Một hàng xe của Thụy Vương phủ rốt cuộc cũng vào kinh thành
Trong xe ngựa đốt lò than, Vân Thanh dựa vào người Hạ Trì ngủ gật, được hắn dùng áo bao đến kín mít.
Bánh xe không cẩn thận cán trúng hòn đá trên đường, Vân Thanh từ trong cơn mơ bừng tỉnh dậy, nhưng cảm thấy thoải mái, ấm áp đến không muốn động đậy.
Hạ Trì cúi đầu dán vào mặt y, trên mặt Vân Thanh ngủ đến hiện lên một tầng da ửng hồng. Da thịt mềm mại tinh tế, giống như khối ngọc noãn thượng hạng, Hạ Trì nhịn không được lại cọ cọ xuống.
Vân Thanh rốt cuộc bị hắn quậy đến tỉnh táo lại, mở mắt ra lười biếng hỏi: "Đến rồi sao?"
Hạ Trì nói: "Lập tức vào thành."
Vân Thanh xốc màn xe lên, cửa thành cổ xưa cao ngất quả nhiên đã gần ngay trước mắt.
Lần trước nhìn thấy cửa thành, chính là lúc bọn họ rời khỏi kinh thành, đã cách gần năm năm nhưng tựa hồ tất thảy đều không có thay đổi.
Bọn họ lại về rồi.
Đại thái giám Đức Như đã chờ ở cửa thành tiếp đón, ông tươi cười đầy mặt hành lễ với hai người bọn họ: "Bệ hạ đã chờ ở trong cung, Vương gia Vương phi lần này cùng nô tỳ tiến cung đi."
Hạ Trì bảo Nguyên Phúc về Vương phủ chỉnh lý trước. Còn xe ngựa bọn họ hướng về phía hoàng cung, đi vào trong.
Bình Châu gần kinh thành hơn nhiều, bảy ngày trước Bình Vương đã nhập kinh. Hôm nay tiến cung yết kiến chỉ có hai người bọn họ.
Trong điện Long Tiên Hương, Thừa An Đế ngồi ở trên cao, cười bảo đứng dậy, rồi ban tọa cho hai người.
Thừa An Đế so với năm năm trước có vẻ già không ít, khóe mắt đã nhiều thêm nếp nhăn, tóc cũng hoa râm một nửa. Ông ta nhìn Hạ Trì, nhân tiện biểu hiện dáng vẻ từ phụ nhìn nhi tử đã lâu không gặp, tha thiết quan tâm nói: "Trẫm thấy Trì nhi hình như cao hơn rồi, mấy năm nay sống có tốt không?"
Thừa An Đế thở dài: "Ninh Châu kham khổ, ủy khuất ngươi, chỉ là lúc đó ngươi bị liên lụy bởi chuyện kia. Trẫm cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy, chỉ mong ngươi không trách trẫm..."
Biểu tình Hạ Trì bất biến, trầm ổn đáp: "Là nhi thần đã làm sai, sao lại có thể trách phụ hoàng được?"
Tiểu bá vương năm đó không kiêng nể cái gì tựa hồ đã bị mài dũa sắc bén hơn. Thừa An Đế nhìn Hạ Trì, lại nhìn nhìn Vân Thanh, có chút vui mừng nói: "Xem ra trẫm cấp hôn sự này cho hoàng nhi thật đúng, mắt thấy so với ban đầu trầm ổn hơn rất nhiều."
Vân Thanh cười đáp: "Vương gia vốn dĩ là thiên chi kiêu tử, thần không dám kể công."
Ánh mắt Hạ Trì giật giật, không có lên tiếng.
Hai người đi đường mệt nhọc, chưa nói mấy câu. Thừa An Đế liền kêu bọn họ trở về nghỉ ngơi: "Nếu đã trở lại, thì ở lại kinh thành lâu hơn một chút. Thụy Vương phủ nhiều ngày không có người ở, trẫm đã sai người đưa chút đồ ăn cùng vật dụng cho các ngươi, thiếu cái gì cứ nói với phủ nội vụ."
Vân Thanh cùng Hạ Trì tạ ơn lui ra, hai người vừa mới trở lại vương phủ. Đại thái giám Đức Như liền mang vật thưởng tới.
Cung nhân nâng đồ ban thưởng như nước chảy tiến vào vương phủ, ăn mặc các thứ đều đầy đủ mọi thứ, đồ vật trang trí cũng có giá trị liên thành.
