Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 28



Nhan Như Tinh thấy Văn Tắc khá có tinh thần, thậm chí còn rảnh nói giỡn thì không khỏi thả lỏng tinh thần.

“Tinh Tinh bảo bối, mạng của anh cho em, người cũng là của em.” Văn Tắc làm nũng chạy đến bên người Nhan Như Tinh, mảnh mai mà rúc vào vai cô rồi nói.

Cậu như vậy khiến Nhan Như Tinh không thể không cố gắng đứng thẳng đỡ lấy cậu.

Không có biện pháp, tên ngu ngốc này nhất định muốn cướp đất diễn của cô. Nếu cô cũng diễn kịch thì mọi người đều cảm thấy bọn họ dễ bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Vì vậy hai mắt cô trực tiếp nhìn chằm chằm Văn Tắc, sau đó nói với Thẩm Từ: “Ngài Thẩm còn có việc gì nữa không?”

Thẩm Từ hoàn hồn, thấy Nhan Như Tinh cũng không có từ chối Văn Tắc tới gần mình, tâm tình anh ta càng kém.

Dù đã sớm chuẩn bị, lúc trước cũng đã thấy. Nhưng lần nữa nhìn thấy, trong lòng anh ta vẫn không thoải mái.

Nhưng anh ta biết là lúc này trong lòng Nhan Như Tinh sợ là cũng không giống như cô bày ra bên ngoài. Nếu đánh mất cơ hội lần này thì sau này càng không thể khuyên cô được nữa.

Vậy cũng không sao, vốn dĩ nó càng thích máu của Vận Nhi hơn. Vận Nhi đối với anh ta cũng coi như toàn tâm toàn ý, cùng lắm chỉ là một người phụ nữ trong ký ức của anh ta mà thôi, ngoài trừ ngẫu nhiên khiến anh ta hoài niệm về hương vị của cô thì cũng không có gì đáng tiếc.

——

Thường Minh Sinh bố trí lều trại cho Nhan Như Tinh ở trong chỗ của đám người bảo tiêu, chắc là có suy xét đến Văn Tắc, còn cố ý chọn cho cô một cái lều người người đơn độc.

Khi Nhan Như Tinh và Văn Tắc đến đó, ở đó đã có mấy người mặc trang phụ đầu bếp du thuyền, mang theo cơm chiều đã chuẩn bị trước đặt lên lửa trại

Lúc Nhan Như Tinh ở cùng Văn Tắc, bên kia đã có người du thuyền làm công tác chế phục đầu bếp, mang theo người dâng lửa trại lên chuẩn bị cơm chiều.

Một bảo tiêu tuần tra về thấy Nhan Như Tinh, vừa định trêu đùa huýt sáo vìa tiếng thì đã bị một đồng bạn nhanh tay tóm lại.

“Anh không muốn sống nữa à?”

“?”

“Bạn trai của cô gái kia không dễ chọc đâu. Vừa trở về đã đánh chết một người, muốn chết thì anh qua đó đi.”

“…… ĐM, nhân vật chính trong drama lúc nãy các cậu nói chính là hai người bọn họ sao?”

“Suỵt, nói bé thôi!”

Khóe miệng Nhan Như Tinh cong lên, hoàn cảnh nháo nhiệt xung quanh khiến cho tâm tình cô khá tốt.

Sau khi chui vào lều trại đánh giá một lượt không gian bên trong thì cô đưa Văn Tắc vào. Chờ sau khi cậu tiến vào thì thuận tay kéo khóa lều lại.

Văn Tắc thấy thế tay vội nắm chặt lấy áo choàng, tức khắc khẩn trương.

“Lại đây.”

“Này, có phải chúng ta hơi nhanh rồi không.” Văn Tắc run run, tâm tình không hiểu sao có chút kích động.

“Anh suy nghĩ cái gì đấy!” Nhan Như Tinh tức giận trừng cậu, nói: “Đem ba lô lại đây cho tôi.”

Văn Tắc: “……”

Sau khi buồn bực xong anh lấy ba lô đến đưa cho cô.

“Vừa rồi anh đã đi đâu?” Nhan Như Tinh vừa sửa sang lại đồ vật vừa hỏi cậu.

“Vừa rồi anh nhỡ ra một chút chuyện, nên đi ra ngoài tìm thửu một chút.” Văn tác do dự nhưng vẫn nói cho cô biết.

