Tiếng chuông tan học cũng vang lên, hàng loạt đàn ong như vỡ tổ bay ra ngoài, không khí sôi động náo nhiệt đó vang vọng khắp trường.
Đứng ngẩn người giữa khuông viên trường lúc này tiếng gọi thân thương có phần hoảng hốt vọng từ tầng hai vọng xuống chỗ anh “Tần Sở...”
Đầu nấm chạy hét lớn gọi anh.
Đợi đầu nấm chạy xuống chỗ anh, có vẻ đầu nấm khá hốt hoảng khi chuẩn bị thông báo một chuyện quan trọng “Này chết cậu rồi vừa nãy là tiết kiểm tra toán đấy, mình tìm cậu ở phòng y tế mà không thấy cậu chạy đi đâu thế hả?”
“Kiểm tra toán á?”
Đầu nấm gật đầu chắc nịch không quên bo thêm một câu “Ngày mai cậu phải một mình sang lớp 11-1 để kiểm tra bù đó, mai lớp đó có tiết kiểm tra “
Nghe thấy lớp 11-1 là tâm trạng chán nản bỗng tiêu tan hết, có nghĩa là anh có thể đường hoàng ở gần mẹ, có thể dọn dẹp toàn bộ kẻ có ý đồ xấu với mẹ của mình.
Thấy Tần Sở có vẻ vui trong khi bản thân lại lo lắng cho cậu bạn, đầu nấm nhìn Tần Sở một cách nghi hoặc “Cậu bị ấm đầu thật à? Bị nhóm Tần Ca đánh bị trấn thương sọ não rồi à?”
Chẳng quan tâm đầu nấm nói anh vẫn còn đang trong mạch suy nghĩ ngày mai có thể ở cạnh mẹ như vậy đã khiến anh đủ vui rồi mà không biết rằng có cặp mặt tia lửa đang nhìn mình.
“Cậu định ở đây cười mãi à? Không định về nhà à?”
“Nhà?” Tần Sở lúc này mới hoảng hồn về đúng là bản thân anh từ hơn 20 năm sau xuyên về đây còn bản thân thân chủ thật sự này thì thật sự anh chẳng biết gì về bản thân hắn hết. Dù hắn và anh có gương mặt la lá nhau nhưng chưng quy lại vẫn khác nhau.
Tần Sở rón rén hỏi lại “Nhà tôi ở chỗ nào?”
Đầu nấm há mồm ngạc nhiên “Đến cả nhà ở đâu cậu cũng không nhớ sao? Cậu....cậu mất trí nhớ à?”
“Ừm” Tần Sơ mím môi gật đầu một cái không chút suy nghĩ, hai má bánh bao trắng nõn hiện ra nhìn mà muốn cắn.
(Aaa... Đáng iu zậy má)
Có lẽ vì không yên tâm nên đầu nấm phải đưa Tần Sở về nhà, theo đó là một nam sinh cũng đi theo ngay sau đó. Dáng người nam sinh đó rất đẹp, hai tay đút vào túi quần, tai thì đeo tai nghe.
Đi qua một khuôn toàn nhà cao tầng, nhà nào nhà nấy đều to lớn, có thể nói sau 10 năm nữa toàn bộ chỗ này đều là nơi tập trung của khu nhà giàu. Nghĩ đến đây tâm trạng Tần Sơ cũng trở nên vui vẻ, không ngờ bản thân anh lại có thể giàu có như vậy, đúng là xuyên về không uổng phí.
“Đến nhà cậu rồi” Đầu nấm quay người nói.
Ngước lên nhìn căn nhà lớn trước mắt, căn nhà này được thiết kế theo phong cách Châu Âu, có thể nói căn nhà này đã đi theo xu hướng trước thời đại. Trong khi đó ở thời của anh mà vẫn còn rất nhiều nhà dựa vào kiến trúc Châu Âu và bán cũng được rất nhiều tiên, nếu anh bán nó trong 20 năm sau chắc chắn anh sẽ trở thành đại gia tiêu tiền cả đời cũng không hết, không cần phải ngửa tay xin tiền người cha đó của mình nữa.
( Tần Sở như có ý định ở lại đây luôn vậy chưa gì đã có ý định trong 10 năm sau mà rõ ràng chỉ 9 năm nữa 2009 là bản thân mình được sinh ra.)
“Căn nhà không tồi” Tần Sở xuýt xoa khen ngợi. ngôn tình hoàn
Đầu nấm nhìn theo ánh mắt của Tần Sở anh bèn phải chỉnh mắt cậu bạn của mình lại “Nhìn sai chỗ rồi.”
Chỉnh lại đầu Tần Sở cho đúng vị trí, là căn nhà nhỏ giống như nhà kho ở cạnh ngôi nhà lớn trước mắt.
“Căn nhà kho này á? Cậu bảo tôi sống ở đó á?”
“Ừm!” Đầu nấm gật đầu chắc nịch.
Nhận thấy ánh mắt của đầu nấm không phải đùa nhưng với một công tử gia vốn sống trong nhung lụa như anh bây giờ phải sống ở nơi nghèo nàn này thật sự anh không can lòng.
Anh phải tìm ba tìm mẹ ngay thôi, không thể sống ở đó được.
Định chạy trốn khỏi đó chưa kịp chạy mấy bước thì có một bàn tay tóm gọn anh lại kéo về, hành động này rất giống với hành động của mẹ, trong khoảnh khắc đó anh có chút nhột.
Quay lại thì ra không phải người mẹ của mình mà lại là một người bà hoàn toàn xa lạ “Cún con chạy đi đâu thế?”
Đấu nấm chào bà một cách lịch sự, lúc này Tần Sở mới biết đây chính là người thân của thân chủ này.
“Cậu Thẩm mới về à?” Bà của Tần Sở chào hỏi Thẩm Tuấn Hào đang đứng ngay phía sau thằng cháu của mình.
Thẩm Tuấn Hào cũng chào nhẹ rồi đi thẳng vào nhà.
Căn nhà lớn này là của Thẩm Tuấn Hào? Anh đang sống với bà còn ở nhờ nhà cậu ta?
Oan gia đúng là oan gia....
Bà anh tát nhẹ vào đầu để khiến anh tỉnh táo lại “Hôm nay giáo viên gọi về bảo cháu bị bệnh? Bệnh gì mà trông mặt mũi sáng láng thế này hả? Có phải vì muốn trốn học mà giả bệnh không hả?”
Tần Sở liếc sang cầu cứu đầu nấm nhưng đầu nấm cũng nhắm mắt làm ngơ, ba chân bốn cẳng chạy trước.
Tần Sở đành phải cam chịu bị bà kéo vào nhà.
Căn nhà này tuy nhỏ nhưng cũng khá tiện nghi, phòng ngủ nho nhỏ chất chứa nhiều đồ đạc, thùng lớn thùng nhỏ thật sự rất bừa bãi. Đây vốn dĩ là nhà kho của gia đình Thẩm Tuấn Hào nhưng vì bất đắc dĩ mà hai bà cháu Tần Sơ mới phải ở đây sống tạm bợ.
“Còn ngẩn người ở đó hả mau lên nhà lớn dọn dẹp đi.”
“Hả?” Lại còn phải dọn dẹp nhà cửa cho nhà người ta, bổn thiếu gia đã từng phải động vào mấy thứ này bao giờ đâu.
Dù bây giờ anh có không muốn làm nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo bởi ánh mắt sắc như dao của bà khiến anh không thể không nghe lời.