Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 93: Đợi Người!



Cố Hành Chu ôm bó hoa diễm lệ đang đợi ở cửa phòng thi cực kỳ thu hút sự chú ý.

Phóng viên vội vàng xuyên qua đám đông đi đến bên cạnh.

Trên mặt rất ngạc nhiên, không nghĩ tới thí sinh này còn quay lại.

"Xin chào."

Cố Hành Chu vốn đang nhìn vào cửa phòng thi, nghe thấy âm thanh hơi nghiêng đầu liền thấy phóng viên lúc nãy.

Phóng viên: "Bạn học, cậu quay lại tiếp nhận phỏng vấn sao?"

Trừ những trường hợp quá bất khả kháng thì gần như không ngại nguyện ý bỏ lỡ cơ hội lên TV.

Thí sinh này quay trở về phỏng vấn cũng là chuyện bình thường.

Cố Hành Chu rũ mắt nhìn phóng viên, biểu tình lạnh nhạt, "Không phải."

"Lại một lần nữa viễn cảnh thất bại diễn ra."

"Hahahaha, vô tình cười nhạo.jpg"

"Có ai tự hỏi vì sao bạn học này đi ra lại mua hoa trở về?"

"Phóng viên, mau kêu người giới thiệu một chút."

Phóng viên cười khan hai tiếng, "Hiện tại có thể tiếp thu phỏng vấn chưa?"

Cố Hành Chu nhìn cửa phòng thi nhìn một cái rồi nói: "Hiện tại thì được."

Cố Hành Chu nhấn mạnh hai chữ "Hiện tại", giống như sẽ rời đi bất kỳ lúc nào.

Phóng viên thở phào, giơ microphone, đầu tiên hỏi về đề thi đại học, "Cậu cảm thấy đề thi đại học năm nay thế nào? Có khó không? Có bao nhiêu phần trăm cơ hội đậu đại học?"

Cố Hành Chu nhàn nhạt nói: "Vẫn tốt, không có gì khó."

"Mẹ nó, không có gì khó? Chẳng lẽ định luật hằng năm là người ra khỏi phòng đầu tiên đều là học bá thành thật rồi sao?"

"Ai nói không phải?"

"Không phải vì có camera nên sợ mất mặt, khoác lác đi!"

"Có khả năng."

Phóng viên: "Bạn học, cậu đến từ cao trung nào? Có muốn nói gì với trường cũ không?"

Cố Hành Chu cao hơn phóng viên không ít, thấy người cầm microphone có chút khó khăn liền hơi cúi đầu, "Dư Hải cao trung."

Sau đó nhìn camera tiếp tục nói: "Dư Hải cao trung có giáo viên giỏi cùng thiết bị hiện đại, trong trường trồng cây xanh nên mát mẻ, nhà ăn ba toà, mỗi năm đều xếp hạng đầu thành phố. Rất đáng giá để ghi danh."

"Dư Hải cao trung, vậy là không phải khoác lác đâu..."

"Tự dưng thay đổi phong cách như thế, tôi cứ tưởng rằng giáo viên đến chiêu sinh."

"Học trưởng đi chiêu sinh còn hữu dụng hơn phát tờ rơi!"

"Dư Hải cao trung các anh chị khoá trên đều thế này sao?"

Phóng viên gật đầu, rất vừa lòng, tiếp tục nói: "Bạn học, vừa rồi cậu nói có việc gấp rời đi, vì sao bây giờ trở lại?"

Nói rồi liếc mắt nhìn bó hoa tươi diễm lệ trong tay Cố Hành Chu.

Cũng may thân thể cường tráng cao lớn, nếu không ôm một bó hoa tươi như thế thì sẽ bị hoa che mất.

Phóng viên dứt lời, đôi mắt Cố Hành Chu lại lần nữa nhìn về phía cổng trường, "Đợi người."

Phóng viên nghe xong ánh mắt sáng lên, "Cũng là chờ thí sinh sao?"

Cố Hành Chu gật đầu.

"Vừa rồi đi ra ngoài mua hoa tính tặng người phải không?"

Cố Hành Chu: "Đúng vậy."

Không ai nghĩ thí sinh nộp bài sớm rồi ra ngoài mua hoa tặng người khác.

"Có chút lãng mạn..."

"Chờ ai? Soái ca này đã có bạn trai hay bạn gái rồi sao?"

"Soái ca còn thâm tình như thế. Tôi cũng muốn gặp được đối tượng như thế!"

Phóng viên không sự mong đợi của mọi người: "Là đợi đối tượng yêu đương sao?"

"Là đang đợi bạn trai." Cố Hành Chu nói xong, im lặng chốc lát, âm thanh trầm thấp lại bổ sung, "Nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng đính hôn."