“Ồ”

“Em không hỏi anh xem là có chuyện gì sao?”

Nhan Như Tinh lấy ra một cái nồi nhỏ, bình tình nói: “Nếu anh muốn nói cho tôi thì nói thẳng ra đi.”

Miệng Văn Tắc mở rồi lại khép một lúc lâu, cuối cùng yên lặng ngồi xổm một chỗ suy nghĩ ngẩn ngơ.

“Đi, đi nấu cơm cho tôi!” Nhan Như Tinh không thể nhịn được dáng vẻ cá mặn của cậu, bèn đá cậu một cái, vứt cái nồi nhỏ cho cậu.

Văn Tắc giận mà không dám nói gì, cậu vẫn chưa quên được là cô gái này vẫn luôn miệng nói rất yêu mối tình đầu, kết quả là cô khiên người ta oán hận đến mức không nói nên lời.

Đây là cục diện khi đối mặt với mối tình đầu sao?

Rò ràng là kẻ thù mới đúng!

Cho nên, mối tình đầu yêu sâu sắc cái gì chứ, chắc chắn là lừa cậu

Nhưng cô lại đối với viên hồng châu tên quỷ xấu kia đưa cho lại vô cùng quý trọng.

Cậu muốn dùng một viên kim cương để đổi với cô cô cũng không thèm nhìn một cái, thiếu chút nữa khiến cậu tức chết.

Nhưng điều này cũng không làm khó được cậu, gần quan được ban lộc, cậu không tin là cậu sẽ không đuổi kịp người kia.

Văn Tắc tung ta tung tăng cầm lấy cái nồi nhỏ đi ra ngoài, lúc này Nhan Như Tinh bắt đầu kiểm tra đạo cụ trong không gian hệ thống.

Tâm đao, nửa bình nước, hai quả bom vận may, một lọ dược tề tự lạnh bản nâng cấp.

Đơn sơ đến không thể tưởng tượng được.

Không có biện pháp, cô quá nghèo, một quả bom đã là 50 thiên đường tệ, hai quả chính là 100 thiên đường tệ.

Dược tề tự lành là dược tề khôi phục cấp thấp.

Hiệu quả chữa thương không quá tốt, thời gian khôi phục lại dài. Nhưng nó thắng ở chỗ tiện dụng.

Mười bình dược tề tự lành mới tốn 100 thiên đường tệ, giá cả phải chăng hơn so với một lọ dược tề khôi phục giá 100 thiên đường tệ, cũng coi như nó có lương tâm.

Hơn nữa Nhan Như Tinh còn dùng hệ thống ủy thác để gian lận lấy mười bình dược tề tinh luyện thành một lọ, thuận tiện còn bỏ thêm một ít máu bản mạng nguyên lực, nó liền biến thành dược tề tự lành bản nâng cấp.

Hiệu quả cao hơn với dược tề khôi phụ cao cấp. Có thể nói chỉ cần có lọ dược tề tự lành bản nâng cấp này, chỉ cần người không tắt thở thì nó đều có thể cứu được.

Nhưng lọ dược tề tự lành này chính là con át chủ bài cô chuẩn bị cho chính mình.

Cô không muốn bị bại lộ giống như thế giới trước, đến đi WC cũng bị người theo dõi sát sao.

Về phần 100 thiên đường tệ còn thừa, cô đã mua một gói quà tặng dã ngoại cầu sinh cơ sở.

Sau khi mua xong, vừa nhìn thấy nội dung, cô đã hối hận. Cũng không phải là nó vô dụng, cũng có một ít đồ vật có tác dụng. Như túi cấp cứu, châm châm cứu, đền chiếu sáng v.v.

Nhưng mấy món đồ này lại không phải là đạo cụ, chỉ cần một lần lấy ra khỏi không gian hệ thống thì sẽ không có cách nào thu về để dùng lại.

Là vật phẩm dùng một lần.

Mất 100 thiên đường tệ, nhìn thế nào cũng thấy nản.

“Tinh Tinh bảo bối, anh đã về rồi đây.” Văn Tắc bưng cái nồi nhỏ, vui vẻ xốc lều trại đi vào.

Nhan Như Tinh gửi được mùi đồ ăn bình thường, ánh mắt sáng lên, vội vàng đưa tay nhận lấy.

