Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 88: Hồi kinh



Khí hậu Trì huyện ấm áp, phong cảnh đẹp mắt, thật sự là một nơi đáng ở vào mùa đông. Hạ Trì cùng Vân Thanh lại không thể ở lâu, sau khi thương nghị chính sự với Thôi Hồng xong, nghỉ ngơi một ngày liền lên đường trở về.

Theo tin tức truyền đến từ Diên quốc, bộ lạc Thát Quật gần đây biến động liên tiếp. Chỉ sợ rất nhanh sẽ động thủ, chờ Cốt Tác chiếm lĩnh vương đình, tùy thời đều có khả năng khởi binh xâm lấn Đại Du. Yêu cầu bọn họ phải thời khắc luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Lộ trình trở về có vẻ ngắn ngủi dị thường, phảng phất chỉ như chớp mắt. Cửa thành Quách Độ huyện đã gần ngay trước mắt.

Đoàn người dừng lại ở Quách Độ huyện, qua đêm nay, Hạ Trì phải hồi quân doanh, Vân Thanh về Phong Ninh, lại không biết chia cách nhau mấy tháng.

Vân Thanh đẩy đẩy kẻ ăn vạ trên người mình mãi không chịu đứng dậy. Hạ Trì nhắm mắt lại, lù lù bất động.

Vân Thanh bị hắn chọc cười, duỗi tay nâng đầu hắn dậy.

Lỗ tai trong lòng bàn tay bỗng nhiên giật giật, Vân Thanh cảm thấy thú vị, đang muốn buông tay ra nhìn xem, liền nghe được cửa phòng bị gõ vang. Giọng nói ám vệ vang lên ngoài cửa: "Chủ tử, có cấp báo."

Vân Thanh cúi đầu nhìn lại, Hạ Trì đã mở to mắt.

Hai người liếc nhau, Vân Thanh trả lời "Tiến vào", đồng thời Hạ Trì cũng đã ngồi dậy, khôi phục bộ dáng nghiêm túc thường ngày.

Ám vệ trình mật báo lên, Hạ Trì nhận lấy xem qua. Sau đó liền nhăn chặt mi lại.

Hắn đem mật báo đưa cho Vân Thanh: "Trong cung hạ chỉ, hoàng đế nhớ thương thân tử, triệu bổn vương vào kinh ăn tết."

Giọng nói Hạ Trì lạnh lùng, mang theo chê cười.

Hắn tự ly kinh đến nay cũng được 4 năm rưỡi. Trong kinh một phong thư dù là tiện thể cũng chưa từng gửi đến đây. Hiện giờ đột nhiên nói nhớ thương thân tử, bảo hắn nhập kinh, thật sự làm người ta buồn cười.

Vân Thanh đọc qua mật báo, hỏi ám vệ: "Hoàng đế chỉ triệu một mình Vương gia sao? Đã tra xét vì sao đột nhiên triệu người vào kinh không?"

Ám vệ cúi đầu chắp tay nói: "Còn gửi một phong thư đến Bình Châu, chúng thần tạm thời không điều tra được nguyên nhân."

Bình Châu, đó là đất phong của Bình Vương. Cho nên lần này chiếu lệnh cũng không phải chỉ nhằm vào một mình Hạ Trì.

Vân Thanh gật gật đầu, ý bảo ám vệ lui ra.

Cửa được khép lại, Vân Thanh nhìn về phía Hạ Trì: "Vương gia thấy thế nào?"

Hoàng đế mấy năm nay đối với bên ngoài đều là mặc kệ không hỏi hai vị nhi tử này. Hiện giờ đột nhiên triệu hai người vào kinh, trong đó chắc chắn có nội tình.

Mấy năm gần đây, đa số tin tức cơ bản mà Vân Thanh biết được đều đã nói cho Hạ Trì. Hắn tất nhiên biết được, trữ quân chân chính hoàng đế hướng vào chính là Hạ Hoằng. Khi hắn biết tin tức này, cũng không có ngoài ý muốn như trong tưởng tượng, ngược lại chỉ cảm thấy thông suốt nhiều thứ.

Hoàng đế đã từng đối đãi với hắn dường như rất thiên vị, như thế nào cũng tán thưởng được, rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân rồi.