Ngữ khí của Cố Hành Chu cực kỳ vui vẻ, không giống ngữ khí lãnh đạm khi mới phỏng vấn.

"Giết cẩu độc thân! Tôi liền biết soái ca này có đối tượng!"

"Tôi dường như nghe ra ngữ khí khoe khoang của soái ca. Chúng tôi sắp đính hôn. Vâng, biết rồi, hiện tại các người muốn đính hôn!"

"Vừa nói đến bạn trai, ngữ khí cùng biểu tình đều thay đổi. Giết tui rồi trời ơi!"

"Tôi cũng thấy. Vừa nói đến bạn trai liền lập tức nở nụ cười. Quá là sủng rồi!"

Hiện tại kết hôn muộn phổ biến. Vừa mới thi đại học liền đính hôn, quả thực khiến phỏng vấn có chút kinh ngạc.

"Thật sự chúc mừng. Chúc các cậu đính hôn hạnh phúc."

Môi mỏng Cố Hành Chu cong lên nói: "Cảm ơn."

"Thời gian làm bài kết thúc. Mời các bạn buông bút, nộp bài thi."

Tiếng máy móc truyền ra âm thanh.

Tạ Ninh kiểm tra bài luận tiếng Anh của mình. Sau đó ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ giám thị tới thu bài.

Tạ Ninh bước ra khỏi phòng thi, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng Anh với cậu mà nói thì có mười phần nắm chắc.

Khoé miệng nâng lên.

Thi đại học mà nắm chắc với một người mà nói là sự kiện vô cùng đáng ăn mừng.

Nhớ tới lời hẹn với Cố Hành Chu là ngày thi cuối ai ra trước sẽ đứng ở cổng chờ đối phương.

Bởi vì có hẹn với Cố Hành Chu nên hôm nay Tạ Ninh nói Quý Niên và Tạ Trường Hằng không cần đến địa điểm thi chờ cậu.

Tạ Ninh không biết Cố Hành Chu có nộp bài trước không nhưng nghĩ sẽ nhanh chóng nhìn thấy người thì trong lòng vui sướng, bước chân nhanh hơn.

Thi cử kết thúc thì cũng có nhiều người ra khỏi phòng thi nhiều hơn lúc nãy.

Cố Hành Chu đang tiếp thu phỏng vấn, thấy nhiều người đi ra, nói: "Xin lỗi, hiện tại không tiện phỏng vấn."

Phóng viên vội gật đầu, "Không sao, không sao."

Có học sinh đầu tiên là soái ca mà còn là học bá, tư liệu sống năm nay đủ rồi.

"Tại sao đột nhiên không tiện, không phải trước đó còn được sao?"

"Nhếp ảnh gia chụp nhiều ảnh đi, dù sao chung quanh cũng nhiều người, không thể rời đi nhanh được."

"Sao đột nhiên không tiện?"

"Thi đại học cuối cùng cũng kết thúc, hẳn là bạn trai cũng sắp ra tới."

"Là muốn đi đón bạn trai sao? Ngọt quá đi à, đây là tình yêu vườn trường sao, ngọt chết tôi rồi!"

"Hiện tại tôi rất hiếu kỳ, bạn trai của soái ca này trông thế nào?"

Dáng người cao cao của Cố Hành Chu đứng giữa đám người, ánh mắt nhìn cổng trường.

Đôi mắt đào hoa nhìn không chớp, sợ chốc lát Tạ Ninh ra không nhìn thấy mình.

Nhưng mà vì anh quá cao trong đám người có thể xem là hạc trong bầy gà.

Cố Hành Chu nhìn vào cổng trường, giữa một rừng người thì một cái đầu lông xù xù liền lọt vào tầm mắt.

Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Tạ Ninh cười tươi như gió xuân, đang đi theo dòng người nhanh chóng đi ra.

Sau đó ngẩng đầu nhỏ nhìn quanh.

Cố Hành Chu nhìn thấy, nâng cánh tay không ôm hoa vẫy vẫy.

Tạ Ninh cũng đang ở trong đám đông tìm Cố Hành Chu.

Thấy đối phương giơ tay thì liền nở một nụ cười ngọt ngào.

Thi đại học kết thúc, tảng đá trong lòng cũng rơi đi.

Cậu theo dòng người nhanh chóng bước về phía Cố Hành Chu.

Thấy Omega hướng bên này, Cố Hành Chu cũng bước đến.

"Di chuyển rồi, di chuyển rồi. Là bạn trai ra tới sao?"

"Trời ơi, phóng viên, mau lên đi theo. Có thể tiếp tục phỏng vấn."

"Tôi đang nhìn thấy một cặp thần tiên gì thế này, quá là soái đi!"

