Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 33: Chương 30





Tiếng xôn xao của mọi người vang lên khắp căn phòng.

Họ nhìn cô với đủ loại ánh mắt khinh bỉ có, thỏa mãm có, chế giễu cũng có....!cảm nhận của mỗi người bây giờ đều là muốn xem kịch.
Nam Thần Phong chạy tới, cởi chiếc áo khoác quàng lên vai cô.

Vì hiện tại dù thời tiết có lạnh bao nhiêu nhưng khi lao động vẫn sẽ nóng bức.

Bạc Hạ Cửu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo cũng được sắn lên tới khuỷu tay.

Bây giờ cốc nước đổ xuống, chiếc áo thấm nước hiện rõ nội y bên trong.
"Tao biết mày trang điểm.

Bản thân xấu quá liền trang điểm để che đi chứ gì.


Thật đáng xấu hổ, đã xấu xí ngu dốt còn tự nhận mình thiên kim tiểu thư" giọng nói chua loét của Vĩnh Duyên vang lên.

Cô ả còn chẳng thèm để ý xung quanh chỉ muốn vạch trần tất cả.
"Thật sao? Bạc Hạ Cửu không phải thiên kim tiểu thư gì à?"
"Họ Bạc cũng không nhiều mà cũng không phải là hiếm.

Có khi là trùng họ thôi"
"Vậy là Bạc Hạ Cửu tự nhận mình con gái Bạc gia của Bạc thị"
"Cô ta không biết xấu hổ chăng?"
Nam Thần Phong tức giận hét lớn "Vĩnh Duyên, cô cũng không phải tự nhận mình là tiểu thư của Hoa Hoa công ty sao? Tôi từng gặp qua con gái của giám đốc Vĩnh Lương sao lại thấy cô không giống con gái ông ấy nhỉ?"
Tiếng bàn luận lại lập tức vang lên
"Vĩnh Duyên? Tôi nhớ không nhầm con gái của Vĩnh Lương - Hoa Hoa công ty là Vĩnh Duyên mà"
(Cách viết của hai chữ Duyên trên không giống nhau nhưng phát âm thì lại giống nhau
Cách đọc của Vĩnh Duyên - nữ phản diện số 2 - hất nước vào Bạc Hạ Cửu có cách viết là 埏 nghĩa là "diên" hoặc "thiên" hiểu nôm na là "biên giới", "ranh giới".

Còn Vĩnh Duyên - con gái của Vĩnh Lương kia viết là 唌 nghĩa là "tiên" hiểu nôm na "bọt nước".
Mình cũng chẳng hiểu lắm, nếu sai cách bạn thông cảm)
"Vậy kia là kẻ mạo danh hả?"
Vĩnh Duyên nhất thời câm nín, mặt đỏ tía tai.

Cô nàng không thể chịu nổi những lời nói xỉa xói cô hét lên "Vậy Bạc Hạ Cửu thì sao, cô ta cũng mạo danh đó thôi.

Nhìn cô ta quê mùa chết đi được ấy.

Con gái của Bạc gia không phải bỏ nhà đi sao, cô ta liền giả danh làm con gái Bạc gia đó thôi.

Nhìn quần áo của cô ta đi, còn chẳng bằng của tôi, trên mặt cũng chát toàn đồ mĩ phẩm rẻ tiền.


Bạc Hạ Cửu, liệu cô có dám ngẩng đầu lên cho mọi người nhìn khuôn mặt xấu xí của cô không?"
Bạc Hạ Cửu hiện đang cúi gầm mặt khiến người khác không nhìn được ra nét mặt cô, cô không phải người có tính nhịn người khác.

Giới hạn của cô cũng chỉ cho mỗi người 3 lần, quá phận cô liền hành người đó tới chết cũng không tha.

Vừa hay, Vĩnh Duyên đã phạm phải
"Nam Thần Phong, đưa tôi mượn khăn giấy"
Nam Thần Phong bên cạnh không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn đưa cho khăn cho cô.

