Xuyên Thành Mèo Nhà Giàu Số Một

Chương 5: Mèo méo meo mèo meo!



Editor: acedia

"Có chuyện gì vậy?" Giọng Văn Chi Vọng truyền đến, khiến những người trong phòng bếp không kìm được run lẩy bẩy.

Husky thấy bóng dáng Văn Chi Vọng, cực kỳ hào hứng nhổm dậy, hú hai tiếng với hắn.

"Iêm đói, iêm muốn gặm xương!"

"Chó đần im đi." Đàm Nhiên kêu một tiếng về phía Ngáo, Ngáo tức khắc tủi thân ngậm miệng lại.

Sau đó nó không nhịn được tiếng nức nở nghẹn ngào: "Nhóc đã bảo cho ta gặm xương mà? Hiện tại đến cọng lông ta còn chả thấy..."

"Mi được ăn ngay đây."

Đàm Nhiên nói xong, thấy Văn Chi Vọng đứng trước cửa bếp, cậu liền cong người phi thẳng vào trong.

"Ôi trời! Sao trong bếp lại có một con mèo!"

"Ai đưa mèo vào vậy? Không được để nó vào đây, nhỡ làm bẩn đồ ăn thì sao bây giờ?"

"Mau bắt nó lại!"

Trong số đó người kêu to nhất là dì Phương.

Văn Chi Vọng là chủ căn biệt thự này, nhưng hắn bề bộn nhiều việc, vả lại biệt thự rất lớn, hắn không thể đặt hết tâm tư vào biệt thự.

Điều này dẫn tới dì Phương dám giở trò gian dối.

Nhưng mụ chẳng ngờ được rằng Văn Chi Vọng chưa bao giờ đặt chân vào phòng bếp, thế mà hôm nay lại đến.

Miễn đừng bị phát hiện ra mụ lén lấy xương là được.

Dù sao mụ cũng làm trong bếp nhiều năm rồi, vất vả lắm mới tạo dựng được uy tín để những người giúp việc cấp dưới trong bếp nghe lời mình.

Nếu bị phát hiện, mụ làm việc nhiều năm như vậy chẳng phải công cốc sao.

Nhưng càng lo chuyện gì, chuyện ấy càng đến.

Đám người hầu trong phòng bếp đều rối rít dừng việc trong tay để bắt mèo.

Nhưng thân hình mèo con nhỏ xinh, chạy nhảy linh hoạt nên không ai bắt được.

Đàm Nhiên bật nhảy ra sau, chạy lên trên một túi màu đen.

Dì Phương thấy con mèo nhỏ chồm hổm trên túi đấy, trong lòng hồi hộp.

Giây tiếp theo, người hầu nhào tới bắt mèo không cẩn thận làm đổ cái túi đen.

Túi đen không kéo khóa, bị nghiêng đổ để lộ túi nilon bên trong.

Móng mèo sắc nhọn, kéo cái túi nilon hai lần, những cục xương đầy ắp trong túi liền rơi ra.

"Nhục Cốt Đầu cho iêm ít! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ngao...ao...ao!"

Husky đứng ở cửa tức khắc bật dậy, hưng phấn sủa vào bếp.

Tuy nó rất phấn khích, nhưng vẫn hiểu phép tắc.

Chủ nhân chưa cho nó làm, nó cũng không dám tự ý đi vào ăn gặm xương.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Đàm Nhiên nhanh nhẹn chạy khỏi phòng bếp, như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi cạnh Husky.

Cậu giơ chân lên, vừa định vươn lưỡi liếm láp, Husky ở cạnh đã há mõm, bỗng chốc cật lực liếm chân mèo con.

Sau khi chân nhỏ của Đàm Nhiên bị con chó này liếm ướt sũng nước dãi, thân mèo dần cứng đờ.

Cậu cúi đầu, đực ra nhìn chân mình.

"Oa! Chân nhóc có mùi xương thịt này!"

Husky ở bên kinh ngạc thốt lên.

Đàm Nhiên trầm mặc ba giây.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn cái đầu chó của Husky còn định thò qua, tức khắc liền sử dụng tuyệt kỹ bí truyền.

Đoạt mệnh meo meo quyền.

Cậu xòe móng đánh đầu chó của nó một trận.

"Ui ui, đừng đánh ta mà."

"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sẽ không gặm chân nhóc nữa đâu!"

Nhìn Husky bị đơn phương ẩu đả, Văn Chi Vọng lặng lẽ dịch người sang bên.

Con chó ngu ngốc như này, nhất định không phải hắn nuôi.

Ờm, toàn là quản gia chăm, nên giống quản gia,

Sau đó, Văn Chi Vọng ngẩng đầu, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn chằm chằm mấy cục xương lăn xuống đất, môi mím chặt.

Cả gian bếp nhất thời lặng ngắt như tờ.