Đức Như đem danh mục quà tặng giao cho Hạ Trì, cười nói: "Vương gia có lẽ không biết, chăn bông ở đây chính là vật mới lạ xuất hiện trong kinh thành vào mùa đông năm nay. Bệ hạ lo lắng Vương gia đi Ninh Châu mấy năm nay không quen với cái rét của kinh thành, nên cố ý sai nô tài mang đến."
Hạ Trì đưa mắt ra hiệu, Nguyên Phúc liền đưa túi tiền đã chuẩn bị trước đó cho Đức Như. Hạ Trì nói: "Làm phiền công công, thay bổn vương cảm tạ phụ hoàng, bổn vương ngày khác sẽ vào cung tạ ơn phụ hoàng."
Đức Như thành thạo nhận lấy túi tiền, nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt: "Đây đều là việc lão nô nên làm, Vương gia quá khách khí."
Sau khi Đức Như đi, Hạ Trì nhìn chiếc chăn bông gấm trong hòm, đối mắt cùng Vân Thanh một cái.
Quả nhiên, cái gì tới cũng sẽ tới.
—
Hai vị Vương gia hồi kinh, không khí trong kinh lại lần nữa trở nên mãnh liệt như sóng ngầm cuộn lên. Hoàng đế chậm chạp không lập trữ quân, lần này đột nhiên triệu hai vị Vương gia vào kinh. Các loại quan lại sờ không rõ tâm tư đế vương, chỉ có thể âm thầm nghiền ngẫm.
Hạ Trì mới vừa vào kinh đã nhận được rất nhiều ban thưởng. Mọi người lần nữa phóng ánh mắt lên trên người Vương gia lúc trước luôn được sủng ái. Trong một phủ quan, đột nhiên có người nhắc tới: "Thụy Vương tựa hồ không có con nối dõi thì phải?"
Sau khi hoàng tộc sinh con nối dõi liền muốn tái nhập ngọc điệp (?), mọi người lúc này cũng mới phát hiện ra. Thế mà vẫn luôn không có tin tức báo lên từ Ninh Châu.
(?) Ai có thông tin, xin khai sáng cho tui nhé! Tự đoán thì là kiểu ghi danh con nối dõi, ghi tên vào hoàng tộc.
"Ơ... Hình như theo lời ngươi nói, ta nhớ không chỉ là con nối dõi, đến trắc phi Thụy Vương phủ cũng không có báo lên."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đây rốt cuộc là tình huống gì nữa.
Một trong những điều được suy tính để lập trữ vị, con nối dõi cũng là một trong những mục quan trọng hạng nhất. Tuy Thụy Vương phi là nam tử không thể sinh con, nhưng trắc phi sau khi sinh con nối dõi cũng có thể ôm đến bên người mẹ cả, làm con vợ cả.
Hiện tại dưới gối Thụy Vương trống trơn, đã xem như thua xa các vị Vương gia kia một đoạn. Chẳng lẽ hắn thật sự không có ý muốn vị trí kia?
Mọi người nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, thậm chí đã có người bắt đầu suy đoán, Thụy Vương thân hoạn bệnh kín không thể sinh con.
Bọn quan viên len lén đàm luận đều được ghi lại đặt lên án thượng của Hạ Trì. Hắn nhìn mấy chữ "thân hoạn bệnh kín", sắc mặt đen xì.
Thấy Vân Thanh nhấp khóe miệng ở bên cạnh, hắn đột nhiên tiến tới trước mặt y, lạnh giọng ra lệnh nói: "Không được cười."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Vân Thanh rốt cuộc không nín được: "Phụt."
Hạ Trì nhìn thấy đáy mắt đầy ý cười của Vân Thanh gần trong gang tấc, hung dữ hôn lên đôi môi y. Thẳng cho đến khi Vân Thanh không thể chịu đựng nổi, đẩy hắn ra muốn trốn mới thôi.
Hạ Trì có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta có bệnh hay không Vương phi còn không biết sao?"
"Khụ..." Vân Thanh không ngừng lại được, ý cười lại lần nữa bò lên khóe miệng. Hạ Trì không thể nhịn được nữa mà ôm y vào phòng, chuẩn bị tự mình chứng minh bản thân không có bệnh kín.