Thức ăn của chỗ đóng quân nhìn qua không tồi, món ăn cơm chiều cư nhiên là thịt bò nạm nấu với khoai tây một phần rau dưa và cơm.

Nhan Như Tinh cầm lấy đôi đũa, bỗng nhiên nhìn về phía Văn Tắc đang nhìn chằm chằm cô ăn cơm, buồn bực nói: “Anh không ăn sao?”

“Tinh Tinh bảo bối ăn xong rồi anh mới ăn.” Văn Tắc ngồi xổm đối diện cô, hạnh phúc chống cằm nhìn cô.

Nhan Như Tinh: “……”

Có vẻ là cậu bị bệnh rất nặng rồi.

Cô không nói được gì, chỉ đổi phương hướng, đưa lưng về phía Văn Tắc mở nắp nồi ra.

Bỗng nhiên cô quay đầu lại, không kiên nhẫn lấy ra một hộp cơm tìm được trong ba lô, thật ra là đang lấy từ gói cầu sinh trong không gian hệ thống, ném cho cậu.

“Tự mình đi ra ngoài lấy cơm đi.” Đùng nhìn chằm chằm nồi của tôi nữa, nhìn nữa cũng không thể cho cô được.

Văn Tắc vui vẻ tiếp lấy hộp cơm, dùng giọng ngọt ngào tràn đây kích động nói: “Đây xem như là món quà đầu tiên Tinh Tinh tặng cho anh đúng không?”

“Anh nhất định sẽ bảo quản thật tốt, nhất định sẽ không đánh mất.”

Nhan Như Tinh: “…… Đó chỉ là một hộp cơm bình thường thôi.” Bên trên còn in chữ “chế tạo bởi ốc đảo”.

Nhưng Văn Tắc vẫn vui vẻ ôm hộp cơm chạy đi ra ngoài.

Ăn xong cơm, đêm tối lặng lẽ buông xuống.

Ở rất nhiều phó bản, ban đêm là thời gian hoạt động của sinh vật nào đó, cũng dễ dàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Nhưng có tên ngu ngốc Văn Tắc ở đây, Nhan Như Tinh không hề lo lắng về anh toàn của mình.

“Anh đang làm gì thế?” Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn Văn Tắc đang nằm tỏng túi ngủ đang không ngừng làm mặt quỷ đối với mình, thi thoảng còn vặn vẹo đẩy một cái túi ngủ đến chỗ khác, Nhan Như Tinh thấy vậy đầu đầy chấm hỏi.

“Tinh Tinh bảo bối, mau đến đây ngủ. Ban đêm trời lạnh, anh đã làm ấm ổ chăn cho em rồi đó.” Văn Tắc ân cần vỗ vỗ túi ngủ của mình, mong chờ nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh buồn cười nhìn cậu, nói: “Vậy anh ra đi.”

Văn Tắc: “…”

“Tinh Tinh à, cái túi ngủ này rất lớn.” Cậu ấp a ấp úng điên cuồng ám chỉ với cô.

“Đã nhìn ra, cho nên anh mau ra đây, tôi cũng nên đi ngủ rồi.”

“Anh đã làm ấm ổ chăn cho em rồi đó!”

“Cảm ơn anh.”

“Anh, anh sợ lạnh.” Lần này không đợi Nhan Như Tinh mở miệng, cậu đã vội vã nói: “Anh muốn ngủ cùng với em, có được không?”

Không biết từ khi nào cậu đã biết về hình dạng nửa người nửa cá, một tay chông thân thể, nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh. Đôi mắt màu xanh xám trong suốt như thủy tinh, ở dưới ánh đèn tối tăm tản ra hào quang mông lung. Mái tóc cùng màu chảy xuống lồng ngực trắng như tuyết, đối lập với túi ngủ màu đậm màu, mê hoặc tâm trí người, chọc người mơ màng.

Với dáng vẻ này của cậu, người bình thường chắc chắn không thể chịu được.

Nhưng đối vơi Nhan Như Tinh mà nói, thế giới trước ô đã từ chối không ít nam nhân có mục đích với thân thể cô. Loại dụ hoặc này đối với cô cũng chỉ có thể xếp ở phía sau cùng.

Nói trắng ra là, cô không thích chủ động.

Quá chủ động sẽ khiến cô có cảm giác đối phương đang có mưu đồ bất chính đối với cô, thèm muốn thân thể của cô.

