Thiếu niên nghiêng người đến, những giọt nước óng ánh đọng trên làn da trắng lạnh, đôi mắt trong veo tựa như ngọc lưu ly, làm nũng nói với cô: “Chân Chân giúp anh lau tóc đi.”
Bùi Chân thầm nghĩ: Có phải anh đang dùng sắc dụ em…
Thiếu nữ vẫn không chịu thua kém nuốt nước bọt, ngoan ngoãn nhận lấy khăn lông, giúp cậu lau mái tóc ướt sũng.
Cô thầm nghĩ: “Nhất định phải tìm cơ hội làm cho rõ ràng.”
Rốt cuộc thiếu niên có phải là [Leach7] hay không.
*
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày nay Lê Đằng căn bản không có tâm tư làm việc, mỗi ngày đều hỏi thư ký Mã Viễn đã có kết quả giám định cha con chưa.
Mã Viễn nói: “Đã yêu cầu cơ quan đó làm gấp rút rồi ạ, kết quả sẽ có trong ngày hôm nay.”
Lê Đằng ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn.
Mã Viễn biết rõ, đây là biểu hiện khi ông ấy lo lắng, đang nghĩ ngợi phải an ủi ông ấy như thế nào, điện thoại lại reo lên.
“Xin chào, là Mã Viễn tiên sinh đúng không? Đây là cơ quan giám định tư pháp XX…”
Vừa nghe cơ quan giám định gọi đến, ánh mắt của Lê Đằng chợt nhìn qua, cầm lấy điện thoại của Mã Viễn: “Để tôi tự mình nghe.”
Ông ấy luôn mang dáng vẻ tình bĩnh nhàn nhã*, nhưng giờ phút này bàn tay cầm điện thoại khẽ run rẩy, giọng nói cũng có chút gợn sóng: “Anh nói đi, tôi nghe đây.”
(*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. Nguồn GG.)
Mã Viễn bị ông ấy làm cho rất căng thẳng, cũng nín thở nhìn điện thoại, tựa như làm như thế có thể nghe rõ hơn một chút.
Thật đáng tiếc, rốt cuộc anh ta cũng không nghe thấy cơ quan giám định nói cái gì với Lê Đằng.
Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha như người mất hồn, nhìn núi và biển bên ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Mã Viễn cẩn thận dè dặt hỏi: “Lê tổng, thế nào?”
Thật lâu sau, Lê Đằng mới trầm thấp nói: “Tôi đang mơ sao…”
“Lê tổng, rốt cuộc cơ quan giám định nói như thế nào?” Câu trả lời của ông ấy lập lờ nước đôi, Mã Viễn không chịu nổi, lại hỏi một lần nữa.
Lê Đằng ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng đỏ: “Bọn họ nói—”
“Chỉ số mối quan hệ cha con giữa tôi và Lê Khí hơn 99.99%.”
“Việc này…” Mã Viễn suy nghĩ, “Có nghĩa Lê Khí chính là con ruột của ngài?”
Lê Đằng đột nhiên đứng dậy đi về phía cánh cửa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tôi, tôi phải đi tìm thằng bé, tôi sẽ đi ngay bây giờ…”
Đã đi đến cửa, ông ấy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhỏ giọng hỏi Mã Viễn: “Anh nói xem, tôi nên nói với thằng bé như thế nào?”
“Thằng bé có bằng lòng nhận người ba này không?”
“Tôi đi như vậy có hù dọa đến thằng bé không, có nên đổi bộ quần áo khác không, bộ quần áo trông đẹp …”
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của ông ấy khiến cho Mã Viễn có chút xúc động: “Lê tổng…”
Lê Đằng vẻ mặt chán nản: “Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết, lúc trước Lợi Anh đột nhiên rời đi, tôi không biết bà ấy đã mang thai, nếu như biết sớm một chút, đã không…”
Lần trước dùng bữa, thằng bé từng nói đến việc mình lớn lên ở cô nhi viện.
Hiện giờ còn trẻ tuổi đã tự mình mở công ty, ưu tú lại hiểu chuyện như thế, chắc hẳn trước kia cậu đã nếm không ít cực khổ đúng không?
