Buổi triễn lãm kết thúc đúng như dự kiến, Lê Khí tính toán lùi lại việc quay về thành phố H trong ba ngày, muốn tận dụng mấy ngày nghỉ ngơi này đi chơi cùng thiếu nữ.
Vì vậy cậu dứt khoát đổi một khách sạn thích hợp hơn dành cho việc nghỉ dưỡng.
Khách sạn mới nằm gần biển, có bãi biển tư nhân, bữa ăn có thể giải quyết ở nhà hàng buffet của khách sạn và nhà hàng món trung.
Hiện giờ Lê Khí cũng coi như là người sáng lập công ty, đã có trợ lý, cho nên có rất nhiều chuyện vụn vặt không cần tự mình làm nữa.
Phòng khách sạn đã được tài xế kiêm trợ lý Tiểu Viên đặt, Lê Khí yêu cầu anh ta đặt một vila hai phòng ngủ nhìn ra biển, nhưng lại bị Bùi Chân ngăn cản.
“Làm gì phải đặt phòng đắt như vậy? Một đêm mất hơn bảy vạn tệ.” Bùi Chân lướt ứng dụng đặt khách sạn trong điện thoại, “Chúng ta đặt phòng phổ thông là được rồi, bảy tám trăm tệ một đêm, không tính là quá đắt.”
Lê Khí nói: “Chân Chân, hiện giờ anh có tiền, anh có thể…”
Cậu rũ mắt xuống, không nói tiếp.
Hiện giờ không giống như ngày xưa nữa, cậu đã có số tiền tiết kiệm không nhỏ, hoàn toàn có khả năng cung cấp cho thiếu nữ một cuộc sống tốt.
Cậu muốn cho cô những điều tốt nhất.
Bùi Chân biết rõ cậu có ý tứ gì, nhưng cô vẫn có suy tính riêng của mình: “Ừm, tâm ý của A Khí em hiểu chứ. Nhưng anh kiếm tiền không dễ dàng, không thể lãng phí, phải tiết kiệm để sau này —”
Tiểu Viên tiếp lời, vội vàng nói: “Dùng để cưới vợ!”
“…” Bùi Chân lập tức mặt đỏ bừng, không dám nhìn thiếu niên, chỉ có thể nhỏ giọng nói, “Em muốn nói là, anh mới thành lập công ty tương lai cần rất nhiều tiền, phải tiết kiệm.”
Tiểu Viên cảm thấy mình nói sai, sợ sếp đuổi việc mình, thấp thỏm nắm chặt tay.
Không nghĩ đến trên mặt của thiếu niên lại hiện lên vẻ vui sướng còn nhướng một bên chân mày: “Ừm, vậy nghe theo Chân Chân đi.”
Tiểu Viên nhận được câu trả lời khẳng định, lạc bạch lạch bạch chạy đi đặt phòng, một lúc sau lại chạy về: “Tôi quên hỏi, đặt một phòng hay hai phòng ạ?”
Lê Khí: “Một phòng.”
Bùi Chân: “Hai phòng.”
Ý kiến của hai người không giống nhau.
Ánh mắt của Tiểu Viên đảo qua đảo lại trên người bọn họ.
Anh ta tỏ vẻ khó xử, Lê Khí là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta, hằn là anh ta nên nghe Lê Khí, nhưng Lê Khí lúc nào cũng nghe lời Bùi Chân như vậy, rốt cuộc anh ta phải nghe ai đây?
Thiếu niên ho khan một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Không phải Chân Chân nói muốn tiết kiệm tiền à? Đặt một phòng thôi.”
Tiểu Viên nhận được chỉ thị, lập tức chạy đi làm việc.
Thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, đặt một phòng….Đây chẳng phải là buổi tối muốn ngủ cùng nhau sao?
Tuy lúc trước bọn họ từng ôm nhau trên một cái giường, nhưng…. Hai lần đó đều là tình huống đặc biệt, vào lúc tâm trạng của cô vô cùng tệ. Nhưng hôm nay—
Vừa nghĩ đến việc ngủ cùng giường với Lê Khí, trái tim của thiếu nữ đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, cổ họng cũng bắt đầu khát khô.
