Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 121



Tạ Lục Dữ vừa mới bước chân vào làng giải trí đã thể hiện tài năng hơn người về tài ăn nói và khiếu hài hước, tất cả các chương trình đều thích mời hắn.

Nếu Tạ Lục Dữ sẵn lòng thì nói chuyện phiếm với Tạ Lục Dữ sẽ rất vui vẻ.

Càng không cần phải nói đến nếu đối tượng nói chuyện cùng là Cố Thanh Trì, thì cả người Tạ Lục Dữ đều bị kích động lên rồi.

Thỉnh thoảng hắn lại đẩy đề tài cho Cố Thanh Trì, để cậu suy nghĩ, tham gia vào cuộc trò chuyện, Cố Thanh Trì được hắn kể chuyện, đưa đầy hình ảnh sinh động, được hắn dẫn vào từng câu chuyện thú vị, sau đó dần dần bình tĩnh lại, quên đi lo lắng.

Đợi đến khoảng bốn giờ sáng, Cố Thanh Trì bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cậu nằm sấp bên giường, mặt dán lên chăn mềm mại, tay đặt bên mặt, điện thoại cũng ở bên cạnh.

Cậu ngủ đến mười một giờ trưa hôm sau, trong mộng vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Tạ Lục Dữ, đợi đến khi Cố Thanh Trì tỉnh rồi còn tưởng rằng mình vẫn đang nói chuyện với Tạ Lục Dữ, mơ mơ màng màng nói một câu.

"Em cũng muốn ăn mì dương xuân. "

Bên kia điện thoại liền truyền tới giọng của Tạ Lục Dữ.

"Vậy hôm nào mình đi ăn nhé?"

Lúc này Cố Thanh Trì hoàn toàn tỉnh ngủ luôn rồi.

Bây giờ là hơn mười một giờ trưa, từ đêm qua đến bây giờ, Tạ Lục Dữ vẫn không cúp điện thoại, một lát sau, Cố Thanh Trì mới trả lời.

"Được, hôm nào đấy chúng ta đi."

"Em không ăn sáng, trưa nay đừng ăn đồ quá cay nóng."

Tạ Lục Dữ nói xong dừng một chút.

"Hôm qua anh đang sửa kịch bản, nghĩ có thể cùng em sửa nên không treo máy."

Tạ Lục Dữ sợ tiền điện thoại của Cố Thanh Trì hết, còn nạp tiền điện thoại cho cậu.

"Vâng, giờ anh sửa xong chưa?"

"Sửa xong rồi, đói nữa, anh đi ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc, em cũng đi ăn cơm đi, ăn một chút rồi ngủ nhé, đừng quên hôm nào rảnh phải cùng anh đi ăn mì dương xuân đấy."

Cố Thanh Trì "ừm" một tiếng, sau đó là một hồi lặng im, hai người đều đang chờ đối phương cúp điện thoại, rồi vẫn là Tạ Lục Dữ nửa đùa nửa thật mở miệng nói trước.

"Bạn Cố à, cúp máy đi, đợi lát nữa thì tiền điện để mà nói chuyện cũng không còn nữa đâu."

Cố Thanh Trì lại "ừm" một tiếng, cậu do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói một câu, sau đó mới nhanh chóng cúp điện thoại.

Tạ Lục Dữ giơ điện thoại lên, nghe tiếng cúp máy truyền ra từ bên trong liền ngây ngẩn cả người, một lát sau hắn mới nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, hưng phấn giống như chú cún cắp được khúc gỗ bị ném đi.

Vừa rồi Cố Thanh Trì nói, em sẽ nhớ anh.

*

Ba Cố ấn huyệt thái dương, thoạt nhìn có hơi mệt mỏi.



Cố phu nhân vừa bóc bưởi, vừa liếc mắt nhìn ông một cái.

"Có chuyện gì sao? Gần đây tinh thần anh không được tốt lắm, buổi sáng không dậy nổi thì không cần dậy nữa, len lén ngủ nướng lười một tý, có chuyện gì thì cứ để Cố Tạ đi làm đi. "

Cố Tạ ở bên cạnh ho khụ khụ, bị Cố phu nhân đá một cước, Cố phu nhân liếc anh một cái.

"Có lời gì thì nói đi."

Cố Tạ bị dễ dàng trấn áp, lúc này người cao ngựa lớn có vẻ hơi đáng thương.

"Cổ họng con hơi ngứa..."

Cổ họng Cố Thanh Trì bên cạnh cứ ngưa ngứa, cố gắng nghẹn lại, cuối cùng không nhịn được, ho một chút, Cố phu nhân quay đầu hỏi han ân cần.

"Ui ui, Trì Trì, đợi lát nữa con uống một ít nước mật ong đi, mẹ đi cắt lê ra, ăn một chút trái cây. "

Cố phu nhân nói xong liền đi lấy quả lê, tủ lạnh chuyên môn để hoa quả không có ở đây, ba Cố cũng đứng dậy đi theo phía sau Cố phu nhân, trước khi đi lơ đãng nói.

"Tiểu Tạ, nhớ chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai, chút nữa ba bảo thư ký liên hệ đưa tư liệu cho con."

Cuộc họp ngày mai vốn là của ba Cố.

Trong phòng khách chỉ có Cố Tạ và Cố Thanh Trì ở đây, hai người bọn họ liếc nhau một cái, hai ba giây sau, hai người liền bật cười.

Gần đây ba Cố có chút uể oải.

Buổi tối sau khi ngủ, ông luôn nằm mơ, sau khi mơ xong tỉnh lại là quên mất, cái này thì cũng không có gì, mấy giấc mơ của con người hầu như đều chỉ kiểu mới tỉnh thì nhớ được một chút sau đó cũng quên dần, nhưng ông mơ hồ cảm thấy đã quên thứ gì đó rất quan trọng, tỉnh lại luôn có loại cảm giác buồn bã mất mát.