Nghĩ đến lúc trước thiếu niên từng nói câu nói kia “Tôi không có phúc khí tốt như vậy”, trái tim của ông ấy đau đớn vô cùng.
Mã Viễn thấy sắc mặt ông ấy không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Lê tổng, ngài có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc không?”
Lê Đằng xua tay, “Để cho tôi ngẫm nghĩ lại, tôi nên mở miệng như thế nào….”
….
Sau khi hai người trở về thành phố H, thiếu niên bởi vì chuyện công việc mỗi ngày đi sớm về trễ, Bùi Chân có rất ít cơ hội để gặp mặt cậu.
Hơn nữa đội thi toán của trường đã bắt đầu tập trung học bù, khóa học mất mười ngày, cho nên cô dứt khoát thu dọn hành lý đi đến ký túc xá của trường học, thuận tiện nghĩ xem làm thế nào để thăm dò Lê Khí.
Bùi Chân là cô gái duy nhất trong đội tuyển, bình thường chỉ ngồi một mình.
Những bạn học khác tốp năm tốp ba ngồi xuống, Chương Tiến đã lâu không gặp cũng bước vào phòng học, nhìn thấy cô chợt sững sờ, lập tức chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Bùi Chân dùng một nụ cười đáp lại.
Chương Tiến nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh cô trống trơn: “Lê Khí không đến tham gia lớp tập huấn à?”
“Ừ, anh ấy có việc.”
Chương Tiến như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, nghĩ một lúc rồi đi đến chỗ khác ngồi xuống, nhưng ánh măt vẫn cố ý vô tình rơi trên người thiếu nữ xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng ghế trước.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng học rất thấp, thầy dạy toán bưng tách trà vừa bước vào phòng học đã hắt xì một cái: “Sắp chết rồi, đám người trẻ các em nhiệt lượng* dồi dào như vậy à, còn chỉnh nhiệt độ cao thế này, không sợ lạnh à?”
(*Hỏa khí: nhiệt lượng, ví dụ: Người trẻ tuổi có đầy đủ nhiệt lượng, không sợ lạnh. Nguồn Baidu)
Mọi người cười vang nói: “Thầy ơi, chúng em nóng muốn chết nè!”
Thầy giáo dạy toán hừ một tiếng, nhìn thấy thiếu nữ ngồi ở một góc hỏi: “Bùi Chân, em có lạnh không?”
Bùi Chân lắc đầu: “Vẫn ổn ạ.”
Ngoài miệng cô nói không lạnh, thực ra da gà đã nổi lên rồi. Ngay cả khi ngồi ở chỗ điều hòa không thổi đến được, nhưng vẫn không ngăn cản nổi khí lạnh chỉ 20 độ.
Vì vậy thiếu nữ vừa nghe giảng bài, vừa thỉnh thoảng ôm lấy cánh tay của mình xoa xoa một chút, muốn xua đi cảm giác càng ngày càng lạnh lẽo này.
Một màn này rơi vào trong mắt Chương Tiến, sau khi hết tiết, cậu ta cầm lấy áo khoác của mình đưa cho Bùi Chân: “Mặc cái áo khoác này vào đi.”
Bùi Chân do dự.
Cô muốn quay về ký túc xá lấy áo khoác, nhưng từ nơi này đi đến ký túc xá mất ít nhất mười lăm phút, hơn nữa bên ngoài trời rất nắng…
Chương Tiến nói: “Mặc vào đi, đừng để bị cảm, một lúc nữa trả lại cho tớ là được.”
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc vội nhận lấy: “Cảm ơn.”
Sau khi một ngày học kết thúc, thiếu nữ đang thu dọn cặp sách, vừa định cầm áo khoác trả lại cho Chương Tiến, thầy giáo dạy toán đứng trên bục giảng bỗng nhiên nói: “Khai giảng sẽ bắt đầu thi đấu, một lúc nữa thầy các em đi ăn lẩu nhé?”
Một vài nam sinh đã chán ăn thức ăn trong căn tin, lập tức ồn ào nói: “Vâng ạ.”
