Cho dù đã ở bên nhau, Cố Hành Chu cũng không nhắm mắt mà nhìn Tạ Ninh chăm chú.
Có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dài cong của Tạ Ninh khi cậu nhắm mắt.
Đỉnh chóp mũi nhẹ nhàng cọ gương mặt anh.
Tạ Ninh hôn nghiêm túc, cơ hồ là tất cả các kỹ xảo đều học từ Cố Hành Chu.
Cảm nhận được sự mềm mại chạm vào răng, Cố Hành Chu vô cùng phối hợp hé miệng.
Yết hầu lăn lộn, nuốt nước bọt của đối phương, không đảo khách thành chủ mà yên lặng hưởng thụ Omega hôn mình.
Cho đến khi kết thúc nụ hôn Tạ Ninh mới thoả mãn mở mắt ra.
Lập tức thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Hành Chu.
Tạ Ninh mím môi: "Anh... anh nhìn gì chứ?"
Cố Hành Chu không nói chuyện mà duỗi tay ôm vòng eo Tạ Ninh cười khẽ.
Mặt Tạ Ninh nóng lên, sau đó kéo góc áo đồng phục giúp Cố Hành Chu xoa vệt nước bên miệng.
Cố Hành Chu: "Không nghĩ tới Ninh Ninh cũng có lúc to gan như thế."
Vừa rồi khi Omega hôn anh, xác thực chủ động hơn so với ngày thường.
Lúc trước cũng chưa từng mút đầu lưỡi của anh.
Cố Hành Chu ôm người, kéo người lại gần sát bên mình, "Không nghĩ Ninh Ninh cũng có lúc sẽ hôn như thế."
Tạ Ninh nhất thời muốn chui xuống cái lỗ nào đó.
Nhưng mà cậu càng ngượng thì Cố Hành Chu càng muốn khi dễ cậu.
Kéo người ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng thì thâm bên tai: "Hôn đến mức mà anh cũng thấy ngượng."
Dứt lời liền vô cùng khắc chế hôn một cái lên làn da sau cổ của Tạ Ninh.
Thời điểm đặc thù thôi đành hôn vài cái cho đỡ thèm.
Tạ Ninh: "..."
Trên mặt cẩu nam nhân này không có nửa điểm thẹn thùng!
Hiện tại là mùa hè, đã năm giờ chiều nhưng ánh mắt trời vẫn đang chói chang.
Cố Hành Chu đưa người đến cửa nhà, nhìn cậu vào cửa mới lưu luyến không đành rời đi.
Tới gần thi đại học, Cố Hành Chu không quấy rầy Tạ Ninh ôn tập nên vô cùng khắc chế dụ.c vọng của bản thân với Omega.
Năm ngày này hai người chỉ gọi điện vài lần, nói vài câu chào buổi sáng cùng chúc ngủ ngon.
Hai ngày thi đại học năm nay khác với năm trước, hai ngày này rất nắng.
Khi Tạ Ninh thi xong ngày một thì tâm tình không tồi. Đề thi lý câu tổng hợp ở cuối cũng không làm khó được cậu.
Đợi khi ra khỏi phòng liền thấy Quý Niên đang đứng ở bên ngoài chờ.
"Ba nhỏ!"
Thiếu niên sạch sẽ cười như gió xuân, vẫy tay với Quý Niên.
Ánh mắt Quý Niên ôn nhu nhìn cậu, "Có đói bụng không, đi ăn vài thứ trước?"
Con trai vừa thi xong, ngày mai còn hai môn. Quý Niên không muốn gây áp lực nên không hỏi cậu làm bài thế nào.
Tạ Ninh: "Vẫn được ạ."
Sau đó lại nhìn bên cạnh Quý Niên.
Quý Niên cũng biết con trai tìm ai, "Ba lớn của con thấy con ra liền đi lấy xe."
Vì là thi đại học nên trường có khu vực cấm, đa phần xe chỉ có thể đậu ở những bãi xe tư nhân ở ngoài.
Tạ Ninh thi cả buổi chiều, thể lực cùng trí lực đều mệt. Hiện tại hắn đi lấy xe để tránh kẹt xe, làm con trai phải ăn cơm muộn.
Là người làm ba, Tạ Trường Hằng cũng không biết làm sao biểu đạt tình cảm, cũng không đủ tư cách.
Tạ Ninh cũng biết là ba lớn đang chậm rãi học cách ở chung với cậu.
Tạ Ninh cười nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm trước."
Cậu với Cố Hành Chu hẹn ngày mai thi xong gặp mặt. Cậu cũng không biết Cố Hành Chu có ra ngoài không, chỉ nhìn về hướng phòng thi thoáng qua rồi cùng Quý Niên bước ra khỏi đám đông.
Cơm chiều Tạ Ninh ăn rất no.
Tạ Trường Hằng đã đặt nhà hàng, trên bàn cơm một nhà ba người vô cùng hài hoà.