Cô càng thích bản thân chủ động hơn, còn đối phương sẽ rụt rè một chút, nghe lời một chút.

Vì thế cô quyết đoán từ chối: “Không được.”

Mắt thấy Văn Tắc tủi thân đến mức săp khóc, Nhan Như Tinh tâm vững như đá, thờ ơ nhìn cậu.

“Em lại đây ngủ với anh, anh có thể cho em ôm đuôi cá của anh.” Văn Tắc chưa từ bỏ ý định mà ngồi dậy, không biết cậu biến ra như thế nào, cái đuôi mỏng như cánh ve căn bản không ngăn được sa mỏng thuận thế chảy xuống.

Cái đuôi màu xanh xám cuối cùng đã chui ra, hơi hơi nâng lên, khát vọng mà duỗi về hướng Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh: “……”

Từ chối quấy rối, bắt đầu từ hành động của bản thân!

Cô đứng lên cầm lấy túi ngủ, tâm sắt đá nhét cậu vào trong.

Tiếp theo cô lấy một túi ngủ khác đặt ở bên cạnh cậu. Không có cách nào mà, lều trại chỉ to như vậy, cô có thể làm thế nào được?

“Lại làm xằng bậy thì anh đi ra ngoài mà ngủ!” Nhan Như Tinh nằm xuống vẫn không cam lòng, liếc mắt Văn Tắc còn đang muốn làm xằng bậy một cái.

Văn Tắc cố lấy dũng khí trừng mắt với cái gáy của cô rồi giận rồi một mình. Bỗng nhiên tòng mắt cậu chuyển động, cười trộm hai tiếng.

Tới gần nửa đêm, Nhan Như Tinh bị cảm xúc lạnh lẽo làm bừng tỉnh.

Bởi vì quá buồn ngủ, đôi mắt không muốn mở ra, cũng không nhận thấy có nguy hiểm gì. Cho nên theo bản năng cô muốn duỗi tay sờ soạng thử, trong nháy mắt cô chạm vào thứ gì. Cô bị dọa sợ trợ tròn mắt, không chút nghĩ ngợi cả giận nói: “Văn Tắc, tôi cảnh cáo anh đừng có được voi vòi tiên!”

“Anh lạnh.” Văn Tắc ôm chặt lấy cô, cảm nhận thân thể ấm áp của cô, phát ra từng tiếng than thở thoải mái.

Trước kia sao cậu không cảm nhận được điều này nhỉ, sao thân thể của nhân loại lại ấm áp như vậy?

“Nếu anh không đứng dậy, tôi sẽ tức giận đấy!” Nhan Như Tinh trầm giọng nói, đồng thời hồng châu trong tay cô phát ra ánh sảng mỏng manh màu hồng trong lầu trại tối tăm.

Vốn dĩ sợ cô sẽ nổi giận Văn Tắc tính toán rời đi, nhưng khí nhìn thấy ánh ngờí màu đỏ kia cậu lại nằm trở về.

Nhan Như Tinh:??!

“Anh thích em, em có thể thích lại anh được không?” Văn Tắc nhìn hồng châu đang sang lấp lanh kia, đôi mắt híp lại nói:

“Lần này anh nghiêm túc.”

“Nói như vậy, lần trước anh nói Không phải là nghiêm túc?” Điểm chú ý của Nhan Như Tinh luôn kỳ quái, cô buột miệng thốt ra.

Văn Tắc: “…… Tinh Tinh, em đừng nói sang chuyện khác.”

Nhan Như Tinh bị phát hiện xấu hổ không dám hé rắng, nhưng ngay sau đó cô lại từ chối: “Chúng ta không thích hợp.”

“Chỗ nào không thích hợp?”

“Giống loài không thích hợp.”

“Anh biết mà, em ghét bỏ anh.”

Bị hắn triền không có biện pháp Nhan Như Tinh dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, tôi chính là ghét bỏ anh.”

Sắc mặt Văn Tắc nháy mắt âm trầm, nhưng ngay sau đó cậu cười nói với cô: “Em có ghét anh cũng không sao, qua mấy ngày nữa Tinh Tinh sẽ giống anh thôi.”

Nhan Như Tinh:!!?

“Có ý gì?”

Nhan Như Tinh xoay người, nhìn cậu chằm chằm, trong mắt tràn đầy chất vấn.