Thầy giáo dạy toán cười tủm tỉm nói: “Vậy nói trước nha, ăn xong chầu lẩu của thầy, phải thi thật tốt cho thầy! Cố gắng giành được thứ hạng cao nhất!”
“Không thành vấn đề thầy ơi!”
“Thầy đã mời chúng em ăn lẩu trong cuộc thi lần này nhất định sẽ lọt vào top 10!”
Bùi Chân lên tiếng: “Thầy ơi, em không đi…”
“Không được!” Những nam sinh khác phản đối, “Thầy mời cậu ăn lẩu sao cậu có thể không đi! Cùng đi đi mà!”
Thầy giáo dạy toán cũng cười híp mắt nói: “Đúng đó Bùi Chân, em là mầm non duy nhất trong đội tuyển chúng ta, phải ăn nhiều một chút.”
Thiếu nữ không lay chuyển được mọi người, bất đắc dĩ nói, “Được rồi…”
Thầy giáo dạy toán bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cảm khái nói: “Ôi, nếu có Lê Khí ở đây thì tốt rồi.”
“Bùi Chân hình như quan hệ giữa cậu và Lê Khí không tệ lắm, sao cậu không rủ cậu ấy đi cùng?” Có một bạn học nói.
“Ừm…” Thiếu nữ suy nghĩ, “Được.”
Vừa khéo cô có thể nhân cơ hội này thăm dò A Khí một phen, chẳng qua là —
Không phải biện pháp quang minh chính đại mà thôi.
Thiếu nữ mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho [Leach7]:
“Đi ăn lẩu với các bạn trong đội tuyển thi đấu ~ ba nam sinh, chỉ có một mình tôi là nữ sinh~”
“Đúng rồi, hôm nay còn có một bạn nam tốt tính cho tôi mượn áo khoác này, may mắn là có cậu ta, bằng không lạnh chết tôi rồi.”
“Cảm thấy nhà hàng lẩu XX này ăn rất ngon.”
Nếu như Lê Khí một mực giả thành bạn trên mạng của cô, dựa theo tính chiếm hữu mạnh mẽ của cậu, tính cách ngoài lạnh trong nóng lại thích ăn giấm chua, nhất định cậu sẽ vô cùng lo lắng mà chạy đến đây.
Bùi Chân gửi xong tin nhắn cảm thấy hành động này của mình quá trà xanh, nhưng phải làm sao bây giờ?
Chỉ có thể dùng cách này để ép buộc A Khí mà thôi.
Không biết cậu có đến hay không.
Mười lăm phút sau, quả nhiên thiếu niên xuất hiện trước cửa phòng bao, quét mắt nhìn một vòng người trong phòng, ánh mắt nhắm ngay Chương Tiến đang ngồi bên cạnh Bùi Chân.
Chương Tiến sau lưng chợt phát lạnh, vội vàng uống một ngụm sprite để trấn an.
Thiếu nữ hai mắt sáng lên.
Cậu đến cậu đến rồi, quả nhiên cậu sẽ đến!
Chờ lúc nữa phải hỏi cậu một chút làm thế nào biết cô đang ở đây!
Thầy giáo dạy toán nhìn thấy cậu rất kích động, hô lên: “Ôi, Lê Khí đến rồi à, mau, mau ngồi xuống, uống coca hay sprite?”
Lê Khí với đôi chân dài sải bước đến cái ghế trống bên cạnh Bùi Chân ngồi xuống: “Cái gì cũng được ạ.”
Bùi Chân tiến đến gần cậu nhỏ giọng hỏi: “A Khí, sao anh lại đến đây?”
Lê Khí sắc mặt âm trầm: “Em đi ăn tối với nhiều bạn học nam như vậy, anh đương nhiên phải đến rồi.”
“Ồ ~” Thiếu nữ nhướng mày, “Vậy – Làm sao anh biết em ở chỗ này?”
Xem anh giải thích như thế nào.
“Anh xem cái này mới biết.” Thiếu niên lấy điện thoại từ trong túi ra.
