Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 53



Bạc Hạ Cửu hắt xì những ba lần, cô cảm thấy đây là dự cảm không lành.

Chắc chắn có gì đó đã sảy ra rồi, cô cầm lấy khăn bông lau qua mái tóc.

Ngồi xuống ghế tựa, cầm lọ kem chống nắng xoa lên người.

Làn da trắng tuyết thêm lớp kem phủ lên càng thêm bóng loáng phát sáng.

Mấy tên đàn ông bên ngoài đứng nhìn mà thèm thuồng.

"Này, cô em cho tụi anh làm quen được không?" Có mấy gã thanh niên lởn vởn quay đây nãy giờ đã xin số của cô hơn chụ lượt.

Bạc Hạ Cửu thở dài lắc đầu nhưng lần này mấy tên này, đời nào chịu bỏ qua miếng ngon.

Mỡ dâng tận miệng chẳng nhẽ không húp.

Bạc Hạ Cửu cảm thấy phiền, họ lại rất đông người, gần như là họ muốn ép buộc cô.

"Tôi không cần, cảm ơn"

Mấy gã nhăn mày tỏ vẻ mất hứng, lên giọng nạt "Cô em là không cho chúng tôi mặt mũi" "Ngang bướng thật nhỉ" "Loại nữ nhân kiêu ngạo như cô em thì khó lấy chồng lắm"

Bạc Hạ Cửu tức giận bừng bừng, động chuyện gì chứ đừng nhắc lấy chồng.

Mấy tháng nay đã nghe mẹ Khương càm ràm cả ngày đã đủ, đến đây cũng nghe hai chữ "lấy chồng".

Thật không thể thư thả lúc nào cả.

Lúc Hạ Cửu muốn đánh cho lũ choai choai này một trận thì đằng sau lại có tiếng người nói "Vợ tôi có gì để mấy người bàn tán?" Cô thoáng choáng ngợp, Tiêu Dạ không đăng ký tham gia cơ mà nhỉ? Vậy tại sao lại ở đây.

"Ầy, có chồng rồi à.

Tiếc nhỉ?" "Đụng nhầm thú dữ rồi" câu trước câu sau vả vào mồm.

Bạc Hạ Cửu túm vai một gã vừa phát biểu cô "Ế CHỒNG" ở đây, làm một cú quật vai cho hắn ta ngã nằm trên đất.

"Tôi không có ế, tôi rất nhiều người theo"

Thái dương Tiêu Dạ giật giật, cái gì mà nhiều người theo.

Còn những ai theo Bạc Hạ Cửu nữa, nói vậy không phải là cái đuôi dài chứ.

Vậy chẳng phải anh lại có thêm nhiều tên phiền phức để đối phó à?

Bạc Hạ Cửu quay về chỗ ngồi xuống, cô ngước nhìn lên hỏi "Anh tới đây làm gì?" "Lớp cũ tổ chức chẳng nhẽ lại không đến" cô nhướn mày, bình thường Tiêu Dạ chẳng bận tâm đến mấy việc này cũng rất rõ ràng là thông báo không tham gia vì sao lại đến.

Bạc Hạ Cửu im lặng đứng dậy rời đi chỗ khác, ở cùng một chỗ với Tiêu Dạ có khi cô lại gặp phải chuyện không muốn.

Cô trốn tới bên Sở Mộc Vi, Tiêu Dạ cũng không thểtới được chỉ đành đi tới khách sạn nhận phòng.

Buổi tối ở đây được phục vụ mang lên từng phòng, Bạc Hạ Cửu mở cửa nhận xuất ăn của mình rồi dùng bữa.

Sau đó cô mới đi tắm, tiếng nước chảy trên sàn nhà vang ra ngoài phòng.

Tắt vòi sen cô mặc quần áo ngủ bước ra ngoài.

Một đống lù lù ngồi trên giường làm cô nhảy dựng lên "Anh có bị điên không? Làm tôi sợ hết hồn" Tiêu Dạ im ỉm không đáp, cô lại nói tiếp "Anh, vào đây bằng cách nào?" Tiêu Dạ dơ lên tấm thẻ phòng "Tôi lấy từ quầy tiếp tân, dù sao đây cũng khách sạn tôi đầu tư"

Bạc Hạ Cửu cảm giác như bị chơi một vố "Xâm phạm bất hợp pháp, theo điều luật số..." "Em làm bất động sản hay bên luật pháp vậy?" cô chết lặng, Tiêu Dạ học được cách bắt bẻ khi nào vậy.

À mà, vốn Tiêu Dạ không cần học cái đấy cũng đã biết.

"Rồi anh vào phòng tôi làm gì?"

"Thì tới vì công chuyện!"

Cô nhướn mày "Có sao?" Tiêu Dạ đưa hai tay ôm lấy cô sát lại gần bên mình "Có đấy!"

...----------------...

Tác giả muốn nói là:

- Toang rồi!!!

Đăng vào giờ như này còn ai đọc không?