Hắn chỉ được phép làm cái bia ngắm thôi.

Lúc này triệu hồi hắn hồi kinh, không biết có phải hay không cũng chỉ là che lấp cờ hiệu vì Hạ Hoằng.

Vân Thanh duỗi tay xoa xoa giữa mày hắn: "Đừng nghĩ nữa, chờ tin tức từ ám vệ đi. Ngày mai chàng đi an bài sự vụ trong doanh, chúng ta cứ đi một bước tính một bước."

Hạ Trì nắm tay y, biểu tình dịu xuống, gật đầu đáp ứng.

......

Vân Thanh mới vừa trở về Phong Ninh, liền biết được Penicillin đã nghiên cứu chế tạo thành công. Y vui mừng quá đỗi, thưởng mạnh cho Tô Mộc cùng các đại phu hỗ trợ cậu.

Vân Thanh ra tay rộng rãi, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Tô Mộc thể hiện vui mừng rất thuần túy. Ban đầu, cậu đến Đại Du du lịch chỉ với mục đích trau dồi y thuật. Giờ đây đã chế tạo thành công loại thuốc có thể khắc chế độc tà nhập thể, đây quả là một đại hỉ sự đối với cậu.

Tại yến tiệc mừng công, Tô Mộc không từ chối lời mời rượu của bất kỳ vị đại phu nào, vui vẻ uống hết ly này đến ly khác.

Cậu uống rượu hoa quế ngọt ngào, theo lý mà nói không thể say đến mức không biết gì. Nhưng Tô Mộc vốn chưa từng uống loại rượu này, lần này lại uống quá nhiều. Sau khi yến hội kết thúc, cả đám mới phát hiện người đã say bí tỉ, hỏi cũng không ra chỗ ở của cậu.

Dù đã say, Tô Mộc nhìn qua vẫn như bình thường, chỉ có ánh mắt là hơi lờ đờ. Khi có người nói chuyện với cậu cũng chỉ cười với họ, nhìn qua có vẻ tỉnh táo.

Yến tiệc mừng công lần này chỉ mời những đại phu cùng nhau chế thuốc. Vân Thanh bỏ tiền ra bao trọn Vọng Nguyệt Lâu, không có người ngoài.

Trước đây, phần lớn thời gian họ đều cùng nhau nghỉ ngơi ở thôn trang, nên không biết chỗ ở của Tô Mộc. Đang định từ bỏ việc đưa Tô Mộc về nhà, đưa cậu về thôn trang, thì đột nhiên có người ở cửa nói: "Giao cho ta đi, ta dẫn y về."

Mọi người nhìn kỹ, chỉ thấy người đến là một nam tử mặc hồng y, dung mạo vô cùng tuấn tú. Hắn tùy tiện ném bình rượu trong tay lên bàn, rồi đi đến trước mặt Tô Mộc, đưa tay ra đỡ.

Vì không quen biết Trình Việt, họ không dám tùy tiện giao người cho hắn. Mãi đến khi Trình Việt đưa ra lệnh bài vương phủ, họ mới buông lỏng cảnh giác.

Trình Việt kéo Tô Mộc lại, cậu vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Trình Việt cúi đầu đối diện với cậu, Tô Mộc cười đến lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề.

Trình Việt thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, không chút cố sức nào mà cõng người lên, rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu.

Đường phố đêm khuya cực kỳ quạnh quẽ, không thấy người đi đường nào khác.

Gió thổi phất qua, không biết thổi mùi hương hoa quế từ nhà ai đến, phiêu phiêu thoang thoảng tiến vào chóp mũi Trình Việt.

Tô Mộc dường như bị gió thổi thanh tỉnh một chút, nâng đầu lên từ trên vai hắn.

Trình Việt nói giọng chây lười, tựa hộ cũng mang theo vài phần men say: "Tỉnh?"

Hắn cũng không có dừng bước thả người xuống, trọng lượng Tô Mộc đối với hắn không đáng kể chút nào, bước đi nhẹ nhàng phiêu phiêu. Hắn cũng không nghĩ phải xách theo con ma men này đi trên đường, cõng về ngược lại bớt việc.