Hai người đều ôm tâm sự riêng mà bước đi, Tiểu Viên cầm lấy thẻ phòng bước đến cửa phòng, tra thẻ rồi đi vào phòng.
Anh chàng này khá lắm, thiếu nữ mở to đôi mắt.
Không nghĩ đến Tiểu Viên lại đặt căn phòng có hai giường đơn.
Tâm trạng của cô có chút kỳ diệu, tựa như trút được gánh nặng, lại dường như có chút …..Mất mát.
Chỉ sợ đêm nay không thể một lần nữa cùng thiếu niên ôm nhau ngủ rồi.
Thực ra cảm giác khi nằm trong lòng của thiếu niên, còn rất thoải mái. Ấm áp lại an tâm.
Thiếu niên đứng phía sau nhìn qua hai cái giường đơn trong phòng, cũng có cảm xúc thất vọng chợt xẹt qua nơi đáy mắt, nhưng cậu rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, cười hỏi: “Hay là chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một lúc nhé?”
…..
Mặc dù là mùa hè, nhưng có gió biển mát mẻ thoải mái, nhẹ nhàng lướt qua gò má. Mặt trời sắp lặn, giờ phút này trên bầu trơi có một màu hồng phấn kỳ lạ, mỗi một đám mây đều là màu hồng nhạt của kẹo bông gòn, tựa như tâm trạng bây giờ của thiếu nữ, lãng mạn đến rối tinh rối mù.
Cô cởi giày ra đi dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng làn nước biển phủ lên mu bàn chân trắng nõn của cô.
Thiếu nữ đi ở phía trước, ngẩu nhiên cúi người nhặt những chiếc vỏ sò xinh đẹp ẩn trong cát lên.
Thiếu niên vẫn luôn yên lặng đi ở phía sau cô, nhìn hàng lông mi cong cong của Bùi Chân, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn một chút, lại cảm thấy một sự an tâm đã lâu không có.
(*Đoạn này ý nói, tuy Lê Khí đi ở phía sau, nhưng thỉnh thoảng Chân Chân cúi người sẽ nghiêng mặt qua, cậu có thể thấy một bên sườn mặt của cô.)
Thực sự muốn mãi như thế, nhìn thiếu nữ tươi cười.
Cuối cùng mặt trời cũng lặn, bầu trời từ màu hồng dần dần chuyển sang màu xanh đậm. Nước biển bắt đầu chậm rãi dâng lên, Lê Khí nắm tay Bùi Chân quay trở về, bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước có thứ gì đó đang bò rất nhanh trên bãi cát.
“Là con cua!” Thiếu nữ cũng nhìn thấy, kêu lên một tiếng, sau đó chạy về phía trước.
Con cua nhỏ đang bò tung tăng trên bãi cát, tốc độ cực nhanh.
Thiếu nữ kích động muốn chết, vừa hét lên vừa theo sát nó. Nhưng mỗi lần chỉ kém một chút nữa con cua nhỏ lại thoát khỏi tầm tay.
Lê Khí nhìn cô hưng phấn như vậy, còn chạy nhanh như thế, cậu cũng chay theo phía sau cô: “Chân Chân, chậm một chút!”
“Mau giúp em bắt nó!” Tiếng cười của thiếu nữ truyền đến, rồi lại chạy đi.
Thiếu niên bất đắc dĩ, chỉ có thể sải đôi chân dài đuổi theo.
Bùi Chân chạy ở phía trước, bỗng nhiên giẫm phải một hố cát, khuỵu một chân xuống. Ngay trong lúc sắp tiếp xúc thân mật với cát, có một người vươn tay ra ôm lấy cô, cô ngã vào trong lồng ngực của người nọ, mà người nọ lại vững vàng ngã trên cát.
Thiếu nữ nâng cổ lên, nhìn Lê Khí nằm dưới thân, có chút ngượng ngùng: “Ngã có đau không?”
“Vẫn ổn…” Thiếu niên nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Vợ do mình lựa chọn, dù có ngã đau cũng phải che chở cho vợ.
Hai người cứ ôm nhau với tư thế quỷ dị như vậy trên bãi cát trong chốc lát, mãi đến khi thiếu niên hỏi: “Còn bắt cua nhỏ nữa không?”
Thiếu nữ lắc đầu.
