[Phần thưởng của nhiệm vụ ẩn: Đạo cụ “Thẻ thành viên của Bộ phận Vận tải thuộc Tập đoàn Oasis” x1, “Tình hữu nghị của tất cả các thành viên trong chuyến tàu Thiên Khởi]
[Tên người chơi: Nhan Như Tinh
Loại hình: Người chơi màu trắng
Mã số: e04301919x
Cấp bậc: E (người chơi có thể nâng cấp bằng cách nhận được 2 lần đánh giá thông quan mức S hoặc có thể thông quan 4 phó bản cấp E trở lên)
Kỹ năng sở hữu: 1-Phục hồi cực độ (chủ động, có thể nâng cấp), 2- Thoát chết trong gang tấc (bị động, có thể nâng cấp), 3-Tình yêu kỳ lạ (bị động, có thể nâng cấp).
Thuốc: Thuốc tiến hóa loại 3 x1.
Đạo cụ: Đạo cụ hộp mù x5, Chiếc bình chứa hoa tươi x1, chuỗi ngọc trai đỏ x1, vé đi thẳng lên chuyến tàu Thiên Khởi x1, vé vào cửa phó bản chuyến tàu Vân Tiêu x1, vé vào cửa thành phố không có màn đêm D507 x1, thẻ thành viên của Bộ phận Vận tải thuộc Tập đoàn Oasis x1.
Tiền thiên đường: 300.
Tiền giấy màu xanh: 46500
[Mười phút sau sẽ bắt đầu mở ra vòng tiếp theo của trò chơi]
[Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 168:59:57 (7 ngày)]
Sau khi quay lại phòng, Nhan Như Tinh nhận ra mình vẫn còn ngồi trên xe lăn, cô nhìn lại đồng hồ thì ra mới qua mấy phút thôi.
Mặc dù cô đã biết thời gian trong phó bản ngẫu nhiên khác với thời gian thực tế nhưng trong đầu vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
E rằng các thế giới trước đây cô từng sống đều không làm được đến mức này.
Nhan Như Tinh nhướng mày, cũng không biết đám người đó có sợ hãi khi cô đột nhiên biến mất hay không.
“Bình luận giấu tên số 12: Phó bản thử nghiệm khu vực mới nguy hiểm hơn nhiều, tham khảo tình hình của lần đầu tiên ra mắt trò chơi không gian thiên đường ở khu chúng tôi đi, đã hiểu chưa?”
“Bình luận giấu tên số 13: Cũng không cần nói quá như vậy, chủ bài đăng nói là một nửa trong tổng hơn 1400 người là NC đúng chứ. Vậy nửa còn lại chắc đều là người chơi mới rồi. Nếu đã như vậy thì phó bản đó cũng không khó lắm, cũng không phải phó bản thử nghiệm sơ cấp cơ mà. Nó giống như là phó bản thử nghiệm khu vực mới được nâng cấp từ phó bản phổ thông ấy, nó kiểm tra năng lực quan sát của người chơi. Chỉ cần bạn tìm ra manh mối thì sẽ dễ dàng sống sót thôi.”
“Bình luận giấu tên số 14: Tiếp nối bài bình luận phía trước. Nếu nói như vậy thì đối với phó bản thử nghiệm khu vực mới, để giảm độ khó của phó bản này thì thông thường manh mối sẽ dễ tìm. Miễn là bạn chú ý quan sát hướng đi của phó bản, cho dù không tìm thấy manh mối nào thì bạn vẫn sẽ được thông quan. - - Nhóm chiến lược phó bản thử nghiệm khu vực mới đưa ra thông tin chính thức.”
“Bình luận giấu tên số 15: Chỉ cần sao chép và dán thì ai chẳng biết. Nếu nó thật sự có ích thì mỗi lần có phó bản thử nghiệm khu vực mới cũng không chết nhiều người như vậy.”
Không ngờ đám người Trì Niên lại có thể dùng từ ngữ và hình ảnh để miêu tả chi tiết những gì đã xảy ra trong phó bản.
Mặc dù cũng phải trả tiền nhưng Nhan Như Tinh rất sẵn sàng bỏ ra 2 đồng thiên đường để xem nó.