Tạ Ninh lúc này trong tâm trí cũng như trong mắt chỉ lấp đầy bởi thân ảnh cách đó không xa, hết thảy mọi thứ đều mờ nhạt.

"Anh ơi!"

Còn chưa đi đến bên người Alpha, Tạ Ninh bởi vì kích động liền từ xa kêu Cố Hành Chu.

Bốn phía ồn ào, tiếng "Anh ơi" này thực mau bị chìm nghỉm.

Nhưng Cố Hành Chu lại nghe rõ ràng.

Anh có thể thấy sự vui vẻ trên mặt Tạ Ninh.

Lần thi đại học này không chỉ liên quan đến tương lai mà còn liên quan đến hành trình của hai người.

Bởi vì bên cạnh Cố Hành Chu có camera, nên mọi người đều lặng lẽ nhường đường.

Cố Hành Chu phát hiện thì lịch sự gật đầu với người qua đường.

Cũng nhanh chóng đến bên cạnh Tạ Ninh.

Năm nay thi đại học trời vô cùng nóng, không giống như năm ngoái mưa dầm liên miên.

Tạ Ninh đôi mắt hạnh cong cong, khoé miệng cười ra hai lúm đồng tiền, bởi vì chen chúc mà tóc có chút loạn.

Nhìn thấy Cố Hành Chu cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, có nhìn hay không.

Đột nhiên bổ nhào vào lòng Cố Hành Chu.

Nhìn từ góc nhìn của người khác, chỉ thấy thiếu niên sạch sẽ dưới ánh mắt trời giống như viên đạn nhỏ vọt vào lòng Alpha.

Omega âm thanh trong sáng rõ ràng gọi, "Anh ơi!"

Phóng viên thấy hai người vừa gặp mặt liền ôm nhau, Omega căn bản không nhìn thấy mình.

Vô cùng xấu hổ đứng cách xa hai người. Trong lúc này không biết có nên tiến lên phỏng vấn không.

Nếu hiện tại đi lên dường như phá hư không gian lãng mạn của hai người.

"Nhìn bộ dáng giống như cẩu tử vậy..."

"Một cẩu độc thân đang lạc trôi..."

"Nhìn bộ dáng hoảng loạn của đối phương thật đáng thương, nhưng mà tôi thực sự buồn cười... hahahaha..."

"Chỉ có mình tôi chú ý đến bạn trai nhỏ của soái ca thôi sao?"

"Đây là tuyệt thế đậu ngọt nhỏ gì thế, còn gọi bạn trai là ca ca! Tôi đã chết!"

"Đây là tình yêu vườn trường, lãng mạn ghê..."

Cố Hành Chu đem hoa trong cánh tay hướng ra ra ôm được Omega.

Đôi mắt đào hoa nhìn người trong ngực nhẹ giọng nói: "Chúc mừng thi xong, chúc mừng tốt nghiệp."

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cười đến xán lạn, "Anh cũng vậy."

Sau đó Cố Hành Chu đưa hoa cho Tạ Ninh.

Tạ Ninh vừa nãy đã nhìn thấy hoa trong tay Cố Hành Chu.

Nhưng bó hoa này có chút to, cậu không cao như Cố Hành Chu. Khi ôm hoa liền không thấy được người.

Tạ Ninh ra sức ôm hoa, tâm tình vui vẻ cùng kích động. Hơn nữa ngày hè nóng bức, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ.

Nhưng vẫn mừng như điên khi cởi bỏ được áp lực thi đại học.

Cố Hành Chu thấy người ôm hoa có chút khó khăn, cả khuôn mặt đều muốn bị che đi.

Liền tiến lên khom người nhận bó hoa để tránh cậu vừa thi xong lại mệt.

Nhưng mà tầm nhìn của Tạ Ninh bị hoa che lại nên cũng chỉ nhìn thấy phía trên.

Không nhìn thấy đối phương giơ tay hướng bó hoa. Chỉ thấy người hơi khom lưng, khoảng cách càng lúc càng gần.

Tạ Ninh hiện tại đang trong trạng thái hưng phấn, chóp mũi quẩn quanh mùi hương lạnh lẽo độc nhất vô nhị trên người Alpha.

Trong lúc này chỉ giống như mèo nhỏ thấy cỏ bạc hà, cho rằng đối phương muốn hôn mình.

Tuy rằng bốn phía nhiều người nhưng đều là học sinh cùng phụ huynh. Cơ bản không ai chú ý đến bọn họ.

Khi Cố Hành Chu khom người định lấy bó hoa thì Tạ Ninh bước lên, đột nhiên hôn lên môi Cố Hành Chu một cái.

Tuy rằng ngắn ngủi, cơ hồ đụng tới liền tách ra, nhưng dùng sức.

Môi mỏng của Cố Hành Chu hơi lún xuống.