Xuyên Thành Mèo Nhà Giàu Số Một

Chương 6: Mèo mẹo mèo méo mèo meo!



Editor: acedia

Kết quả xử lý cuối cùng chính là cả biệt thự thay máu đám người ở từ trên xuống dưới.

Husky cũng vì được gặm xương mỗi ngày nên toàn thân chó hoạt bát hơn trước kia không ít.

Cũng từ chuyện này, thái độ của Husky đối với Đàm Nhiên ngày càng tốt, suốt ngày dính lấy Đàm Nhiên, muốn chơi cùng cậu.

Mà từ lúc Đàm Nhiên xuyên thành mèo Ragdoll, bệnh lười trước kia của cậu cũng xuyên tới.

Với tư cách là một chú mèo cao quý ưu nhã, cậu sao có thể lăn lộn ngoài vườn hoa như chó, khiến người mình dính đầy bùn được?

Hôm nay Đàm Nhiên nhoài người cạnh cửa sổ sát đất ở phòng khách phơi nắng, uể oải phe phẩy đuôi.

Cậu liếm láp măng cụt của mình.

Đời mèo thoải mái.

"Ê cu, chơi trốn tìm đi."

Đàm Nhiên đặt chân xuống.

Nếu con Ngáo kế bên mà biến mất thì sẽ càng thoải mái hơn.

"Không." Đàm Nhiên đổi tư thế thành nằm ngửa trên đất.

Cậu để lộ cái bụng nhỏ mềm mại của mình.

Như vầy phơi nắng sẽ càng thoải mái hơn ít.

Husky không kìm được chân chó, vươn chân khẽ khàng ấn ấn lên bụng nhỏ của mèo con.

"Hé hé hé, cái bụng nhỏ của nhóc mềm thật."

Husky vừa dứt lời, bé Ragdoll đã nhảy dựng.

"Cho móng chó nhà mi táy máy này méo!"

Thiệt tình, một ngày không phát uy lại tưởng cậu là mèo bệnh đấy à!

Đàm Nhiên xòe móng, cào Husky một chập.

"Đừng cào ta! Ta đưa bụng cho nhóc dẫm nhào là được chứ gì?"

"Xoa cái cứt! Bụng chó của mi còn đòi sánh với bụng tao á! Méo méo meo! Cào chết mi!"

Văn Chi Vọng đang ngồi trên sô pha xem TV cách đó không xa.

Quản gia đưa cho hắn một tách trà.

Quản gia cười bảo: "Ngài coi, tiểu thiếu gia Đa Đa và Đoàn Đoàn chơi với nhau đến là vui."

Đàm Nhiên run run tai mèo, kêu lên với quản gia: "Sao tui lại có thể đùa giỡn vui vẻ với con Ngáo này chứ méo! Không thấy tui đang đánh nó à meo!"

Nhưng âm thanh "phẫn nộ" của cậu chui vào tai quản gia lại chỉ là một chuỗi tiếng kêu meo meo.

"Ngài nhìn đi, tiểu thiếu gia Đoàn Đoàn còn phụ họa lời tôi kìa!" Quản gia cảm thán, "Ít nhiều cũng may nhờ vào tiểu thiếu gia Đoàn Đoàn mà bệnh của Đa Đa mới tốt lên. Tiên sinh, giờ ngài có chó mèo song toàn, trong nhà thiếu mỗi một bà chủ..."

Văn Chi Vọng xua tay: "Ông biết mà, cháu không thích nghe mấy lời này."

"Thế nhưng..."

Văn Chi Vọng nói: "Bất kể mẹ cháu nói gì với ông, ông cứ coi như gió thoảng bên tai đi."

Quản gia thở dài: "Trước đó phu nhân có bảo với tôi, hôm nay bà ấy muốn tới đây thăm Đa Đa một chuyến. Bà ấy còn dẫn tiểu thư nhà họ Lục theo."

"Sao ông không nói sớm!" Văn Chi Vọng lập tức bật khỏi sô pha.

Quản gia vô tội đáp: "Không phải ngài bảo tôi coi như gió thoảng bên tai ư?"

Văn Chi Vọng đáp: "Vậy cũng không phải chuyện gì cũng làm bộ như không biết! Chết cha, bao lâu nữa bà ấy sẽ đến? Ông báo với bà ấy là nay cháu không có nhà..."

Quản gia liền nói: "Chắc giờ đã đến rồi."

"Kính coong...", tiếng chuông cửa vang lên.

Husky nhìn Văn Chi Vọng vắt chân lên cổ, bèn quay sang hỏi bé mèo búp bê: "Nhục Cốt Đầu đang làm gì ó?"

Đàm Nhiên đáp: "Ông cụ bảo Nhục Cốt Đầu mẹ hắn sắp đến, nên hắn mới như vậy."

"Ẳng, hóa là mẹ ngài ấy... Ớ? Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Husky sợ tới nỗi lập tức biểu diễn bật nhảy trước mặt Đàm Nhiên.

"Ngao! Người phụ nữ đáng sợ kia sắp đến gâu gâu gâu! Ta muốn trốn! Ẳng!"

Husky bỗng chạy loạn khắp nhà.

Không cẩn thận cái nhảy tới cửa biệt thự.

Cửa mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên.

"U là trời, Đa Đa nhớ bà à, đây là đặc biệt ngồi trước cửa đón bà hả?"

Người Husky đóng băng, cụp đuôi, cũng không tru hú.

Mắt chó đẫm lệ.

Đàm Nhiên còn có thể nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ nội tâm Husky.