Cho đến khi cô đọc đến đoạn mình được miêu tả là một cô nàng lập dị tự cho là một bình hoa tàn tật có tính cách kiêu ngạo.
Tất cả những cái này:?
Đây là cô sao?
Nhan Như Tinh nhìn lại một lần nữa.
Không sai chút nào, những gì viết trong đó đúng là nói người phụ nữ Khanh Ngôn ngồi trên xe lăn không thể cử động.
Dù lúc sau tình hình thay đổi thì hình tượng cũng không thay đổi chút nào. Ngược lại còn thêm cả cái bệnh kiêu ngạo và thô lỗ nữa.
Nhan Như Tinh: ……
Người viết ra bản thảo này chắc không phải là cái tên có mái tóc tỏ như tổ gà chứ?
Đúng là cô đoán rất chính xác.
Người viết bản thảo đúng là Hồng Lâm.
Nhìn bài phác thảo luôn tìm cách bôi đen Nhan Như Tinh làm cho người biên tập đầu tiên thấy phân vân lắm.
Mãi cho đến khi Trì Niên tắm rửa sạch sẽ và đi ra ngoài, anh ta nhìn thấy Hồng Lâm đang mải mê gõ chữ trên máy tính chứ không phải Bạch Cáp thì bàn tay đang lau tóc đột ngột dừng lại, anh ta sải bước sang đó.
Sau đó, anh ta vội vàng đứng lên, kéo ghế ra nhường cho Trì Niên và cười: “Em đang đăng chiến lược ạ.”
Người chưa bao giờ quan tâm đến những việt vặt vãnh, không bao giờ đọc chiến lược như Trì Niên đột nhiên ngồi xuống ghế và di chuột. Trên trán Hồng Lâm bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
“Ai viết chiến lược đây?” Trì Niên ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù chỉ đưa ra câu hỏi nhưng ánh mắt anh ta lại dừng ngay trên người Hồng Lâm.
Hồng Lâm cố gắng không bỏ chạy, đôi chân run rẩy và nhút nhát giơ cánh tay lên.
“Tại sao tôi lại không biết cậu có tài văn chương giỏi vậy nhỉ?” Trì Niên ngả người ra sau, chiếc áo tắm bị hở ra. Vừa táo bạo vừa không mất khí chất vốn có, anh ta dùng ánh mắt chế giễu nhìn Hồng Lâm đang lo lắng không yên.
“Em, em sai rồi.” Sắc mặt của Hồng Lâm tái nhợt, đôi môi run rẩy quyết định thừa nhận lỗi lầm của mình trước khi Trì Niên thực sự tức giận.
Hồng Lâm nhìn anh ta một cách cẩn thận, thấy anh không nói gì nữa mới yên tâm hơn, nói chuyện một cách do dự: “Vậy, em đi ra ngoài luôn nhé, anh họ?”
Chờ người đi khỏi, ánh mắt Trì Niên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt tối tăm, cùng với đôi mắt đỏ rực lóe lên chút tàn nhẫn vô tình và nguy hiểm như địa ngục.
Một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm Nhan Như Tinh.
“Đội trưởng Phương, bên chỗ Triệu Tiểu Bắc có hỏi được gì không, hay là cho anh ta về đi thôi?”
Cục tình báo đặc biệt Hoa Đô của nước H là cục bất thường. Hiện tại, đây là nơi tổ chức chính thức xử lý các tai nạn và tranh chấp của người chơi bất thường trong trò chơi thiên đường không gian.
Chịu trách nhiệm duy trì trật tự giữa những người chơi, nhân tiện công lược phó bản, tìm ra lối thoát cho tương lai.
“Các anh đã có tin tức gì về người tên là Nhan Như Tinh qua lời anh ta nói chưa?” Phương Triển nhíu mày nhìn tập tư liệu trong tay, hỏi cấp dưới.
“Thật sự xin lỗi, bây giờ không có người chơi nào ở Hoa Đô dùng cái tên này cả.”
“Ở bệnh viện số 13, đám người Thẩm Từ còn chưa đi ra à?” Phương Triển nhăn mày, anh ta cảm thấy không an tâm chút nào.