Bạc Hạ Cửu lau sạch khuôn mặt.

Bản thân cô đúng thật có trang điểm nhưng là trang điểm để lấp chút vẻ kiều diễm, nếu không lại giống như cuộc sống ngày trước của nguyên chủ.

Đàn ông theo đuổi, phụ nữ chua ngoa ganh ghét mà sinh ra hãm hại người khác.
Lớp trang điểm đều được lau sạch chiếc khắn màu trắng cũng ngà ngà vàng ố.

Bạc Hạ Cửu dần ngẩng mặt lên trong sự tò mò của những con người xem kịch.
Khuôn mặt trái xoan, lông mày thanh tú con ngươi đen nháy, sống mũi nhỏ cao ráo, môi mỏng hồng hào.

Đây là cái tổ hợp thần thánh nào?
"Tôi không xấu, chỉ là trang điểm cho cố xấu đi thôi.

Vậy cô gái, cô nghĩ sao nếu mình có bỏ lớp trang điểm dày cộp đó ra khỏi khuôn mặt nào" Bạc Hạ Cửu nhếch môi cười như không cười khiêu khích Vĩnh Duyên mặt từ trắng bệch đến tím tái, xanh lẹt.
"Cửu Cửu......!sao lại ướt như này" Sở Mộc Vi từ đâu bước tới phía sau còn có Tôn Thắng và Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nghe tin cô bị đổ nước, cả người lạnh lẽo tỏa ra khí áp suất khiến con người ta rợn đến nổi da gà.

Anh cởi chiếc áo khoác vest tiến về phía Bạc Hạ Cửu quàng lên chiếc áo sơ mi trong suốt nhìn thấu cả nội y.

Riêng điều này thôi cũng đủ biết Vĩnh Duyên đã động tới "vảy ngược" của Tiêu Dạ rồi.

"Dạ...." Bạc Hạ Cửu lỡ lời nói tên thân mật, mọi người xung quanh đều nghe được trầm trồ háo hức xem Tiêu Dạ có tức giận không?
Tiêu Dạ nhìn Bạc Hạ Cửu, thật lâu thật lâu cũng không thấy chớp mắt.

Bạc Hạ Cửu hơi lúng túng né tránh cái nhìn, lông mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt ửng hồng lên hai bên má còn vương những giọt nước li ti còn đọng lại mà chảy dài.

Cái này là sức hút chí mạng đối với Tiêu Dạ rồi!
Anh vòng tay ôm lấy eo của Bạc Hạ Cửu kéo lại ngực mình, che chắn khuôn mặt cô.

Quả là sức chiếm hữu lớn quá thể đáng.
Tiêu Dạ ngẩng đầu nhìn tới Vĩnh Duyên, con ngươi bao chùm một màu lạnh lẽo.

Cô ả không rét mà run lên bần bật, mắt đảo trái phải rồi cúi xuống dùng ánh mắt đáng thương nhất cũng như hèn mọn nhất cầu xin anh.
"Dạ...!không phải em đâu.

Là cô ta, đúng cô ta gây sự trước, em không làm gì sai cả.

Nước.....!cũng là do cô ta ép em tới đường cùng, anh phải tin em.

Bạc Hạ Cửu lòng dạ nham hiểm, cô ta là con hồ li tinh" Vĩnh Duyên như phát điên, tự mình độc thoại còn dùng những lời cay độc nhất lăng mạ Bạc Hạ Cửu.

Tiêu Dạ chán ghét lại càng chán ghét thêm, ôm chặt lấy người trong lòng một mực im lặng không phản bác.
"Cô làm trò hề đủ chưa? Đủ rồi thì nhận giấy thôi học rồi cút đi" anh hận không thể ra tay với cô ả ngay tại đây, không đã bóp chết cô ta chôn cùng gia đình họ hàng cô ta rồi.