“Chúng ta đứng lên đi —” Cậu còn chưa nói dứt lời, đã bị thiếu nữ thô bạo đè xuống cát.
Lê Khí giật mình, nhìn thấy đôi mắt đen láy của thiếu nữ đặc biệt sáng ngời dưới ánh trăng, còn có vài sợi tóc rũ trên vai, lướt qua hai gò má của cậu hơi ngứa ngáy.
Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ chống nửa người lên nhìn cậu thật lâu.
Trong lòng Lê Khí hoảng hốt, vừa định lên tiếng, thiếu nữ đã lên tiếng trước, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại:
“A Khí, em thích anh.”
“Cho nên…” Lời nói tiếp theo đối với Bùi Chân mà nói rất khó khăn, “Nếu có một ngày nào đó anh không thích em nữa, có thể nói thật cho em biết không? Đừng lừa dối em, cũng đừng để em không hay biết hay gì.”
“Nếu có người tốt yêu anh hơn em, em nhất định sẽ để anh đi.”
Nói dứt lời, hốc mắt cô đỏ lên.
Thiếu niên nâng bàn tay dính đầy cát lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào trán cô, giọng nói lạnh lùng: “Em đang suy nghĩ lung tung gì đấy!”
Cậu cong môi tự giễu: “Nhân vật nam phụ phản diện như anh nào có ai yêu đâu.”
Trong thế giới rộng lớn này, biển người mênh mông, người thực sự yêu cậu, hiểu cậu, chẳng phải chỉ có duy nhất một mình cô sao?
Sắc mặt thiếu nữ thay đổi: “Anh nói cái gí?”
Trong ấn tượng của cô dường như cho đến bây giờ cô chưa từng nhắc qua nhân vật nam phụ phản diện gì đó với thiếu niên.
Người duy nhất cô từng nói qua chính là cái người bạn [Leach7] trên mạng chưa từng gặp mặt kia, bắn đại bác cũng không tới.
Chẳng lẽ nên nói —
Lê Khí ý thức được bản thân mình dưới tình thế cấp bách đã nói lỡ lời, đang suy nghĩ làm thế nào xoay chuyển, đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu lên mặt bọn họ.
“Này, hai vị khách kia! Các người đang làm gì đó! Nơi này là bãi biển! Không thể làm loại chuyện đó đâu!”
“Có phải là khách của khách sạn chúng ta không, hay là người ngoài tiến vào vậy, chúng ta mau đi nhìn xem.”
Giọng nói vang dội của hai nhân viên bảo an cầm đèn pin tuần tra vang lên.
Đôi mắt của thiếu nữ gần như bị ánh sáng làm cho lóa mắt, nghe thấy hai người đó nói như vậy, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Loại chuyện này là chuyện gì!
Bọn họ chỉ là đang nói chuyện rất đơn thuần thôi trời ạ!
Lỗ tai của thiếu niên cũng ửng đỏ, vội kéo cổ tay của cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Tuy bọn họ đúng là khách của cái khách sạn này, nhưng bọn họ không muốn bị nhìn thấy mặt trong tình huống như thế này.
Đi được vài bước, mắt cá chân của Bùi Chân đau dữ dội.
Cô hít một hơi thật sâu: “Chân đau…”
Mắt thấy nhân viên bảo an càng ngày càng đến gần, thiếu niên trong lúc bối rối ngồi xổm xuống, “Lên đi!”
Bùi Chân lập tức nhào lên lưng cậu, ôm chặt cổ cậu, thiếu niên cõng cô nhanh chóng chạy về phía trước, tấm lưng rộng rắn chắc chấn động làm toàn bộ lồng ngực của thiếu nữ cũng phát đau.
Nhân viên bảo an ở phía sau đuổi theo không tha: “Các người đừng chạy, rốt cuộc các người vào bằng cách nào!”
Thiếu nữ vừa quay đầu lại xem vừa vỗ lưng Lê Khí: “Nhanh lên nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp rồi!”
Một trái tim bất ổn, nghiêng ngả lảo đảo.
Rất phấn khích nha*.
(*Trong raw dùng hảo xích kê: xích kê một từ thông dụng trên mạng, một thuật ngữ dễ thương, ám chỉ cảm giác rất phấn khích, thường xử dụng để than thở một sự kiện vui vẻ và thú vị. Nguồn Baidu.)