Hôm qua Vân Thanh vừa mới bị hắn lăn qua lộn lại đến nửa đêm. Lúc này eo còn mỏi, tất nhiên không thể tiếp tục.
Y thu lại ý cười, chống ngực Hạ Trì, cau mày nói: "Em đau eo."
Hạ Trì bất mãn đối mặt với y, chống cự một hồi, sau đó liền buông tay đầu hàng, duỗi tay xoa eo cho y, trong miệng nói nhỏ: "Chỉ giỏi ức hiếp ta."
Vân Thanh cười tươi, nằm sấp cho hắn xoa một lấy, mới thò lại gần duỗi tay ôm cổ hắn, thấp giọng nói câu gì đó ở bên tai hắn.
Động tác Hạ Trì ngừng lại một chút, có chút khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Vân Thanh. Trong mắt kinh ngạc nghi ngờ không tan, lỗ tai lại có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ đỏ lên.
Vân Thanh hôn hôn hắn: "Muốn hay không?"
Hạ Trì lúc này mới xác định mình không có nghe lầm. Ánh mắt hắn không chịu khống chế mà rơi xuống đôi môi hồng nhuận của Vân Thanh. Hầu kết kịch liệt lăn lăn, kiên cường trấn định gật đầu.
......
Vân Thanh nằm ở trên giường, đuôi mắt đỏ hồng, đôi tai cũng hồng hồng chưa tan đi. Đôi môi tê dại, phía sau lưng cũng tê dại. Y muốn lui về phía sau, giọng khàn khàn nói: "Đừng..."
Hạ Trì ngẩng đầu nhìn y, trên mặt đều là thỏa mãn. Tay dễ dàng kéo đai lưng y ra: "Lễ thượng vãng lai." (*)
(*) Có qua có lại.
Vân Thanh không lay chuyển được Hạ Trì, bị bắt tiếp nhận đáp lễ của hắn. Đầu ngón tay trắng nõn cắm vào tóc hắn, giọng nói như tiếng lá rách.
Sau khi kết thúc, Hạ Trì bưng trà tới cho Vân Thanh súc miệng. Đến cả chân tóc của hắn cũng viết thành chữ vui vẻ, ôm Vân Thanh liền muốn dính chặt lấy y, rồi lại cọ cọ một chút.
Vân Thanh bị hắn cọ đến mức tia thẹn thùng cuối cùng cũng biến thành bất đắc dĩ. Y túm túm tóc Hạ Trì, đang muốn mở miệng, giọng nói của Nguyên Phúc vang lên ngoài cửa: "Vương gia, tạ nhị công tử phủ quốc công tiến đến bái phỏng."
Người đến là Tạ Giang Tri, bạn cũ của Hạ Trì, cũng là đối tác làm ăn buôn bán nước đá với bọn họ, không gặp thì sống không đúng đạo lý lắm.
Hạ Trì không tha mà hôn hôn Vân Thanh, nói với y một hồi sẽ trở về. Lúc này mới đứng dậy rời đi.
Cả người Vân Thanh nhũn ra, nằm trong chốc lát mới đứng dậy. Y cầm lấy quyển sách trên bàn còn chưa đọc xong. Ánh mắt trong lúc vô tình dừng trên ám báo trên bàn, "không có con nối dõi khó làm vua", mấy chữ này dừng lại trong đáy mắt y.
Thần sắc y như thường, nhưng cầm sách mãi trong tay cũng không lật trang nào.
— Đọc truyện chính chủ tại Wattpad.com, dù có trễ cũng đừng ủng hộ cho phường trộm cắp. —
Tại kinh thành, phường Nguyệt Dương có một quán rượu tên là Giang Nam. Quán do một cặp vợ chồng trung niên bán, vị trí khá hẻo lánh, khách đến uống chủ yếu là bá tánh bình thường sống quanh đó.
Nhưng từ đầu năm nay, quán lại có thêm một vị khách quen mới, không giống với những vị khách khác.
Giờ Tuất đã qua, quán rượu chỉ còn lại vài người. Một thanh niên mặc áo bào xanh vén rèm cửa dày nặng bước vào. Bà chủ quán ngẩng đầu nhìn y, cười hỏi: "Công tử hôm nay uống gì? Vẫn như cũ sao?"
Thẩm Thời Dư gật đầu, tự tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Bà chủ quán bê một chậu than đến bên cạnh bàn, nụ cười hiền hậu nở trên môi: "Công tử sưởi ấm tay đi, rượu và thức ăn sẽ lên ngay."
