Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 284



Bận rộn một ngày, một ngày ba bữa là tự mình ăn, Hoắc lão có bằng hữu đến thăm, còn đang rất bận rộn.

Một ngày thu hoạch rất lớn, đại cương đã xong, lại mài thêm một chút, chỉ hận hiện tại không có hòm thư, muốn đệ thầy hướng dẫn cũng không tiện.

Bữa tối ăn một phần sủi cảo, da mỏng nhân thịt thơm, Cố Vân Khê một hơi ăn hết mười cái.

Cô vừa về phòng, đã có người đến gõ cửa phòng cô, "Bạn Cố Vân Khê, lãnh đạo muốn gặp, xin hãy mang theo máy tính và máy ghi âm của mình.”

Cố Vân Khê im lặng, "Được.”

Cô thu dọn đồ đạc, thay một bộ quần áo vừa vặn, thắt hai b.í.m tóc nhỏ, nhìn bộ dáng rất trẻ con.

Hoắc lão nhìn thấy bộ dạng này của cô, sửng sốt một hồi sau đó lập tức khóe miệng co rút.

Ai lại nhẫn tâm khi dễ một đứa bé chứ? Phải không?

Đến biệt thự Tây Sơn, tầng tầng trạm kiểm soát, tầng tầng kiểm tra, một cái ba lô của Cố Vân Khê đã phải kiểm tra rất nhiều lần.

Cho đến cuối cùng, ba lô do nhân viên công tác bên trong mang theo.

“Mời hai vị.”

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một lãnh đạo thường xuyên xuất hiện trên TV.

Hắn đứng lên, thân thiết bắt tay chào hỏi, "Hoắc lão về kinh rồi, đến đây, mau ngồi đi.”

Cố Vân Khê dừng lại sau lưng Hoắc lão, nhìn không chớp mắt.

Lãnh đạo nhìn qua, "Cô bé này chính là Cố Vân Khê phải không?”

Cố Vân Khê rất muốn biểu hiện một chút kinh sợ, nhưng, ở trước mặt đại nhân vật này vẫn không nên đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi, cái gì mà bọn họ nhìn không thấu?

Cô cũng sợ nói nhiều sai, dứt khoát tích chữ như vàng: “Vâng, chào ngài, rất vui được gặp ngài.”

Giọng cô khô khốc, vẻ mặt mộc mạc, lãnh đạo thấy thế liền trấn an, "Đừng câu nệ, cứ xem như nhà mình, ngồi đi.”

“Được.” Cố Vân Khê ngồi nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học.

Lãnh đạo không khỏi bật cười, đúng là một đứa trẻ. Hắn cho người mang mấy đĩa điểm tâm vào.

“Cháu nếm thử xem có thích hay không.”

“Được.” Cố Vân Khê ngoan ngoãn khéo léo, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, chỉ cầu không bị chú ý.

Nói sao nhỉ? Cô lại không theo chính trị, tuổi này cũng quá nhỏ, không cần phải biểu hiện quá mức.

Làm sao khiêm tốn là được.

Hoắc lão nhìn cô một cái, nếu không phỉ biết bản tính của cô, thì thật sự bị lừa đi qua, nha đầu này rất biết giả ngoan: “Lãnh đạo, tôi giúp ngài bắt mạch.” Lãnh đạo vươn tay phải, lại cười nói, "Vất vả rồi.”

Cố Vân Khê yên tĩnh ngồi, tiện tay chọn một miếng bánh hạt dẻ ăn, mềm mại nhẵn nhụi, không phải rất ngọt, rất phù hợp sở thích của cô.

Bánh củ từ có mùi sữa nhàn nhạt, mềm mại dẻo dai còn không dính răng, độ ngọt vừa phải.

Cô không quá thích điểm tâm trên thị trường, chúng quá ngọt.

Khó có được điểm tâm hợp khẩu vị của cô như vậy, cô nhịn không được ăn hết miếng này đến miếng khác.

Khát nước liền cầm lấy chén trà uống một ngụm, oa, Long Tĩnh đỉnh cấp, vị này thật sự rất tuyệt.

Một ngụm trà một ngụm điểm tâm, cả người vui vẻ.

Một giọng nói vang lên, "Ăn ngon không?”

Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu, "Ăn ngon, nguyên liệu tươi, không có thêm nhiều đường, vị lại hạng nhất.”

Lãnh đạo nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của cô, không khỏi nở nụ cười, là một kẻ tham ăn, lúc ăn cả người đều trầm tĩnh lại.

“Tôi là vì dưỡng sinh, cho nên khẩu vị thanh đạm hơn người khác.”

“Đúng, thân thể cháu cũng không tốt, không ăn được đồ cay, dầu mỡ, nhiều đường.” Cố Vân Khê lại uống một ngụm trà, uống thật ngon.

Tư liệu từ nhỏ đến lớn của Cố Vân Khê đã bày ở trước bàn làm việc của lãnh đạo, hắn biết chuyện lớn chuyện nhỏ của cô, bao gồm cả việc đã từng ở chung với Cố lão thái và nhị phòng.

Bị đám người kia mài nhiều năm cho nên thân thể cũng không tốt.

“Hoắc lão, đây là cháu ngoại của ông, phải biết chăm lo cho sức khỏe của cô bé.”

“Vâng.” Hoắc lão kỳ thật đã bắt mạch cho Cố Vân Khê, nền tảng của cô quả thật rất kém cỏi, nhưng thắng ở tuổi trẻ, chậm rãi điều trị là tốt rồi.

Cố Vân Khê im lặng, xem ra cô thật sự muốn trở thành cháu ngoại của Hoắc gia.

Lãnh đạo một mực quan sát Cố Vân Khê, có chút bất đồng với tư liệu, trong tư liệu cô là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh lại có chút kiêu ngạo, nhưng, không nghĩ tới cô nhìn qua có chút ngại ngùng thẹn thùng.

Bất quá, hắn cũng chưa từng thấy qua cô bé nào dám làm càn trước mặt hắn.

“Nghe nói, cháu tự chế một cái máy thu âm, có thể cho tôi xem một chút không?”

“Đương nhiên.” Cố Vân Khê đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhìn về phía nhân viên đưa ba lô tới.

Cố Vân Khê lấy máy ghi âm ra, còn không quên nói một tiếng, "Xin nhớ kỹ, đây là một máy ghi âm đúng như tên gọi.”

“Phốc.” Không biết là ai đang cười trộm.

Cố Vân Khê giới thiệu các chức năng của máy thu âm, bao gồm tìm kiếm radio bốn phía.

Đương nhiên, không phải đài phát thanh đặc biệt của địch, mà là đài phát thanh bí mật có thể tìm được ca khúc thịnh hành của HK.

"Ngọt ngào, em cười ngọt ngào, giống như hoa nở trong gió xuân..." Là giọng nói ngọt ngào của Đặng Lệ Quân.