rồi sao? Bà còn có mặt mũi tự nhận mình là bà nội của bọn trẻ sao, tôi nói cho bà biết, tôi tuyệt đối không để chúng rơi vào tay bà!

Triệu Lan chỉ muốn hưởng thụ từ bọn trẻ, bà ta hoàn toàn không nhìn thấy sự vất vả của bọn trẻ, cũng không nghĩ đến tương lai của chúng, bà ta chỉ thấy sự thành công trước mắt của bọn chúng mà muốn lao vào đoạt phần.

"Không muốn bị đánh thì cút ra ngoài, sau này nếu còn dám có ý nghĩ như vậy, tôi đánh chết bà!"

Triệu Lan có chút sợ hãi nhìn vào tay Mục Kinh Trập, ngay lúc bà ta đang khó xử, chị dâu Thiệu núp trong bóng tối dần dần đi ra.



"Em dâu, em vẫn không thay đổi chút nào, sao lại vô lễ với mẹ chồng như vậy? Chị nghe hai người nói chuyện, cũng cảm thấy mẹ chồng nói rất đúng, mấy đứa nhỏ em nuôi lớn được bao nhiêu lâu? Tính đi tính lại cũng chỉ có hơn 1 năm, mà mẹ chồng lại nuôi chúng biết bao nhiêu năm, em cũng không thể quá ích kỷ."

Chị dâu Thiệu nghĩ đến cảnh cướp lại được mấy con búp bê vàng trở về, bọn chúng có thể đưa đám Thiệu Phúc ăn ngon mặc đẹp liền vui mừng, không tiếc công sức giúp đỡ Triệu Lan.

"Vậy tìm người trong thôn đến phân xử, coi như là phân gia rồi, nhưng máu mủ tình thân là chuyện không thể thay đổi, phân gia không phải đoạn tuyệt quan hệ, cho dù em không lấy chồng, chúng ta vẫn muốn nuôi bọn chúng thêm một lần nữa, xét theo bất cứ phương diện nào, bên chúng ta vẫn chiếm lý hơn."

Triệu Lan bên cạnh gật đầu: "Không sai, chính là như vậy, ngươi và bọn chúng không có quan hệ gì, đừng tưởng rằng chúng gọi ngươi mấy tiếng mẹ mà ngươi liền coi đó là thật, mau đem bọn nhỏ trả lại cho ta, ta không thể để ngươi tiếp tục hút máu của bọn chúng, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đến gặp trưởng thôn và cảnh sát, ta xem bọn họ đứng về phía ai."

"Bà gọi ai đến cũng vô dụng mà thôi!" Mục Kinh Trập còn chưa kịp nói, giọng của Thiệu Tây từ sau lưng đã truyền đến.

Thiệu Tây đi tới: "Trước đây bọn tôi đã nói là không có người bà nội này rồi, bọn tôi chỉ có mẹ, bà cứ gây chuyện thì cũng chỉ làm xấu mặt bản thân."

"Tiểu Tây, ngươi không thấy cô ta đang hút máu các ngươi sao? Nhìn xem các ngươi bị cô ta dụ dỗ mua biết bao nhiêu là đồ, cô ta căn bản không hề đối xử tốt với các ngươi..."

"Mẹ không thực sự đối xử tốt với bọn tôi sao? Chẳng lẽ bà đối xử tốt?" Thiệu Nam trả lời: "Bà thấy bọn tôi có thể kiếm tiền, nhưng bà không hề biết số tiền đó chẳng đáng là bao so với số tiền mà mẹ đã đổ vào người bọn tôi."

"Mẹ đăng ký cho bọn tôi học ngoại ngữ, học khiêu vũ, dẫn chương trình, duy trì và đảm bảo dinh dưỡng của chúng tôi, để có thể từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, nếu không có mẹ, bọn tôi cũng sẽ không có ngày này, còn bà thì đã làm được cái gì? Bà nuôi bọn tôi nhiều năm, nhưng tiền và sức lực bà bỏ ra còn chẳng bằng mẹ tôi nuôi bọn tôi nửa năm. "

Triệu Lan tức giận: "Ngươi..." Bà ta muốn phản bác, nhưng lại nghĩ đến hình như mỗi tuần Mục Kinh Trập đều đưa bọn trẻ đi học, liền ngậm miệng.