Thẩm Thời Dư cười cảm ơn, sau khi bà chủ quán đi, y cởi áo khoác đặt sang một bên. Khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, nhưng ánh mắt lại hướng đến vết trà phai nhạt trên vạt áo.
"Ngươi vì cái gì không đi? Ngươi đã quên mấy trăm mạng người của Đỗ gia rồi sao?"
"Ta cứu ngươi về, cũng không phải để ngươi yêu đương nhăng nhít với tình lang."
"Hừ, chỉ muốn ám sát hoàng đế thôi hả? Ngươi có khả năng giết hắn sao? Hủy hoại hắn cùng giang sơn của hắn chẳng phải đơn giản hơn hay sao? Chẳng lẽ mấy năm làm quan, ngươi thật sự đã đặt bá tánh thiên hạ vào tâm rồi hả? Ngươi cũng đừng quên, là ai hủy hoại nhà của ngươi."
......
Lời trào phúng khắc nghiệt cùng phẫn nộ chất vấn của Trịnh Hồng Hi vẫn còn ở bên tai. Thẩm Thời Dư rũ mắt nhìn ánh lửa nhảy lên trong chậu than, nỗi lòng khó thấu rõ.
Y không để bụng giang sơn Đại Du như thế nào, càng không để bụng bá tánh Đại Du sống ra sao. Y chỉ không muốn dùng cách đẩy người nọ đến bước đường cùng. Thù của mình, y sẽ tự đi báo, y có thể mắt không chớp mà lợi dụng hay hy sinh mọi người, chỉ có người nọ là không được.
"Rượu đã hâm tốt, bây giờ dùng là thích hợp nhất, công tử dùng chậm thôi."
Tính cách bà chủ sang sảng, giọng cũng lớn, liền đem suy nghĩ Thẩm Thời Dư kéo lại.
Rượu và thức ăn lần lượt được mang lên. Vì là khách quen, bà chủ cũng không nói nhiều lời, dặn dò một vài câu thì có người gọi bà, liền cần thực án đi xuống.
Hương thơm của rượu trúc diệp ủ ấm nồng, trùng khớp với hương vị trong ký ức. Cha y thích uống rượu trúc diệp mà mẹ luôn tự tay ủ, nên đây là hương vị rượu mà y ngửi được từ thuở nhỏ.
Lần trở về kinh thành này, vô tình phát hiện ra quán rượu này ủ rượu trúc diệp có hương vị vô cùng giống với rượu mẹ ủ, y liền thường xuyên đến đây một mình uống rượu.
Người nọ cũng từng hỏi vì sao y thích rượu trúc diệp. Y chỉ cười không nói lời nào, bọn họ cách lòng bởi những giấu giếm cùng nhiều lời dối gian như thế, làm gì có thể nghĩ tới mai sau?
Y luôn một lòng muốn chết, vì báo thù dù chết trăm lần cũng không chối từ. Nhưng người nọ rõ ràng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, y không được lợi dụng hắn.
Rượu trúc diệp uống vào miệng ngọt thanh, lại rất nhanh chuyển sang cay nóng, hậu vị lâu dài. Một ly lại một ly uống xuống bụng, đôi mắt Thẩm Thời Dư bị kích thích ra một chút hồng.
Sao lại đi đến bước đường này?
Y luôn biết mình phải làm đại sự, không định sinh ra tình cảm gút mắt với bất luận kẻ nào. Lợi dụng người khác cũng không nương tay, vì đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Hiện tại hết thảy đều mất đi hiệu lực khi dùng trên người Hạ Lan.
Ngay từ lúc đầu y tiếp cận Hạ Lan cũng từng có ý lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân cuốn vào.
Đã đến lúc sửa sai rồi.
Rượu trúc diệp uống vào rất ngon, tác dụng chậm rãi nhưng mạnh mẽ. Trước mặt Thẩm Thời Dư bày đầy bình rượu, gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi.
Bà chủ quán đã đi thông báo cho hạ nhân Thẩm trạch đến đón, ước tính xe ngựa sắp tới. Y lảo đảo đứng dậy, đi ra ngoài trước.
Y từ chối sự giúp đỡ của ông chủ quán, tự mình ra cửa, đi qua một hẻm nhỏ liền tới đại lộ, xe ngựa sẽ ở nơi đó đón y.
