Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 120



Mỗi ngày ba Cố đều thường xuyên nhắc nhở Cố Thanh Trì uống thuốc, mỗi tối sau bữa tối, Cố Thanh Trì và Cố phu nhân ngoan ngoãn uống thuốc, xem TV một lúc, sau đó đi ngủ.

Cố phu nhân nhất định để Cố Thanh Trì phải buồn ngủ rồi mới chịu thả cậu về phòng. Buổi sáng Cố Tạ còn phải đi xem Cố Thanh Trì mấy lần, xem cậu có tỉnh hay không, nếu Cố Thanh Trì tỉnh rồi thì phải kéo cậu rời giường, nếu như không phải có người thúc giục, Cố Thanh Trì có thể nằm trên giường cả ngày, cứ mê mê man man mà nằm đó.

Trong một ngày như vậy, ngoại trừ lúc ngủ, Cố Thanh Trì đều ở trong tầm mắt của người nhà, ai cũng không dám để cậu ở một mình.

Thuốc này Cố Thanh Trì cảm thấy rất tốt, chỉ là vừa uống xong thì cảm thấy rất có tinh thần, sau đó lại liên tục buồn ngủ, có thể ngủ một giấc đến trưa, tối nay cậu uống thuốc muộn một chút, đã gần mười hai giờ rồi, Cố Thanh Trì nhìn còn chưa giống bắt đầu buồn ngủ lắm, Cố phu nhân liền đề nghị xem một bộ phim.

Ba Cố mở rạp chiếu gia đình lên, cả nhà thảo luận muốn xem phim gì.

Chủ yếu là ba Cố và Cố Tạ thảo luận, Cố phu nhân và Cố Thanh Trì thì xem gì cũng được. Cố phu nhân thích phim truyền hình, đối với phim ảnh không có yêu cầu gì, Cố Thanh Trì chỉ cần không xem phim mình đóng thì cũng tuyệt đối không có ý kiến gì.

Ba Cố và Cố Tạ ở trên thương trường nói một là một hai là hai, mà giờ vì xem phim gì mà tranh cãi giống như trẻ con, còn lập luận phủ định đối phương, sau đó tiếp tục đưa ra đề xuất mới.

Trên bàn bày đầy đồ ăn nhẹ đã bóc, còn có một thùng bỏng ngô.

Cố Thanh Trì cắn ống hút, chỉ muốn uống từng ngụm trà sữa, lắc lư ly còn có thể nghe thấy tiếng đá đập vào thành cốc.

Cố phu nhân hiếm khi chịu cho Cố Thanh Trì uống trà sữa đá mà cậu thích.

Ai bảo dạ dày cậu không tốt, Cố phu nhân thường ngày trông nom Cố Thanh Trì, không cho cậu uống dạng nước kích thích quá nhiều như này.

Ba Cố đang bác bỏ đề nghị của Cố Tạ.

"Mỗi thời đại thì đều có bối cảnh văn hóa khác nhau, thời con Transformers thịnh hành, ba và mẹ của con là thời văn hóa cải cách, không có mấy kiểu của con, mà còn chia thành nhiều series, con muốn xem là xem cái mới nhất, những người trẻ tuổi như con có thể cảm thấy rất bình thường rất dễ hiểu, nhưng nếu ba và mẹ con mới xem mà đã xem tập mới nhất không biết bối cảnh trước thì chúng ta làm sao mà hiểu được?"

Cố phu nhân không vui.

"Em xem cũng có thể hiểu, chỉ là không thích thôi! Là em không còn trẻ nữa sao?"

Ba Cố lập tức tự đánh vô mặt, quay qua dỗ Cố phu nhân vô điều kiện.

"Anh chưa nói thế mà..."

"Anh còn muốn nói như vậy nữa á? Anh đúng thật là có ý đó ha?"

Cố phu nhân nhấc tay lên, liếc mắt nhìn ba Cố, ánh mắt trào phúng cực kỳ, Cố phu nhân kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, ba Cố lần này giẫm phải quả bom, còn chưa đến mười phút mà chuyện đã không xong rồi.

Cố Thanh Trì nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia, cuối cùng đưa trà sữa đang cầm trong tay tới trước mặt Cố phu nhân.