Có thể thực sự mệt mỏi rồi, hay là ông nên nghỉ ngơi một thời gian.

Ông nghĩ.

......

Hoa hồng nở rộ trong vườn, còn có cây cối tươi tốt, có những gốc cây phát triển tốt sớm đã cao hơn người.

Đây là nhà của ông, à cũng không hẳn là hoàn toàn của ông, bởi vì trong trí nhớ của ba Cố có chút khác biệt.

Ba Cố có thể nhận thức được rất rõ ràng, mình đang nằm mơ.

Gần ông truyền tới tiếng cười đùa giỡn của trẻ con, sau đó có một thiếu niên mười mấy tuổi từ giữa tán lá tươi tốt chui ra.

Ba Cố nhận ra, đó là Cố Tạ hồi thiếu niên.

Đường nét vốn lạnh lùng cứng rắn trên mặt ba Cố cũng nhu hòa một chút, lộ ra ý cười khó có thể nhìn thấy.

Đến khi tán cây cối rậm rạp kia rung động hai cái, từ bên trong chạy ra một đứa nhỏ xinh xắn tầm tám chín tuổi, khuôn mặt đứa nhỏ tuổi này cực kỳ hồng nhuận, da trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời, tươi cười sáng lạn, cậu hoạt bát chạy đuổi bắt theo Cố Tạ, lớn tiếng hô Cố Tạ, còn kéo dài âm cuối, nghe như làm nũng.



"Anh, anh chậm một chút đi mà~"

Ý cười trên mặt ba Cố ngưng đọng lại, mặt mày đứa nhỏ kia, rõ ràng chính là Cố Thanh Trì khi còn nhỏ.

Ba Cố theo bản năng tới gần, đến khi đứa bé tươi cười ấy cầm theo quả bóng da nhỏ của mình chạy xuyên qua thân thể ông, ông mới ý thức được, mình không chạm được bọn họ, với tất cả những thứ quanh cũng không cách nào chạm được.

Cảnh tượng rất nhanh đã thay đổi, lần này là sân bóng rổ trên lầu, hai người bọn họ đều đã lớn hơn một chút, tất cả đều mặc áo thi đấu, bởi vì đang vận động, trên trán và trên mặt đều lộ ra mồ hôi lấp lánh.

Ba Cố cúi đầu, phát hiện trên người mình cũng mặc áo đấu, trong tay còn có một quả bóng rổ.

Bọn họ đều nhìn ba Cố, hai đứa nhỏ đều dang hai tay ra, như muốn liên thủ ngăn cản ba của mình.

Cơ thể tự động hoạt động, né tránh, vượt qua, nhảy, ném rổ.

Mấy động tác liền mạch, đợi đến khi bóng rổ bật nảy chạm trên sàn nhà, ba Cố quay đầu lại, sau đó hai thiếu niên cũng đều chạy tới, cậu nhóc bé ỷ vào vóc dáng mình thấp bé, nhào tới, bám trên người ba Cố.

Đứa nhỏ lớn lòng hiếu thắng mạnh mẽ, mím môi, cho dù là thiếu niên còn đang trong giai đoạn phát triển nhưng vóc dáng cũng không cao bằng người lớn, cũng không tìm lý do cho mình, trong đầu tràn chỉ đầy ý muốn thắng.

"Ba, lại một lần nữa đi, dạy con cách dẫn bóng vượt qua người khác đi ạ."

Cậu nhóc bé hơn cứ làm nũng, không chút để ý mình dễ dàng bị đánh bại, thật lòng thật dạ nịnh hót ba mình.

"Ba thật lợi hại đóo~"

Nịnh ba xong còn không quên đòi hỏi.

"Trì Trì muốn ăn kem ~"

Ba Cố theo bản năng muốn đáp lại cậu —— chỉ có thể ăn nửa cây, không thể ăn nhiều.

Môi giật giật, còn chưa mở miệng, hết thảy trước mắt đã biến mất lần nữa, tiếp theo một lần nữa thành cảnh tượng mới.

Lần này là trên cầu thang ở nhà.

Trên lầu loáng thoáng truyền đến tiếng đàn, ba Cố ngẩng đầu, dọc theo cầu thang chậm rãi lên lầu, đi tới phòng đàn.

Cửa phòng đàn khép hờ, thanh niên bên trong hai tay linh hoạt nhảy múa trên phím đàn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, làm cho sườn mặt cậu có vẻ cực kỳ dịu dàng, khóe miệng cậu hàm chứa ý cười, tâm tình vui vẻ, các nốt nhạc tựa như đang nhảy ra từ dưới mười ngón tay.

Giấc mộng của ba Cố rất dài, lần này khi ông tỉnh lại, ông không quên nữa.

Lúc ông tỉnh lại là nửa đêm, ba Cố rón rén cầm một điếu thuốc ngậm vào miệng, lặng lẽ đóng cửa lại, tựa vào ban công gió đêm thổi, vẫn còn ngậm điếu thuốc, ông cũng không châm lửa.

Quá chân thật, trong một chốc ba Cố dường như cảm thấy, thật ra ông cũng không bỏ qua hai mươi năm cuộc đời của đứa con út, hiện tại như bây giờ mới là sai lầm.

Giờ phút này, ở nơi tất cả mọi người đều không biết, thế giới này giống như cái máy móc tinh vi đang vận hành.

【Thời gian bảo mật đã qua và các thủ tục bảo mật đã được đóng lại hoàn toàn 】

Bởi vì các thủ tục an toàn đã bị đóng lại, những ngoại lệ sẽ không được sửa chữa, vì vậy có một số sự thật ban đầu được tiết lộ đã là giả.