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghe nói lần này họ gặp phải dòng chảy thời gian bị nhiễu loạn, mỗi ngày trải qua một chuyện khác nhau, còn phải chịu đựng sự tra tấn về mặt tinh thần. Sau này, dựa vào đạo cụ cấp X trên người Thẩm Từ mới cứu được mạng sống của anh ta.”
“Bây giờ Thẩm Từ là người chơi cấp C rồi nhỉ.” Phương Triển đột nhiên thở dài.
“Ừ, còn thiếu hai phó bản nữa là lên cấp B.”
“Bây giờ ở nước ta không có nhiều người chơi cấp C. Ông nói thử xem đến cả anh ta cũng không làm gì được phó bản đó thì cấp bậc của nó là bao nhiêu?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai bây giờ.” Tiến sỹ Vương nói thẳng: “Dù sao tôi cũng đã nói hết cho các cậu rồi, phó bản này rất nguy hiểm, không ổn định, không đơn giản. Đừng có mà tùy tiện phái người vào chỗ chết, tôi đã nói mà cậu không tin.”
“Bạn gái của tôi.” Vẻ mặt vô cảm của chàng trai trẻ đột nhiên thay đổi, anh ta nhìn tiến sỹ Vương và nói: “Cô ấy đi rồi.”
“Cái gì?” Tiến sỹ Vương tỏ ra bất ngờ.
“Tôi muốn gặp cô ấy, nhưng bây giờ lại không tìm thấy cô ấy ở đâu. Ông có thể tìm cô ấy giúp tôi được không?” Chàng trai nhíu mày như một bức tranh lem nhem, cao quý và hấp dẫn đến mức không ai có thể từ chối.
Đột nhiên, bức thư lóe lên ánh sáng trắng, nội dung mới đã che mất nội dung cũ.
“Tinh Tinh, em rất thật thà và tốt bụng. Không ngờ em còn chủ động nói rõ ràng chuyện này với anh, anh thật sự rất vui. Tuy nhiên, em đừng lo, anh chưa có bạn gái, mà người bạn gái trong trí nhớ của anh vẫn luôn là em. Em đừng cảm thấy khó chịu, cũng không cần sợ hãi, cũng đừng cảm thấy có lỗi với anh. Em làm vậy làm cho anh đau lòng lắm.
Anh A Sở mãi yêu em.”
Nhan Như Tinh: ….
“Không, anh thật sự hiểu sai rồi.” Nhan Như Tinh đáp lại với vẻ mặt không tin tưởng.
“Anh không hiểu sai đâu, nó là vậy mà, anh khác với các NC khác, anh không bị phó bản ảnh hưởng đến trí nhớ. Mà thay vào đó là kỷ niệm được ở bên cạnh em lúc đó.
Vì vậy anh chắc chắn em chính là người bạn gái duy nhất của anh.”
Nhan Như Tinh: …..
“Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp. Tôi chỉ là một kẻ ăn hại, tôi không xứng với anh, anh hãy quên tôi đi, chúng ta không thể ở bên nhau được đâu.”
Tại khu vực sảnh chính của tập đoàn Oasis. Hai nhân viên lễ tân mặc đồng phụ vẫn đang tập trung nói chuyện phiếm, khi thấy người đàn ông từ ngoài bước vào, hai mắt lập tức sáng lên.
Người đàn ông rất cao, khoảng chừng 1.9m. Anh ta mặc một bộ vest màu đen, tay trái kéo một chiếc vali có chiều cao gần bằng nửa người, còn tay phải cầm trên tay chiếc bút mải mê viết lên không trung.
Đột nhiên, anh ta dừng bước, ngẩng đầu lên lộ ra muộn khuôn mặt đẹp trai, vô cùng quý phái và lạnh lùng nghiêm nghị.
Nếu là như trước đây lễ tân đã chạy ra tiếp đón.
Nhưng lúc này.
Ai nấy đều cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của người đàn ông xách vali, vì vậy không ai dám thở một hơi.
Cho đến khi người đàn ông nở nụ cười, đôi môi khẽ nói như tiếng thì thầm ngọt ngào bên tai người yêu, khẽ nói ra một cái tên vừa dịu dàng đắm đuối. Suýt nữa làm cho người nghe thấy phải hét lên vì quá ngọt.