“Anh nói, Tinh Tinh rất nhanh sẽ giống như anh. Không biết gien của Tinh Tinh thích hợp với loại động vật nào đây. Cho dù gien của Tinh Tinh thích hợp với động vật thấp kém nhưng nhất thì anh cũng không ghét bỏ em.” Văn Tắc rất thật lòng mà nói.

Trên mặt cậu mang theo nụ cười chân mở ra giao diện thông tin cá nhân của mình.

Sau đó thình lình phát hiện hai hàng chữ nhỏ màu đỏ ở phía dưới phần “Xác xuất dị hóa”

“Bệnh gien đột biến đang xâm lấn......”

“Số liệu dị thường...... Xâm lấn thất bại.”

Nhan Như Tinh:? Chỉ thế này!

Trong một giây run sợ trong lòng, giây tiếp theo Nhan Như Tinh đã không còn lỗi lo về sau. Nhìn dáng vẻ đắc ý của Văn Tắc, cô vươn hai tay ra kéo mặt của, vừa véo vừa học vẻ mặt đắc ý của cậu cười nói: “Thật sao? Nếu như tôi trở lên xấu xí, anh vẫn không ghét bỏ tôi sao?”

Mặt Văn Tắc bị véo đến suýt trầy da, nhưng nghe được lời cô nói thì lập tức không rảnh lo đau đớn trên mặt, vừa chân thành vừa thâm tình nhìn cô mà nói: “Đương nhiên rồi, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em.”

“Nhưng mà tôi ghét bỏ anh.” Nói rồi Nhan Như Tinh cười lạnh, chui ra khỏi túi ngủ, một chân đá cậu đến một góc.

Nếu không phải sợ cậu sẽ thạn quá thành giận, trở mặt không nhận người thì cô hận không thể dẫm thêm mấy cái cho bõ tức.

Văn Tắc bị cô dá thì ngu người quay vào vòng trên mặt đất, vô cùng tủi thân một tay cầm túi ngủ một tay vuốt khuôn mặt bị véo ra hai vết đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nhan Như Tinh, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Trong suy nghĩ của cậu, vừa rồi cậu thổ lộ như vậy, không phải Tinh Tinh nên vô cùng cảm động rồi nhài vào lòng cậu hay sao?

Hiện tại là tình huống gì thế này?

Sao cảm giác như Tinh Tinh càng tức giận chứ?

Văn Tắc do dự một lát, dùng tư thế lê lết như loài bò sát, từ từ bò đến bên người Nhan Như Tinh.

Sau đó cậu cẩn thận dùng tay chọc vào lưng cô.

Nhan Như Tinh đang nhíu mày trầm tư, cô đang tự hỏi mình trúng chiêu khi nào.

Chẳng lẽ là do những trái cây đó? Cũng có thể là do cá đầu mèo?

Càng nghĩ Nhan Như Tinh càng cảm thấy có khả năng là như vậy, sắc mặt cô dần dần đen như đít nồi.

Vì thế khi Văn Tắc đưa tay chọc cô thì Nhan Như Tinh ngồi dậy, một chân đạp cậu, châm chọc nói: “Anh vì tôi đúng là hao tâm tổn chí nha.”

Văn Tắc nhanh tay lẹ mắt bắt được chân của cô nghe cô nói vậy thì đầu toàn hỏi chấm.

Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì, ánh mắt phát sang, kích động nói với cô: “Tinh Tinh, rốt cuộc em cũng nhìn thấy sự nhiệt tình của anh với em rồi sao.”

“…… Nói đi, trái cây hay là cá.”

Văn Tắc không hiểu cô đang nói gì.

Trái cây gì? Cá nào?

“Tinh Tinh muốn ăn trái cây và cá à?” Cậu mờ mịt hỏi.

Nhan Như Tinh: “? Anh đang giả ngu với toi đấy à?”

Cô không cao hứng mà rút chân lại, nhìn cậu từ trên cao.

Không phải, ai giả ngu? Văn Tắc khó hiểu, thậm chí còn vô tội mà ngẩng cổ hỏi cô: “Chẳng lẽ Tinh Tinh không phải muốn ăn trái cây và cá nên mới nói mấy thứ đó sao?”

Nhan Như Tinh thấy cậu không giống như đang giả vờ, hơn nữa cuộc đối thoại của hai người giống như đang không cùng một kênh.