Ánh trăng tối nay ảm đạm, Thẩm Thời Dư cúi đầu cẩn thận nhìn từng bước chân đi trên đường, đi từng bước một ra ngoài.
Khi rẽ đường không chú ý va mạnh vào người đi đường bên này.
Y vốn dĩ đã choáng váng đầu óc, phản ứng không nhanh nhạy như bình thường. Bị cú va đập này khiến cả người không thể giữ thăng bằng, ngã ngửa ra sau ngồi trên mặt đất.
Tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên từ phía trước, đầu óc y choáng váng nhìn qua. Khuôn mặt đối phương bị che khuất không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy thân hình gầy gò của người đó, qua trang phục có thể đoán ra là một người dân thường sống quanh đây.
Có lẽ ngửi thấy mùi rượu trên người y, người kia đứng dậy đi đến dìu: "Công tử không sao chứ? Xin lỗi, ta không nhìn thấy ngài."
Lại gần, người kia nhìn thấy trang phục của Thẩm Thời Dư, đoán được đây là công tử nhà giàu. Sợ đụng phải đại nhân rồi gây ra chuyện gì không hay, sẽ bị tìm đến gây phiền phức, liền liên tục xin lỗi.
Thẩm Thời Dư nghe hắn lải nhải cảm thấy đầu lại càng choáng váng hơn, y nhìn thân hình gầy gò của người đàn ông, không muốn so đo: "Không sao đâu, không trách ngươi, ta cũng không chú ý."
Y không thích bị người lạ chạm vào, kéo kéo cánh tay đang bị người kia nắm chặt.
Người đàn ông vội vàng buông tay sợ hãi, lại thêm một trận xin lỗi.
Gặp phải chuyện này khiến Thẩm Thời Dư càng cảm thấy choáng váng đầu óc. Y vẫy tay tiếp tục đi, liền có thể nhìn thấy xe ngựa nhà y đã tới đầu ngõ.
Xa phu cầm đèn lồng đi đến chiếu sáng cho y, y chậm chạp leo lên xe ngựa, vừa vén màn xe lên liền bị một bàn tay nắm lấy kéo vào trong.
Cả người rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Hạ Lan kề sát vào cổ y ngửi ngửi, giọng nói mang theo ý cười dịu dàng: "Lại trộm đi uống rượu à..."
Thẩm Thời Dư duỗi tay ôm lấy cổ nam nhân, nhắm mắt hôn lên.
Coi như là lần phóng túng cuối cùng đi.
......
Bên kia, nam tử thường dân đụng vào Thẩm Thời Dư sau khi quẹo vào một con hẻm nhỏ khác, liền giống như tan vào hư không.
Thụy Vương phủ, Tô Mộc ngưỡng mặt, nhờ Trình Việt giúp cậu gỡ dịch dung trên người xuống.
"Đau đau đau!"
Tự cậu không dám gỡ, nên nhờ người khác hỗ trợ mà vẫn kêu đau đến thảm thiết. Trình Việt sớm biết tính tình cậu, nghe vậy cũng không chớp mắt, động tác vãn lưu loát.
Chờ sau khi lấy xong mặt nạ, khuôn mặt trắng nõn sáng trong của Tô Mộc bắt đầu phiếm hồng, trong ánh mắt mở to của cậu cũng chứa vài tầng nước. Động tác của Trình Việt dừng lại một chút, thở dài như nhận mệnh mà tìm thuốc mỡ thoa một lớp thật dày cho cậu.
Hai người thu thập xong thì đến chủ viện. Vân Thanh cùng Hạ Trì đều không có ngủ, đang chờ bọn họ.
Cửa được hạ nhân mở ra, sắc mặt Tô Mộc ngưng trọng, nói thẳng vào vấn đề: "Xác thật trúng độc."
Vân Thanh cùng Hạ Trì liếc mắt nhìn nhau một cái liền nghe Tô Mộc nói tiếp: "Độc hắn trúng gọi là muộn thanh, được chế ra từ thảo độc tên ô cỏ xanh trên núi Nam Nhảy, cực kỳ hiếm thấy. Khi độc tái phát nội tạng sẽ giống như bị lửa thiêu đốt, không có giải dược chân chính."
Vân Thanh có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn qua, Tô Mộc dừng lại một chút: "Thọ mạng của hắn còn nhiều lắm là mười năm."