Phía sau cửa kính lớn của đại sảnh là một hành lang có chút tối tăm, Ngôn Mặc dừng động tác đẩy xe lăn của Vân Tử Sâm, từ vị trí của bọn họ có thể quan sát toàn bộ người trong đại sảnh.
"Không muốn xuất hiện một chút?" Ngôn Mặc cúi đầu hỏi hắn.
"Không cần thiết." Vân Tử Sâm lạnh mặt đáp một câu "Tình huống hiện tại của anh, xuất hiện có ý nghĩa gì?"
Nếu là người khác nghe được lời này của Vân Tử Sâm khẳng định sẽ sợ hãi, sợ Vân Tử Sâm hỉ nộ bất thường, tính tình đột nhiên bạo phát.
Sắc mặt Ngôn Mặc lại chẳng chút biến hóa nào, tầm mắt dừng ở hai chân được thảm lông trùm kín của Vân Tử Sâm, ngữ khí nhàn nhạt: "Diễn cũng đủ lâu rồi, người nên lộ đuôi đều chuẩn xác nắm được còn chưa chịu đứng lên?"
Vân Tử Sâm nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Nếu anh đứng lên, cậu liền lập tức đem công ty ném cho anh, sau đó đi luôn đúng không?"
Nói xong đáy mắt hắn hiện lên tia đắc ý: "Có thể đem cậu cùng cột chung một chổ, không phải rất đáng giá."
Ngôn Mặc lười biếng rũ mắt: "Tôi đã sớm nói qua, tôi không có hứng thú với nó."
"Cậu còn muốn quay lại đóng phim?" Vân Tử Sâm nhíu mày "Làm diễn viên rốt cuộc có chổ nào hấp dẫn? Là kiếm được nhiều tiền hay là được hoan nghênh?"
"Cũng có" Ngôn Mặc dừng một chút lại bỏ them một câu: "Anh hiện tại không phải diễn rất hăng say sao?"
Vân Tử Sâm không vui nhìn về phía đôi mắt xám khói của Ngôn Mặc giống mẹ như đúc.
Em trai này của hắn từ nhỏ đã là thiên tài, làm chuyện gì đều so với mọi người dễ dàng hơn nhiều, lại cố tình lựa chọn con đường diễn viên.
Quả thật phí phạm của trời.
Ngón tay hắn rõ rõ trên tay vịn xe lăn, Vân Tử Sâm lại nói: "Em có thiên phú kinh doanh, lúc công ty xảy ra vấn đề ba gấp đến độ ngã bệnh là em ngăn cơn sóng dữ, đem công ty cứu trở về."
Ngôn Mặc nhướng mày: "Đó là tôi một mình cứu trở về? Chẳng lẽ không có phần của anh?"
"Ở trong mắt người khác chính là một mình em làm không phải sao, dù sao trong khoảng thời gian này anh cũng đứng dậy không nổi, em cũng tự mình nếm thử khổ cực anh từng chịu đi."
Có thể hãm hại em trai của mình, Vân Tử Sâm ngữ khí đều nhẹ nhàng hơn.
"Đúng rồi lúc trước có nghe qua một việc, em còn dùng tên Ngôn Mặc chạy đến một đoàn phim nhỏ tham ban một người? Anh nhớ hình như tên là.. Ninh Lê đúng không?"
Ngôn Mặc: "..."
Trợ lý Trương này lại đem chuyện riêng của mình nói cho Vân Tử Sâm.
Nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của Vân Tử Sâm, Ngôn Mặc bất đắc dĩ thở dài: "Đúng vậy, anh đừng nói cho ba biết."
"Anh không nhàm chán như vậy" Vân Tử Sâm đem xe lăn xoay qua một hướng sau đó chậm rãi rời đi trước, vừa đi hắn vừa nói "Lại nói yến hội hôm này cũng là em đề nghị, Tử Mặc, em có mục đích gì?"
Ngôn Mặc thẫn thờ ánh mắt không tự chủ dừng trên người Ninh Lê đang cười nhẹ trong đại sảnh, hắn rũ mắt xuống lông mi dài che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
"Không có mục đích gì, chỉ là phát hiện một việc rất thú vị mà thôi."
* * *
Ninh Lê nắm chặt ly rượu vang đỏ trong tay cùng người khác trò chuyện câu được câu không, khoé mắt chú ý đến một người --
Thẩm Nhạn.
Căn cứ vào cốt truyện chính, Thẩm Nhạn kỳ thật chính là người nữ nhân xuất hiện trong phòng ngày đó.
Đồng thời cũng là hung thủ đã giết hại nàng.
Thẩm Nhạn là nữ doanh nhân nổi tiếng trong nước vẫn luôn duy trì hình tượng độc thân, tuyên bố chính mình không cần tình yêu, cả đời đều dâng hiến cho sự nghiệp.
Bởi vì hình tượng này cho dù Thẩm Nhạn không phải nhân vật trong giới giải trí, nàng vẫn có danh khi thật cao trong nước bị không ít người xem là tấm gương sáng.
Nhưng mà trên thực tế Thẩm Nhạn lén lút bao dưỡng các nam minh tinh, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn bất kham, là người dẫm lên pháp luật mà đi.
Theo cốt truyện sau khi giết Hạ Lạc Dao không bao lâu, bởi vì Trình Thịnh Tề coi trọng Ninh Diệp khi cùng nàng quay chung một bộ phim. Bị Thẩm Nhạn phát hiện nàng ta liền thẹn quá hóa giận dùng phương pháp lúc trước giết nàng để giết Ninh Diệp.