Sau một lúc lâu không nghe được câu trả lời. Trình Việt cho rằng cậu còn chưa tỉnh nên không có nghe rõ, cũng không bực bội so đo với con ma men, tiếp tục đi về hướng vương phủ.

Đột nhiên, một bàn tay xoa đỉnh đầu hắn, giọng nói mang theo nghi hoặc truyền đến từ phía sau: "A bà, sao hôm nay người không cài hoa?"

Thân thể Trình Việt cứng ngắc, hắn dừng bước chân hơi hơi nghiêng đầu, ngữ khí khó lường: "Ngươi kêu ta là gì?"

Tô Mộc bị gió thổi, nét ửng đỏ trên mặt đã tan rất nhiều, chỉ có đuôi mắt còn mang theo màu hồng nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng uống say. Cậu nghiêng đầu đến trước mặt Trình Việt, khi nói chuyện mang theo hương rượu hoa quế nồng đậm: "A bà, sao bà biến dạng rồi?"

Trình Việt: "..."

Trình Việt một lời khó nói hết mà nhìn con ma men uống say đến phát điên này, bắt đầu hối hận ôm cái phiền phức này vào thân.

Sau một lúc lâu Trình Việt cũng không có trả lời, Tô Mộc lại nhìn về phía đỉnh đầu Trình Việt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta biết rồi, a bà làm rớt hoa, cho nên mới biến dạng thế này. Ta lập tức đi làm vòng hoa cho a bà, a bà mang lên liền biến thành xinh đẹp."

Cậu nói chuyện dính dính, giọng điệu cũng giống như tiểu hài tử. Trình Việt nhìn cậu, đoán được đây là cảnh tượng tiểu Tô Mộc lúc ở cùng bà bà. Hắn không tiếng động mà thở dài, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng lại.

Mắt thấy Tô Mộc muốn giãy giụa đi xuống, hắn dùng thêm chút sức lực cố trụ người trên lưng, dùng giọng dỗ cậu nói: "Trong nhà có hoa, ngươi trở về liền thấy được."

Tô Mộc chớp chớp mắt, nghiêm túc lý giải lời hắn nói, mới ngoan ngoãn nằm bò trên lưng hắn.

Đôi mắt cậu ướt át, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó, chốc lát đòi đi hái hoa cho a bà, lát lại nói muốn nhặt thuốc trị thương cho chó con.

Trình Việt kiên nhẫn ứng vài tiếng. Hắn liền cho rằng chính mình còn nói tiếp cũng sẽ giống con ma men này, có chút ngốc cũng có chút đáng yêu.

Chẳng được bao lâu, Trình Việt liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ phía sau.

Một trận gió thổi tới, cả người Tô Mộc đều rụt lại, Trình Việt bước nhanh hơn, về đến vương phủ.



Vân Thanh sau khi trở lại Phong Ninh liền bắt đầu an bài sự vụ trước khi rời đi.

Mọi việc ở Ninh Châu có thể yên tâm giao cho Bạch Thầm Khê, trải qua mấy năm nay, quan viên Phong Ninh đối với y đã không dám bài xích nghi ngờ giống trước nữa. Ngoài ra, y biết bí mật ở núi Bạch Mã, nếu bọn họ gặp chuyện bất ngờ ở kinh thành, y cũng có thể đưa ra sắp xếp đối ứng.

Lần này bọn họ rời đi, không biết là họa hay phúc, tất nhiên muốn mang theo toàn bộ thân vệ vương phủ. Đại doanh Ninh Châu liền giao lại cho Liễu Toàn phụ trách, nếu có tình huống khẩn cấp, nghe theo lệnh điều động từ Bạch Thầm Khê.

Tô Mộc cùng Trình Việt tất nhiên phải đi theo. A Thư biết Vân Thanh phải về kinh thành, cũng vội vàng muốn theo.

Mấy năm nay cậu giúp Vân Thanh xử lý sản nghiệp, làm việc rất gọn gàng ngăn nắp, đã có phong phạm quản gia. Phường vải Nguyệt Hòa cũng được cậu thường xuyên đến hỗ trợ chăm nom. Bởi vậy Vân Thanh cũng không dẫn cậu theo làm tùy tùng, chỉ cần cậu cố gắng quản lý tốt sản nghiệp vương phủ.