Cô trực tiếp hỏi cậu một cách đơn giản nhất:”Không phải cá với trái cây, vậy anh dựa vào gì nói tôi sẽ trở nên giống như anh?”

“Ồ, hóa ra Tinh Tinh muốn hỏi cái này à.” Văn Tắc ngồi thẳng lên, dùng vẻ mặt trịnh trọng nói với cô: “Đồ ăn anh cho Tinh Tinh ăn đều không có vấn đề gì đâu.”

“Nhưng nếu Tinh Tinh không thích ăn thì anh cũng không có cách nào.”

“Nếu đồ ăn anh cho tôi ăn không có vấn đề, vậy thứ có vấn đề chính là......” Nhan Như Tinh ngậm miệng.

Cô nghĩ đến bữa cơm tối nay có thịt bò nạm với khoai tây, còn có canh rau dưa kia.

Lại nhìn đến Văn Tắc đang ôm túm ngủ, gương mặt đỏ ửng vô cùng đáng thương kia, tức khắc trong lòng cảm thấy áy náy.

Nhưng mà

“Anh biết rõ là cơm kia có vấn đề, sao anh vẫn lấy cho tôi ăn!”

Văn Tắc phát hiện cô đã không còn tức giậận như lúc nãy nữa, lập tức hướng cột leo lên, cái đuôi cũng men theo đó mà khẽ khàng duỗi qua, nói: “Nếu như anh nói cơm có vấn đề thì em sẽ nghe anh mà không ăn sao?”

Nhan Như Tinh hơi há mồm, không phục mà nói: “Ít nhất anh cũng nên nói rõ với tôi chứ.”

“Nói rõ ràng thì em sẽ không ăn sao?”

Nhan Như Tinh trừng mắt, thẹn quá hóa giận giẫm chân lên cái đuôi của cậu.

Tên ngu ngốc này, không nghe lời thì thôi, còn rất biết khiến người khác tức giận.

“Tinh Tinh tự nhiên giẫm đuôi anh làm gì, vừa rồi đã bị em đá rất đau. Em xem này, sưng cả lên rồi.” Văn Tắc liêm mặt, nâng đuôi lên đưa đến trước mặt cô.

Nhan Như Tinh lạnh mặt vứt cái đuôi của cậu ra, ngồi xếp bằng đối diện với cậu, trấn định nói: “Nói đi, rốt cuộc cái đảo này bị làm sao?”

Vốn dĩ cô không tính hỏi cậu sớm như vậy, bời vì nếu làm như vậy, quan hệ giữa hai người sẽ càng thêm dây dưa không dứt. Hơn nữa Văn Tắc cho cô cảm giác cò gì đó kỳ quái, không giống với NPC bình thường. Ngoài ra Nhan Như Tinh còn mơ hồ cảm thấy cậu đã biết thân phận người chơi của mình.

Có khả năng không?

Ôm hoài nghi này, Nhan Như Tinh vẫn luôn không hỏi cậu, cô cảm giác đây là một cái hố rất sâu.

Nhưng hiện tại lại không được, rõ ràng là, cái đảo này không bình thường. Thời kỳ ủ bệnh của biến dị so với phó bản trước còn nghiêm trọng hơn, cô cho rằng phó bản cho thời gian dài 14 ngày, là cho bọn họ thời gian chuẩn bị rất sung túc.

Trên thực tế, nguy hiểm đã bắt đầu thẩm thấu từ sớm. Nếu không xem gioa diện thông tin cá nhân thì cũng không biết mình đã trúng chiêu.

“Không có gì, chỉ là nhiều thêm một bệnh đột biến gien động vật mà thôi.” Văn Tắc không để bụng, nói tiếp: “Đây là quá trình mà mỗi người trên đảo đều phải trải qua.”

“Lúc đầu khả năng sẽ cảm thấy kỳ quái, nhìn quen thì không sao nữa rồi.”

“Vì sao chuyện này lại phát sinh?”Nhan Như Tinh hỏi.

Văn Tắc trả lời rất lưu manh: “cái này thì anh không biết, anh chỉ biết, không khí trên đảo này có vấn đề.”

“Khi các người mang đồ ăn lên đảo, để ở trong không khí mười phút mà không bọc kín thì sẽ phát sinh biến hóa.”

