Căn nhà lớn rất to rất rộng được thiết kế phong cách Châu Âu từ trong ra ngoài đều thể hiện sự tỉ mỉ của thợ lành nghề.
Thế nhưng điểm đến của Tần Sở lại là căn bếp, một trồng bát đĩa dù sáng loáng sạch bong không chút bụi được đặt ngay ngắn trên bệ rửa bát.
“Mấy cái này sạch mà làm gì phải rửa?”
Bà của anh đang nấu ăn cho Thẩm Tuấn Hào nói “Ngày mai phu nhân sẽ tiếp đãi khách, đây đều là bát đĩa bà lấy trong kho chắc chắn cũng sẽ có bụi, mày cứ rửa đi không nhiều lời, lát rửa xong thì ăn cơm.“.
Tần Sở thở dài nhìn trồng bát đĩa trước mắt, muốn mời khách thì ra nhà hàng mà mời, mời về nhà chỉ khổ cho bà cháu nhà anh. Phu nhân nhà này đúng là không kính già yêu trẻ chỉ biết mình hưởng thụ.
Dù có thầm mắng trong lòng nhưng anh vẫn phải xắn tay áo lên mà lọ mọ rửa bát.
Rửa bát là một chuyện hết sức bình thường, mặc dù từ nhỏ đến giờ anh chưa từng làm công việc này nhưng thỉnh thoảng đi từ thiện với ba mẹ cũng nấu cơn rửa bát cho các bạn nhỏ khác nên anh cũng dần tích lũy được chút kinh nghiệm. Anh cũng không phải dạng công tử chỉ chuyên phá làng phá lối, chỉ kẻ nào động vào anh thì anh phải trả lại.
Thế nhưng chưa bao giờ anh lại phải rửa nhiều bát đĩa đến như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm chắc anh nhớ suốt đời.
“Rửa nhanh tay nhanh chân lên, rửa thế này đến sáng mai cũng chẳng xong đâu.” Đi vào thấy thằng cháu làm việc quá lề mề nên bà có chút nhắc nhở, dù nhắc nhở nhưng cũng chẳng thèm giúp đỡ anh.
Công việc của bà có vẻ khá nhiều, hết nấu cơm rửa bát rồi lại quét nhà lau kính...chuyện gì cũng tới tay. Tuy bà có tuổi rồi nhưng toàn bộ việc nhà đều do bả đảm nhiệm.
Một bà già như vậy mà có thể làm thoăn thoắt mọi chuyện, từ to nhỏ biến hóa* như thế thì anh, đường đường là một đấng nam nhi cơ thể khỏe mạnh cũng không thể yếu thế.
*Ý Tần Sở là từ to hóa nhỏ từ nhỏ hóa không. Đã dốt văn mà cứ luôn bày đặt nói ca dao tục ngữ đến chịu....
Ý chí quyết tâm của anh chẳng mấy chốc bị dập tắt, anh lại quay trở về trạng thái rửa cái bát mâm mê cả chục phút đồng hồ. Ngọn lửa nhiệt huyết làm ơn quay trở lại cứu rỗi chàng trai này.
Ánh sáng của Tần Sở cuối cùng cũng xuất hiện - Thẩm Tuấn Hào.
Cậu ta thì hay rồi về nhà là được đi tắm rửa thoải mái sau đó xuống nhà ăn cơm mà bà đã chuẩn bị. Cuộc sống của hắn y chang cuộc sống bình lặng mà giàu có của anh trước kia.
Thấy Tần Sở lọ mọ đang rửa bát trong bếp, Thẩm Tuấn Hào ngồi xuống ghế đối diện thẳng vào bếp ánh mắt hướng tới điểm đích chỗ Tần Sở. Anh vừa ăn mà nhìn người bạn trong bếp đang rửa bát, không lời mời cơm không lời nói nào.
Bà của Tần Sở thỉnh thoảng lại lượn qua lượn lại công việc của bà không thể đếm nổi trên đầu ngón tay, thấy cậu chủ ăn cơm cũng bèn không dọn dẹp nữa “Lát rửa xong thì xuống nhà ăn cơm nhé con” Giọng bà ngọt sớt như muốn cả thế giới biết rằng bà yêu thằng cháu trai của mình như nào vậy, đó chỉ là trong mắt người đời còn trong mắt Tần Sở, quanh đi quẩn lại trái ý bà là chắc chắn đáp lại là một trận đòn nhừ tử.
Đến khi cả căn nhà chỉ còn nghe được tiếng rửa bát của Tần Sở thì đột nhiên có kẻ ôm lấy anh ở phía sau. Theo phản xạ anh nhấn đầu kẻ đó xuống chậu rửa bát.
Khi định hình lại lại là Thẩm Tuấn Hào.
“Này mày làm gì ở đây thế?” Anh bỏ tay ra khỏi người hắn, lùi lại như tựa phòng thủ.
Thẩm Tuấn Hào ngước lên, mái tóc anh ướt sũng, có lẽ chắc bụng anh cũng đã được no nê, no vì uống nước.
Thẩm Tuấn Hào vuốt móc tóc của mình lên lộ vầng trán đầy đặn của mình, dùng ánh mắt không còn gì ngạc nhiên hơn dành cho Tần Sở “Em làm gì thế hả?”
“Ai bảo mày ôm tao ở phía sau làm tao giật mình chứ”
“Em học võ bao giờ?”
“Chuyện tao mày quản được chắc.”
Thấy Tần Sở định chuồn đi nên Thẩm Tuấn Hào vội kéo lại “Sở Sở rốt cuộc hôm nay em làm sao thế hả? Anh ôm em mà em lại giật mình mà còn nữa em còn biết võ mà không nói cho anh.”
Cái quái gì thế này thằng này bị úng nước luôn rồi à? Nó làm như anh với nó thân nhau lắm không bằng.
“Chẳng lẽ em bị Tần Ca đánh nên hỏng não rồi?” Thẩm Tuấn Hào lo lắng tìm vết thương trên vùng đầu của Tần Sở.
Tần Sở rất ghét kẻ khác chạm vào đầu mình nên anh đẩy Thẩm Tuấn Hào ra, cú đẩy khá mạnh nên hắn ta vô tình làm đổ toàn bộ bát đĩa đã rửa rơi xuống đất. Tiếng bát đĩa vỡ dần vọng trong không gian hoảng hốt của Tần Sở.
Bà của anh cũng rất nhanh từ nhà dưới chạy lên thấy bát đĩa vỡ đương nhiên việc đầu tiên là tới ký đầu thằng cháu dù anh có giải thích cố gắng biện minh nhưng bà không nghe. Thẩm Tuấn Hào cũng thật ác khi nghe thấy tiếng bước chân của bà vậy là hắn quay trở lại chiếc bàn ăn ngồi ăn như chẳng có chuyện gì.
Thù này Tần Sở ghim hắn, anh và hắn từ giờ sẽ là kẻ thù..kẻ thù trời đất chứng giám*
*Ý là kẻ thù không đội trời chung
Có cơ hội chắc chắn anh sẽ trả thù khiến hắn sống không bằng chết.