Tuy rằng thái độ của Quý Niên với Tạ Trường Hằng cũng không tốt hơn nhưng Tạ Ninh thấy mãn nguyện với tình huống này.
Về nhà tắm rồi lên giường ngủ sớm.
Ngày hôm sau Tạ Ninh bước vào phòng thi tràn đầy năng lượng như những thí sinh khác.
Số lượng phụ huynh đợi bên ngoài không ít hơn hôm qua chút nào.
Những phóng viên đài truyền hình thành phố Dư Hải cũng tới để phỏng vấn thí sinh cùng phụ huynh, cũng đợi ở bên ngoài.
Chuẩn bị phỏng vấn chút cảm xúc cùng tâm tình thí sinh.
Phương thức là phát sóng trực tiếp, các đoạn phỏng vấn cá nhân cũng sẽ lưu lại, phát sóng trên TV sau.
Lúc này chỉ còn môn tiếng anh, số lượng phòng phát sóng trực tiếp không ít người xem.
Rốt cuộc cuộc thi đại học luôn vô cùng trọng đại.
Làn đạn cũng vô cùng khổng lồ.
"Thí sinh còn chưa ra sao? Tôi chờ đến sốt ruột."
"Vì cái gì mà tôi chờ thí sinh cũng có cảm giác như phụ huynh người ta thế này?"
"Tôi cũng thế! Tôi cũng khẩn trương!"
"Haha haha, tôi cũng thế!"
Phóng viên xem làn đạn bỗng một tin nhắn đỏ chói hiện lên.
"Ra rồi! Có một thí sinh ra! Nhanh lên!"
Phóng viên nhìn đến, vội vàng quay màn hình về phía bên kia, liền thấy một thân ảnh cao lớn chân dài thẳng tắp bước ra.
"Má! Soái ca từ đâu ra thế?"
"Ngại quá, tôi không còn là phụ huynh nữa! Tôi muốn toàn bộ thông tin của thí sinh này."
"Quả nhiên mỗi năm thi đại học đều sẽ xuất hiện soái cái, lại còn ra đầu, quá là chói mắt!"
"Mau đi phỏng vấn, tôi muốn xem cận cảnh, nhanh!!!"
Phóng viên vội vàng đem thiết bị đuổi theo thí sinh.
Cố Hành Chu vừa bước ra khỏi phòng thi vài bước đã bị phỏng viên đuổi tới.
"Bạn học, xin chào, chúng tôi đến từ đài truyền hình thành phố Dư Hải. Có thể phỏng vấn cậu không?"
Nhiếp ảnh cũng nâng camera hướng lên.
"Hahahaha, bạn học này quá cao hay là nhiếp ảnh quá lùn? Vừa rồi tôi thấy chỉ quay tới cằm bạn học, cười nhạo.jpg."
"Mẹ nó, lớn lên như thế, phải nhanh theo đuổi!"
"Đó là ai, nhanh nói tên!"
"Người thứ nhất quả nhiên vô cùng ấn tượng."
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn phóng viên một cái.
Phóng viên nhìn Cố Hành Chu. Ngay từ đầu còn lo lắng lượng truy cập phòng phát sóng nhưng hiện tại lo lắng hoá hư không.
Liền muốn anh tự giới thiệu bản thân một chút.
Bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Alpha vang lên, "Ngại quá, tôi có việc gấp, không tiện phỏng vấn."
Phóng viên: "!!!"
"Đừng, đừng đi!"
"Hahahaha, nhìn biểu tình của phóng viên cười chết tôi, vẻ mặt mộng bức!"
"Má nó, hahaha, người thứ nhất thất bại."
Cố Hành Chu nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Chỉ để lại bóng lưng vô cùng phóng khoáng.
Cố Hành Chu nộp bài thi trước, cơ hồ là vừa cho phép nộp bài là liền nộp ngay.
Phóng viên thấy người đi rồi, trong lúc nhất thời cảm xúc thăng trầm như tàu lượn siêu tốc.
Nhưng mà trừ Cố Hành Chu thì không có thí sinh nào khác, đành phải đợi.
Đợi thêm mười mấy phút.
Phòng phát sóng lại sôi trào.
"Có phải tôi hoa mắt không? Chàng trai cách đó không xa có phải là soái ca ra khỏi phòng thi đầu tiên không?"
"Tôi cũng thấy, cậu ấy quay về rồi!"
"Phóng viên, mau lên, mau! Cậu ấy quay về, hẳn là có việc gấp đi xử lý vội, giờ quay lại phỏng vấn!"
"Tôi biết chúng tôi có duyên trời định, phóng viên, nhanh lên."
Phóng viên lại hướng bốn phía nhìn.
Quả nhiên cách đó không xa lại thấy Cố Hành Chu.
Chỉ thấy Alpha dáng người cao thẳng tắp đứng ở cửa phòng khi cách đó không xa.