“Lúc này lấy những thứ đó để ăn, không đến một tuần, cơ thể sẽ sinh ra những biến hóa rõ rệt.”

Khi Văn Tắc nói hai mắt đột nhiên hưng phấn: “Thật tò mò không biết Tinh Tinh sẽ dung hợp với gien của động vật nào!”

Nhan Như Tinh cười lạnh, thẳng eo, làm trong cổ họng thì hất hàm đắc ý nới với cậu: “Sợ là làm anh thất vọng rồi, tạm thời tôi chưa muốn đổi sang sinh hoạt của giống loài khác.”

Văn Tắc ngây ra, nghi ngờ nhìn Nhan Như Tinh.

Phát hiện cô không giống như đang lừa mình, trong lòng động đậy. Sau đó nghiêm túc vươn tay túm chặt lấy một ngón tay của Nhan Như Tinh, đặt ở dưới răng nanh cọ cọ nhẹ nhàng, một giọt máu đỏ thắm chảy ra.

Cậu vươn đầu lưỡi nếm thử, giây tiếp theo, câu ngẩn ngơ cả người.

Động tác của cậu bất chợt, nhưng Nhan Như Tinh vẫn kịp thơì thu lại nguyên lực bản mạng uẩn dưỡng ở máu trong cơ thể mình.

Nói đến bản mạng nguyên lực này, cô đột nhiên có được nó ở thế giới trước.

Rõ ràng lúc ấy cô đã kiểm tra xong, chỉ thức tỉnh dị năng mộc hệ bình thường. Kết quả trên đường bị vật nặng đánh cho hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại trong cơ thể đã có thêm một loại năng lượng cổ quái, ký ức trước mười hai tuổi thì biến mất.

Sau đó không tìm được ký ức trước mười hai tuổi, lại có thêm một cỗ năng lượng kỳ quái, bởi vì một lần khẩn cấp cứu người, khiến cho cô trở thành “linh dược cứu mạng” được thượng tầng tổ chức bí mật bảo hộ.

Tuy rằng cô đã nhiều lần cường điệu là máu của mình không có tác dụng chữa bệnh, có tác dụng là năng lượng kia. Nhưng lại không ai tin. Bởi vì năng lượng kia không có cách nào lấy ra khỏi cơ thể cô được, vì không để bọn họ ra tay với thịt của mình, cô chỉ có thể rưng rưng cung cấp một lượng máu dung hợp với năng lượng đặc thù kia vào mỗi tháng để cho bọn họ nghiên cứu hoặc dùng.

Nhưng máu của cô không thể tùy tiện dùng. Có lẽ là do tác dụng của năng lượng kia nên người sau khi dùng máu của cô, chỉ cần cô muốn, cô có thể trong thời gian ngắn biết được tiếng lòng của bọn họ.

Đây là bí mật, những người đó cũng không biết, Nhan Như Tinh vẫn luôn gạt không nói ra. Mặc dù cô từng nghi ngờ, kể cả những người kia có biển máu của cô nhưng nó có tác dụng phụ này thì họ vẫn không ngừng sử dụng nó.

Trừ bỏ chuyện đáng lên án này, bọn họ đối xử với cô cũng khá tốt.

Nhưng mà hiện tại đã xuyên thư, năng lượng này cũng tới theo, khối thân thể của cô không biết có còn được bảo tồn hay không.

Hăn nữa bởi vì xuyên thư nên lực lượng bị bọn bọ gọi là lbản mạng nguyên lực cũng suy nhược theo, lúc trước đến cả sức lực đứng lên cô cũng không có.

Ngoài ra cô dã cố tình bỏ qua nó, rất ít khi chú ý đến sự tồn tại của nó. Ngầu nhiên mới nhớ đến cũng sẽ dùng nó ở những mặt khác.

Giống như đề cao ngũ cảm, thích giác, khức giác v.v tăng lên trong thời gian ngắn.

Mãi cho đến khi cô phát hiện ra năng lượng khiến cho những người nghiên cứu mười mấy năm cũng không ra này, có khả năng lớn có liên quan với dược tề tiến hóa do phó bản sản xuất ra trong không gian trò chơi thiên đường.

Lúc trước cô dùng một bình dược tề tiến hóa, cô cũng không có cảm giác gì. Mãi đến khi dùng ba bình dược tề xong, chân bị thương cần phải dưỡng bệnh, trong thời kỳ dưỡng bệnh cô tựa hồ nhận thấy được năng lượng kia tự mình hành động.