"Tiểu Tây nói đúng, nếu bà khăng khăng muốn đưa chúng tôi về nuôi, bà sẽ thấy rằng tiền nuôi chúng tôi còn nhiều hơn tiền chúng tôi kiếm được. Đừng ham hố chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt."

Thiệu Đông nói tiếp: "Nếu bà cứ khăng khăng như thế, sau cùng chỉ có tiền mất tật mang."

Triệu Lan nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Đông, không khỏi nhớ tới lần trước cậu đập phá băng ghế, nhất thời có chút sợ hãi.

Chị dâu Thiệu vẫn không cam tâm, trong lòng thầm nghĩ bọn nhỏ chỉ là lắm miệng, chỉ cần chúng rơi vào trong tay bọn họ, đến lúc đó thì tùy ý xử lý là được. Cô ta vừa định nói, lại thấy Thiệu Nam mang theo gương mặt nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng thốt ra những lời đáng sợ nhất.



"Anh, không cần đợi tiền mất tật mang, chỉ cần phóng hỏa hạ độc là được rồi, chúng ta bây giờ còn nhỏ, cũng không cần đi tù, đến lúc đó giải quyết xong quay về tìm mẹ là được rồi."

Cậu xoa cằm, nghiêng đầu nhìn về phía chị dâu Thiệu, chớp chớp mắt hỏi: "Em còn nhớ rõ lúc trước Phúc Lộc Thọ Hỉ ức hiếp chúng ta như thế nào, hay là chúng ta mau trở về thôi, đúng lúc xử lý tụi nó một trận. "

Chị dâu Thiệu đột nhiên rùng mình một cái: "Thiệu Nam, đứa nhỏ này, sao lại đáng sợ như vậy..."

"Là do các người muốn đem chúng tôi về nuôi mà." Thiệu Nam vô tội.

Triệu Lan và chị dâu Thiệu ban đầu chỉ muốn ôm búp bê vàng trở về, không nghĩ tới sẽ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhìn vào mắt mấy đứa trẻ khiến bọn họ sợ hãi, sợ bọn chúng thật sự sẽ làm như vậy.

"Mấy người các ngươi là đồ sói mắt trắng! Sau này các ngươi sẽ hối hận!"

"Ta có lòng muốn mang các ngươi về nuôi, các ngươi vậy mà không biết xấu hổ!"

Hai người miễn cưỡng bỏ lại hai câu này, rời đi không thèm quay đầu lại, bộ dạng vô cùng khẩn trương.

Sau khi bọn họ rời đi, Thiệu Nam ngay lập tức đi đến chỗ Mục Kinh Trập và thú nhận: "Mẹ, con chỉ dọa họ thôi, con sẽ không làm đâu."

Mục Kinh Trập không hi vọng mấy đứa trẻ sẽ tự mình hành động.

Nhìn dáng vẻ của Thiệu Nam, Mục Kinh Trập xoa xoa đầu của cậu: "Nếu con dám làm, ta sẽ đánh gãy chân của con trước."

Thiệu Đông ở bên cạnh lắc đầu: "Không ngờ bọn họ lại mặt dày như vậy, nhưng mẹ yên tâm, chúng con hiện tại có thể tự bảo vệ mình, cũng không sợ bọn họ, bọn họ mà dám có ý đồ một lần nữa, chúng con có rất nhiều cách để đối phó lại."

So với một năm trước, quả thật là như vậy, Mục Kinh Trập gật đầu.

Nhưng là bị chán ghét một lần, Thiệu Tây hận không thể tả, sau đó mấy lần muốn xử lý Phúc Lộc Thọ Hỉ, ngay cả Triệu Lan và chị dâu Thiệu cũng bị báo thù.

Thiệu Nam, Thiệu Bắc và ngay cả Thiệu Trung sau đó cũng tham gia, khiến Triệu Lan và chị dâu Thiệu rất tức giận, hết lần này đến lần khác vẫn không thể làm được gì bọn chúng.
— QUẢNG CÁO —