A Thư đã không còn là tiểu thư đồng chỉ biết khóc nhè lúc trước, cậu hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ. Vân Thanh yêu cầu cậu làm cái gì, cậu đều toàn lực đi làm. Bởi vậy cậu chỉ dặn dò Nguyên Phúc công công không được để người Vân phủ khi dễ thiếu gia nhà mình. Vài lần đầu Nguyên Phúc công công còn nhẫn nại ghi nhớ, lúc sau nhìn thấy cậu liền lập tức quay đầu đi, khiến A Thư tức giận không nhẹ.

Hai người họ mất vài ngày để giải quyết công việc ở Phong Ninh, sau đó thánh chỉ từ trong cung liền được đưa đến.

Lúc này đã là cuối tháng Mười, chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến Tết, họ cần nhanh chóng lên đường.

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vân Thanh cùng Hạ Trì lên đường đến kinh thành dưới sự tiễn đưa của các quan lại Phong Ninh.

Cùng lúc đó, kết quả điều tra của ám vệ cũng được truyền về.

Trong xe ngựa, Vân Thanh nhìn tình báo trong tay: "Xem ra lần triệu kiến này, Hạ Hoằng mới là cái cờ hiệu kia."

Trước đó Hạ Lan sai người tìm hiểu việc của bông. Nếu hắn nhận ra quan hệ của phường vải Nguyệt Hòa cùng Ninh Châu, tất nhiên sẽ hoài nghi tính chân thật của tin tức Tiền Hữu Tài truyền cho hắn, tiến tới hoài nghi Hạ Trì.

Vì vậy, cách xử lý của hắn là sai người đem chuyện này tấu đến trước mặt Thừa An Đế.

Phường vải Nguyệt Hòa nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng với tính tình đa nghi của Thừa An Đế, chuyện này cũng đã làm lòng nghi ngờ với Hạ Trì dâng lên.

Quả nhiên, trong cung không bao lâu liền hạ lệnh cho Hạ Trì vào kinh ăn tết.

Này cũng xem như không phạm phải sai lầm gì, lần này Thừa An Đế triệu bọn họ nhập kinh, hẳn là có ý đánh phủ đầu. Chỉ là sau này, sợ sẽ có người theo dõi bọn họ.

Giặc đến thì đánh, nước lên thì đắp đê. Ngay từ đầu khi quyết định làm ăn buôn bán này, bọn họ đã không định giấu diếm, hiện tại bị phát hiện cũng không hề hoảng loạn.

Chỉ cần không bị hoàng đế phát hiện việc quan trọng, rồi lấy cớ trực tiếp gây khó dễ cho họ, họ vẫn còn đường sống. Có lẽ sang năm Diên quốc sẽ xâm lấn, ông ta cũng không kịp làm gì nữa.

Càng khó giải quyết hơn là Hạ Lan bên kia.

Hạ Trì vòng ra sau lưng Vân Thanh, hắn nhìn nội dung trên giấy, lạnh lùng nói: "Âm hồn không tan."

Vân Thanh nói: "Hắn muốn điều chúng ta rời khỏi đất phong, chỉ sợ người của hắn cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cơ hội nhảy vào."

Lúc trước có Tiền Hữu Tài thả sương mù, Hạ Lan cho rằng có thể khống chế được tin tức Ninh Châu. Hiện tại hắn phát hiện không đúng, lấy tính cách cẩn thận đa nghi của hắn, nhất định sẽ phái người đến thám thính tin tức Ninh Châu.

Hạ Trì nói: "A Việt biết nên làm như thế nào."

Ninh Châu hiện tại là một cái thùng sắt, còn có Bạch Thầm Khê tọa trấn. Bàn cờ Hạ Lan đánh rất khá, nhưng chú định sẽ thất bại.

Khi Hạ Trì nói chuyện thổi khí bên lỗ tai Vân Thanh, y sợ ngứa mà cọ cọ hắn, mở ra một ám báo khác.

Này là tình báo phụ trách giám thị Trình Hồng Hi truyền đến. Cho đến nay ông ta đều cực kỳ cẩn thận. Người Hạ Trì phái đi hai năm trước nhìn chằm chằm cũng không thấy có động tĩnh khả nghi nào. Thẳng cho đến mấy năm nay, bọn họ mới tìm ra được một chút manh mối.