Cho dù sau đó nó vẫn giống như trước kia, nhưng Nhan Như Tinh vẫn của thấy nó có vẻ sinh động hơn so với trước kia.

Còn kĩ năng chủ động “Cực hạn khôi phục” của cô, cô mỡ hồ nghi ngờ sự xuất hiện của nó có quan hệ với nguồn năng lượng này

Đáng tiếc là kĩ năng chủ động chỉ có thể dùng khi bị thương. Nếu như bị thương nhẹ thì hiệu quả cực kỳ kém. Còn khi trọng thương, cô còn chưa bị ngu đến mức cố ý bị thương nặng!

——

“Sao máu của Tinh Tinh lại có vị ngọt?” Văn Tắc nói thầm một câu, đánh gãy hồi ức của Nhan Như Tinh.

Mắt thấy cậu chẹp miệng chuẩn bị nếm thử thêm lần nữa, Nhan Như Tinh dứt khoát rút tay lại, không vui nói: “Anh là chó à?”

Nào biết Văn Tắc nghe cô nói vậy, không chỉ không tức giận, ngược lại còn vui vẻ ra mặt mà nói: “Nếu Tinh Tinh thích, anh nguyện ý làm chó của em.”

Nhan Như Tinh: ……

Không hổ là tên ngu ngốc, trình độ hiểu ý của cậu đúng là không ai sánh bằng.

“Nhưng mà Tinh Tinh, nếu em ăn những đồ ăn đó rồi còn không chịu ảnh hưởng của hòn đảo này, vậy chắc chắn em sẽ gặp phiền toái lớn đấy.” Ngữ khí của Văn Tắc biến đổi, biểu tình cũng trở nên thận trọng.

Nhan Như Tinh: “Sao lại nói như vậy?”

“Trong một đám người bỗng dung xuất hiện một dị loại, em cảm thấu sẽ phát sinh chuyện gì?”

“Sao anh lại nghĩ chỉ xuất hiện một dị loại.” Nhan Như Tinh lại không tin, những người chơi kinh thân bách chiến kia sẽ trúng chiêu.

“Ý Tinh Tinh bảo bối muốn nói chính là những người chơi đó sao?” Đột nhiên Văn Tắc chuyển động cơ thể tiến đến gần trước mặt cô, đối diện với cô, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Bọn họ càng thảm hại hơn cơ ~”

“Đăc biệt là mấy kẻ to gan, người chơi làm giao dịch với quỷ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bọn họ sẽ trở nên càng thêm thú vị.”

Nhan Như Tinh nheo mắt, chỉ cảm thấy Văn Tắc trước có chút xa lạ.

Văn Tắc tựa hồ nhận ra được ánh mắt khác thường của cô, cậu vỗ ngực đảm bảo với cô: “Tinh Tinh không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.”

“Nhưng mà Tinh Tinh bảo bối có thể đáp ứng một yêu cầu của anh không.”

Nhan Như Tinh:?

“Xem thử đi, đây là quà anh tặng cho em, rất đẹp đúng không! Văn Tắc lấy ra một mặt trang sức bằng thủy tinh màu xanh lam khắc hình một nhân ngư nhỏ rồi nói tiếp: “Hôm nay Tinh Tinh bảo bối tặng cho anh một hộp cơm, anh cũng muốn tặng cho Tinh Tinh một cái vòng tay do anh tự tay điêu khắc.”

Nhan Như Tinh buồn bực nhận lấy, trong lòng thầm nói đây cũng tính là yêu cầu à.

Sau đó liền nghe thấy Văn Tắc hung phấn nói ra nửa câu còn lại: “Tinh Tinh bảo bối mau vứt cái vòng tay xấu xí kia đi, đeo lên cai anh tặng cho em này.”

Mới vừa nói xong, Nhan Như Tinh còn chưa mở miệng. Hồng châu trên cổ tay phải nóng bỏng như liệt hỏa, đột nhiên bay ra một đạo hồng quang đánh trúng Văn Tắc, đồng thời một âm thanh thanh lãnh quen thuộc vang lên bên tai Nhan Như Tinh:

“A Tắc Nhĩ, ngươi chán sống rồi à?”
— QUẢNG CÁO —