…..
Thật vất vả lắm chạy đến mức hơi thở rối loạn để quay về phòng khách sạn, sau khi bình tĩnh lại. Bùi Chân nghĩ đến lời nói vừa rồi ở bờ biển của Lê Khí.
Làm sao A Khí lại biết chuyện mình là nhân vật nam phụ phản diện?
Chẳng lẽ là lần trước trong tiệc tối đốt lửa uống say không cẩn thận nói ra à?
Lúc đó cô chỉ có hơi mơ mơ màng màng, chưa đến nông nỗi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Hoặc là —
Lúc ngủ cô nói mớ à?
Nhưng chuyện hoang đường như vậy, nếu như nói mớ cần gì phải cho là thật.
Thiếu nữ cẩn thận nhớ lại thần sắc vừa rồi của Lê Khí khi nói câu nói đó, rõ ràng là rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào.
Cô mở Weibo lên, nhấn vào khung trò chuyện với [Leach7], lướt xem lịch sử trò chuyện trước đó của bọn họ.
Không sai, cô xác định.
Về việc cô xuyên sách, cùng với việc A Khí là nhân vật nam phụ phản diện trong truyện, ở thế giới này cô chỉ nói cho một mình [Leach7] biết.
Mặc dù là bạn trên mạng, nhưng bọn họ trò chuyện rất nhiều, ‘cô ấy’ cũng vô cùng hiểu mình, vì vậy có những chuyện cô không tiện nói với bạn bè ngoài đời thật, cô sẽ nói với người nọ.
Nhưng A Khí làm sao có thể biết được?
Chẳng lẽ nên nói hai người bọn họ quen biết nhau à?
Nghĩ đến lúc trước có một lần, cô ngồi trên xe buýt bị móng tay heo kia sờ soạng, rõ ràng cô chỉ than phiền mấy câu với [Leach7] mà thôi, vừa khéo thiếu niên lại xuất hiện giúp đỡ mình vào đúng thời gian và địa điểm đó.
Có phải trùng hợp quá hay không?
Nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm lúc thiếu niên đang tắm rửa, Bùi Chân nhìn vào Weibo tập trung tinh thần suy nghĩ mối quan hệ giữa thiếu niên và [Leach7].
Một người là nam, một người là nữ, người kia là người yêu sớm chiều chung đụng, người còn lại là bạn tri âm trên mạng chưa từng gặp mặt.
Bỗng nhiên cô dường như phát hiện ra lục địa mới, đồng tử đen láy co rút, phóng to một tấm ảnh trong màn hình điện thoại lên.
Ảnh avata của [Leach7], là hình một con chó màu trắng.
Cô nghĩ đến cái gối ôm trên ghế sô pha trong nhà, đôi dép lê cậu hay mang mỗi ngày, vật trang trí treo trên móc khóa, ốp lưng điện thoại mới mua….
Tất cả đều có hình con chó màu trắng.
Bánh răng vốn luôn trì trệ trong đầu, cuối cùng vào giờ phút này cạch một tiếng xoay chuyển, bắt đầu vận hành trơn tru.
Ý nghĩ này quá hoang đường, đến mức thiếu nữ không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng có một câu nói thế này: “Khi bạn loại bỏ tất cả những tình huống không thể xảy ra, những điều còn lại, dù nó khó tin đến đâu, tất cả đều là sự thật.”
Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, thân dưới của thiếu niên quấn khăn tắm, nửa người trên trần trụi, toàn thân trắng ngần, đường cong cơ bắp vừa phải, mảnh khảnh nhưng không gầy yếu.
Cậu lau mái tóc nhỏ nước, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua đây, thấy thiếu nữ không hề chớp mắt nhìn mình, nhướng mày vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiếu nữ dời mắt đi nơi khác, cố gắng che giấu miệng lưỡi hanh khô của mình, nhịp tim đập rộn lên, trong nội tâm thầm mặc niệm nói:
“A a a cái đồ ngốc này thật không chịu thua kém nha, ngàn vạn lần không thể để sắc đẹp mê hoặc được, trước tiên phải tìm chứng cớ phá án rồi mới nói tiếp!”