Quả nhiên ông ta có liên hệ với Cốt Tác.

Bọn họ đã cẩn thận tra xét thân thế của ông ta, nhưng không phát hiện ra gì bất thường. Chỉ biết rằng ông ta đã trải qua chiến tranh loạn lạc, khi đó xảy ra chuyện gì căn bản không ai biết được. Mấy năm nay, Trịnh Hồng Hi từng bước thăng chức, quyền lực trong tay ngày càng lớn, cho dù thực sự có chuyện gì khuất tất, chỉ sợ đã sớm bị tiêu hủy.

Bởi vậy, bọn họ vẫn luôn không tìm được bằng chứng có thể hạ bệ ông ta.

Trịnh Hồng Hi những năm gần đây vẫn luôn làm một vị quan trung thành, không tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử, được hoàng đế vô cùng tin tưởng. Nếu bọn họ tùy tiện hành động, không những có khả năng gây ra biến động lớn, mà còn có thể ảnh hưởng đến bản thân họ.

Mà khi Cốt Tác bắt đầu chuẩn bị hành động, liên hệ với Trịnh Hồng Hi cũng trở nên chặt chẽ hơn so với trước đây, điều này cũng chứng tỏ dã tâm của Cốt Tác đối với Đại Du.

Thấy rõ nội dung ám báo, Vân Thanh nhướng mày: "Ông ta cãi nhau một trận với Thẩm Thời Dư."

Hạ Tri cúi đầu xem, nguyên do là Trịnh Hồng Hi bảo Thẩm Thời Dư trộm bản đồ biên phòng từ chỗ Hạ Lan. Thẩm Thời Dư không muốn, hai người liền cãi nhau.

Bởi vì Thẩm Thời Dư là thân tín của Trịnh Hồng Hi, người của Hạ Trì cũng nhìn chằm chằm vào y. Bởi vậy việc của y cùng Hạ Lan ở Bình Châu một năm trước, tất nhiên cũng được ám vệ báo lại cho Hạ Trì.

Lúc đó Hạ Trì cũng không để ở trong lòng, lấy sự hiểu biết của hắn với Hạ Lan, tên đó tất nhiên sẽ không để lún quá sâu.

Nhưng sau khi Thẩm Thời Dư được triệu hồi về kinh năm nay. Thế mà hai người lại dây dưa không dứt. Hạ Lan từ trước đến nay đều vì quyền thế mà không từ thủ đoạn. Không nghĩ tới vậy mà sẽ động chân tình, làm bản thân sinh ra uy hiếp lớn.

Vì vậy, khi Vân Thanh nói rằng Hạ Lan sẽ giao bản đồ biên phòng cho Trịnh Hồng Hi vì Thẩm Thời Dư bị đầu độc, hắn cũng không quá bất ngờ.

Chỉ là Vân Thanh cũng không thể xác định được chuyện này rốt cuộc sẽ xảy ra khi nào.

Trong nguyên tác, Hạ Lan bị hãm hại bỏ tù vào đầu xuân năm sau. Sau đó, Thẩm Thời Dư liều mình cứu giúp, Trịnh Hồng Hi nhân lúc loạn lạc mà uy hiếp. Nhưng hiện tại, vì sự can thiệp của bọn họ, thế lực của Hạ Lan và Hạ Nguyên cân sức ngang tài. Việc Hạ Lan bị hãm hại bỏ tù có thể sẽ không xảy ra. Nếu vậy, những chuyện sau đó sẽ diễn biến như thế nào, không ai biết được?

Nói không chừng.

Y có thể cho người nhìn chằm chằm mấy người này, đến khi có việc phát sinh cũng kịp thời ngăn cản.

Chỉ cần không có bản đồ biên phòng. Diên quốc muốn đánh chiếm cũng không dễ dàng như vậy, bọn họ cũng có thể có nhiều thời gian ứng đối hơn.

......

Càng đi vào bắc, khí hậu càng ngày càng lạnh, khi y phục càng ngày càng dày, rốt cuộc cũng gần tới kinh thành.