Cố phu nhân liền quên tức giận, bà do dự một chút, cuối cùng vẫn nghĩ đến đây là Bé ngoan cho bà, mới thật cẩn thận thử hút một hơi, sau đó lại hút một hơi lớn.

Cố phu nhân lúc trước không thích uống trà sữa, bà đã thử uống rồi, nhưng lại cảm thấy quá ngọt, quá ngán, không thích lắm, cũng không chạm qua nữa, mà bên cạnh là ba Cố và Cố Tạ càng khỏi phải nói, nên bà cũng không có cơ hội thử nhiều một chút.

Bây giờ nghĩ lại thì có khi cốc trước kia bà uống dở quá thôi.

"Cái này cũng không tệ lắm, mà có hơi lạnh đó, bé ngoan con uống chút ít thôi."

Cố phu nhân ưu nhã dùng khăn tay lau khóe miệng, các ngón tay được sơn một chút sơn bóng.

"Hai người cũng đừng tranh giành nữa, xem phim hài là được rồi, vậy thì phim kia đi, phim này còn được khen này."

Ba Cố cùng Cố Tạ đều im lặng, ai nấy về việc mình, một người chiếu phim, một người tắt đèn.

Bộ phim này trùng hợp chọc cười được Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì cười ra tiếng nhiều lần, uống trà sữa còn thiếu chút nữa sặc.

Đợi đến nửa sau phim, Cố Thanh Trì bắt đầu buồn ngủ rồi, nằm sấp trên lưng sô pha dựa vào đầu Cố phu nhân gật gà gật gù.

"Bé ngoan ngoan~, con trở về ngủ đi."

Cố phu nhân nhỏ giọng gọi Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, bị Cố Tạ kéo lên lầu, đợi đến khi cậu nằm trên giường, đèn ngủ ở góc tường dần dần tối xuống, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, Cố Tạ mới nhẹ bước chân chậm rãi lui ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, Cố Thanh Trì bỗng nhiên bừng tỉnh lại, cậu vô cùng tỉnh táo, không hề buồn ngủ nữa, cậu có một loại cảm giác thời gian đảo loạn, cậu cảm thấy hiện tại hẳn là ban ngày, nhưng trong phòng căn bản không có ánh mặt trời, đèn góc tường vẫn còn sáng.

Có lẽ là trời nhiều mây, cậu xoay người xuống giường, đi lấy điện thoại di động ở đầu giường —— hiện tại 1 giờ 57 phút sáng, cậu mới chỉ ngủ khoảng nửa giờ.

Cố Thanh Trì nằm trở về, nhắm mắt lại.

Khi còn bé cậu không muốn ngủ, Cố phu nhân luôn dỗ dành cậu rằng, nhắm mắt lại mười phút rồi chúng ta không ngủ nữa nhá, thường thường khi cậu nhắm mắt lại thì đã không biết ngủ từ lúc nào.

Cậu tự nhủ nhắm mắt lại mười phút là được rồi, một lát sau, cậu lại xoay người, bấm điện thoại di động —— 2 giờ 24 phút.

Chỉ còn 4 tiếng nữa là đến bình minh.

Cậu ngồi đó, đột nhiên nước mắt chảy ra.

Cho dù buổi tối cậu còn uống trà sữa cậu vẫn luôn muốn uống, cả nhà cùng nhau xem phim, thỉnh thoảng tán gẫu, cảm thấy những điều ấy thật sự quá tốt.



Cậu cảm thấy mình sắp không hô hấp nổi, cậu cảm thấy miệng khát nước, cậu cảm thấy trong ngực bức bối, cậu cảm thấy sống thật sự là một chuyện dày vò, cậu cảm thấy thời gian là một loại cực hình.

Nước mắt không thể khống chế chảy ra, tựa như không nhịn được, cậu che mắt lại, nước mắt lại từ dưới lòng bàn tay tí tách rơi, cuối cùng đọng lại ở trên cằm.

Cậu không muốn tạo ra tiếng động, Cố Tạ ở cách vách, cậu dùng sức cắn cổ tay, tiếng nức nở bị đè nén từ kẽ ngón tay tràn ra.