Bùi Chân thầm nghĩ: Mẹ kiếp trực tiếp như vậy à?! Trực tiếp thừa nhận anh chính là [Leach7]?!
Cô khẩn trương trong chốc lát, mãi đến khi nhìn thấy thiếu niên bấm mở vòng bạn bè trên Wechat, thầy giáo dạy toán đăng một tin:
[Vùng dậy! Đội thi toán trường trung học An Sơn!]
Hình ảnh: Bùi Chân gắp một miếng thịt bò lớn từ trong nồi lẩu nhét vào miệng.
Định vị: Nhà hàng lẩu XX.
Cô hỏi: “Chẳng lẽ anh xem vòng bạn bè của thầy giáo dạy toán nên biết em ở chỗ này sao?”
Thiếu niên khó hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao? Em lại không nói cho anh biết.”
Nhưng, nhưng không đúng nha!
Không phải cậu rất ít khi xem vòng bạn bè của người khác à!
Chuyện này khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái, nhưng thiếu niên giải thích lại hợp tình hợp lý, không có chứng cứ ‘Cậu chính là [Leach7].’
Thiếu nữ tức giận cắn một cục bò viên, nước mắt cũng tuôn ra: “Nóng quá!”
Lê Khí bất động thanh sắc mím môi cười, đẩy ly nước coca lạnh vừa mới rót qua: “Ngậm một lúc.”
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, Bùi Chân tay ngắn, Lê Khí tay dài.
Trước đó cô phải đứng lên mới có thể gắp được thức ăn trong nồi lẩu, khi thiếu niên đến đây, cô không cần động tay động chân gì cả, chỉ cần ngồi ở đó thiếu niên đã không ngừng gắp đồ ăn cho cô, đều là những món cô thích: ba chỉ bò, chả tôm, lá lách bò, tần ô….
Ngay cả chấm nước chấm cũng là Lê Khí giúp đỡ.
Thầy giáo dạy toán nhìn bọn họ chậc chậc hai tiếng: “Hai người các em…”
Ở trước mặt giáo viên như ông ấy cũng thể hiện quá rõ ràng rồi!
Thiếu nữ bị nói có chút thẹn thùng, vội vàng uống một ngụm coca lạnh, còn Lê Khí lại thờ ơ nở nụ cười: “Thầy, bắt đầu từ ngày mai em có thể đi học cùng mọi người không?”
“?!” Bùi Chân hoài nghi lỗ tai của mình.
Không phải trong khoảng thời gian này cậu rất bận rộn sao? Làm thế nào lại có thời gian rảnh tham gia tập huấn?
Thấy giáo dạy toán hỏi ra vấn đề đang xuất hiện trong lòng cô, thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn Chương Tiến, thản nhiên nói: “Thực sự rất bận, nhưng ở bên bạn gái quan trọng hơn.”
Khuôn mặt Bùi Chân thoáng chốc ửng đỏ, đỏ như màu máu.
Rốt cuộc người này có biết mình đang nói cái gì không vậy?! Sao dám ở trước mặt thầy giáo mây trôi nước chảy mà nói loại chuyện không biết xấu hổ này!
Những người khác trên bàn ăn: “….”
Lại nữa lại nữa rồi, lại ở đây thể hiện tình cảm.
Thầy giáo dạy toán cũng là người tiến bộ, ha ha cười hai tiếng: “Có thể nha. Vậy ngày mai em hãy giảng đề cho bọn họ đi, để cho bọn họ cọ chút phúc khí, thầy cũng có thể lười biếng một chút.”
Những người khác: “…”
Bị thồn thức ăn chó còn chưa đủ sao, còn phải chịu sự sỉ nhục này!
Đầu năm nay chó độc thân sống khó khăn quá mà.
“Vâng.” Thiếu niên gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của cô, “Bạn gái của anh ăn nhiều một chút.”
———-//—//——–
*Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Chân: Em biết anh là [Leach7].
Lê Khí: Anh biết là em biết rồi, nhưng em không biết là anh đã biết em biết, cho nên ý định của anh chính là không nói cho em biết rằng anh đã biết.