Chờ cậu phản ứng lại, móng tay hơi dài của cậu đã cào từng vết vào trên cánh tay, trên cổ tay có một vòng dấu răng, răng rất cùn, cậu cắn rất mạnh cũng không chảy nhiều máu gì, chỉ là có màu sắc chỗ đó rất sâu, chậm rãi rớm máu.

Cố Thanh Trì phản ứng lại lập tức buông ra, cậu mò mẫm lấy hộp thuốc từ dưới gầm giường, trải trên thảm, muốn xử lý vết thương cho mình một chút.

Nước mắt cậu vẫn không kìm được, cậu đi lấy cồn i-ốt, sau đó dùng tay áo lau nước mắt lung tung, bởi vì vừa mới khóc quá nhiều, hiện tại tay cậu có chúthơi run, cầm cũng không vững, cậu vừa run tay, vừa nghĩ, vết thương nhỏ như này, hẳn là ngày mai sẽ khỏi rồi, sẽ nhìn không ra.

Cố Thanh Trì sợ đau, hiện tại cậu cũng không cảm thấy đau, nhưng cậu không muốn nhìn thấy Tạ Lục Dữ khóc thành như khi trước, vừa buồn cười vừa khó coi.

Đợi đến lần thứ ba cậu không thể cầm chắc chai nhỏ đựng cồn i-ốt và bông gòn cứ rơi xuống thảm, Cố Thanh Trì cũng khóc thành tiếng, âm thanh đè nén ở trong cổ họng.

Ban đầu cậu quỳ một gối, lúc này dựng thẳng nửa người trên đi lấy điện thoại đặt trên giường, trực tiếp nằm sấp bên giường gọi điện thoại cho Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ rất nhanh đã bắt máy.

"Bây giờ em không ngủ được, em không ngủ nổi..."

Cố Thanh Trì lập tức không nhịn nữa, cậu gào khóc, nghe tiếng thôi cũng đủ khiến tim phát run, nhìn cậu liền tan nát cõi lòng.

Cậu tựa như đau đớn tê tâm liệt phế, như không thở nổi, cùng Tạ Lục Dữ nói chuyện, nhưng từ đầu chí cuối chỉ là nói em ngủ không được, tựa như đây là chuyện lớn.

"Em không cần gấp gáp gì, hít thở, làm theo anh, hít một hơi thật sâu, 1-2-, một lần nữa..."

Đợi đến khi Cố Thanh Trì bình tĩnh lại, Tạ Lục Dữ lại nói. truyện xuyên nhanh

"Ngủ không được thì chúng ta nói chuyện phiếm đi, anh thích nói chuyện phiếm với em, vô cùng vui."

Tạ Lục Dữ tùy tiện nói chuyện với Cố Thanh Trì, rất tùy ý, nghĩ đến gì thì nói đấy, hắn nói chuyện còn có khẩu âm Bắc Kinh, thỉnh thoảng còn chửi bới hai câu, nghe rất thú vị.

"Trước đây anh quay một cảnh, thật sự là quay trong núi ý, ở nhà thôn quê thôi, tiền thuê nhà cực kỳ rẻ, ở khách sạn bên ngoài một đêm cũng bằng tiền ở đó một tháng..."

"... Cả đoàn làm phim đều ở đó, xung quanh cũng chẳng có gì, chỉ có một nhà hàng nhỏ, mà có làm gì khác được đâu, chỉ làm mì dương xuân, mà giá cũng thật rẻ, năm đồng một bát, anh ăn mì dương xuân ở đó một tháng liền.

Khi đó là mùa đông, lạnh cực, áo phao căn bản không đủ, xong anh phát hiện mặc áo khoác quân đội của đoàn làm phim ấm hơn áo phao, nên anh mỗi ngày đều mặc áo khoác quân đội của đoàn làm phim đi làm, bà chủ còn năm lần bảy lượt đưa cho anh chút đồ ăn nhẹ, anh nghĩ chắc là fan anh rồi ý, bác ấy tặng nhiều lắm, anh cầm không thì cũng hơi kỳ nên muốn ký tên cho người ta, kết quả phát hiện người ta cho rằng anh là công nhân tới làm..."