Kết quả đương nhiên là bị hào quang nữ chủ của Ninh Diệp phản đòn, cuối cùng Thẩm Nhạn vào ngục giam, Trình Thịnh Tề bại hoại thanh danh biến mất khỏi giới giải trí.
Hiện giờ Thẩm Ngạn vẫn là nữ danh nhân nổi tiếng trong nước, đương nhiên cũng có trong danh sách khách mời.
Nàng mặc một bộ váy đuôi cá cúp ngực ôm sát người, dáng người hoàn hảo được phơi bày nhuần nhuyễn. Từ hoa tai, vòng cổ đến nhẫn tất cả đều là cùng một bộ đá quý ngọc lục bảo, cả người tản ra hương vị tiền tài.
Ninh Lê lạnh mắt nhìn về phía Thẩm Nhạn đang trò chuyện vui vẻ, lệ khí dưới đáy lòng chậm rãi dâng lên.
Không được, nàng hiện tại còn không đủ mạnh, còn chưa đủ thực lực vặn ngã Thẩm Nhạn.
Bình tĩnh còn chưa đến thời điểm.
Không nghĩ đến lúc này có người đi đến bên cạnh Thẩm Nhạn cùng nàng ta bắt chuyện.
Đúng là Ninh Diệp.
Ninh Lê nhíu mày, nhìn hai người vừa cười vừa nói.
Không thể nào, sao hai người kia lại biết nhau tại thời điểm này?
Hẳn là sau khi tham gia bộ phim luyến tổng, Thẩm Nhạn mới chú ý đến Ninh Diệp mới đúng.
Hơn nữa đối với Ninh Diệp mà nói thì Thậm Nhạn chính xác là kẻ thù trăm phần trăm.
Ninh Diệp là bởi vỉ Thẩm Nhạn muốn giết nàng, vì muốn đem Thẩm Nhạn kéo xuống nước, trùng hợp lại lôi ra chân tướng cái chết của Hạ Lạc Dao.
Chẳng lẽ lúc này các nàng đã nhận thức, chỉ là cốt truyện chủ tuyến không nhắc đến đoạn này?
Đúng lúc này một nam nhân bộ dáng không đứng đắn đi lướt qua bên người Ninh Diệp, cố ý hắt ly rượu vang trên tay lên váy của Ninh Diệp.
Ninh Lê đứng nhìn ở xa xa lập tức trợn to mắt, đến rồi đến rồi! Cốt truyện đến rồi!
Ninh Diệp ngơ ngác nhìn bộ váy màu trắng gạo của mình bị nhiễm một mảng rượu vang đỏ, còn chưa kịp phản ứng nam nhân đã bắt lấy cổ tay của nàng, cười cực kỳ đáng khinh: "Ai nha, thật ngại quá là lỗi của tôi, tôi mang cô đi thay quần áo."
Ninh Diệp nhìn nam nhân trước mắt không có ý tốt, nàng như ý thức được điều gì, lập tức nhìn về hướng của Ninh Hoành Nghiệp.
Ninh Hoành Nghiệp đưa lung về phía nàng ta, đang cùng người khác trò chuyện, căn bản không chú ý tình huống bên này.
Ngược lại là Ninh Lê hai mắt mở to, vẻ mặt dạt dào hứng thú nhìn mình chằm chằm hoàn toàn không có ý muốn nhắc nhở.
Ninh Diệp trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân ác độc này! Nàng ta chính là muốn mình bị chê cười!
"Cái đó không cần, tôi tự đi là được." Ninh Diệp căn da đầu trả lời, dùng sức muốn thoát khỏi tay đối phương.
Nhưng mà nam nhân kia gắt gao nắm chặt tay nàng, không hề có ý tứ buông tay ngữ khí càng ngã ngớn hơn: "Đừng nóng vội nha cô gái nhỏ, xem cô lạ mặt như vậy là lần đầu tiên đến đây đi? Không biết tôi đúng không? Yên tâm, tôi không có ác ý."
Ninh Diệp bị nam nhân cưỡng ép lôi kéo đi được vài bước, nàng ta lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hoảng loạn vô cùng thật sự không biết làm gì, không thể không hướng ánh mắt cầu xin Thẩm Nhạn.
"Thẩm tổng.. giúp.. giúp tôi.."
Thẩm Nhạn đứng một bên đã sớm nhìn ra nam nhân này chính là cháu trai của Dương gia, là tay già đời chốn phong nguyệt, có tiếng ăn chơi trác táng. Nàng ta ngầm cùng một số nam minh tinh lêu lỏng ngẫu nhiên cũng nghe nói một chút sự tình của hắn.
Nàng cũng không muốn nhúng tay vào việc này, Dương gia cùng nàng có chút công việc cần lui tới, ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà liền không tốt.
Nhưng Ninh Diệp đã trục tiếp mở miệng hướng nàng xin giúp đỡ cũng không thể làm bộ không thấy.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Vân gia, Thẩm Nhạn sợ sự việc huyên nháo thì tiêu, thế là duỗi tay ngăn nam nhân kia lại.
"Từ từ, thôi để tôi mang Ninh tiểu thư đi thay quần áo đi."
Tôn tử Dương gia nhìn nàng một cái, đột nhiên cười: "Thì ra là Thầm Nhạn tỷ tỷ, hôm nay sao lại rãnh rỗi quản việc của người khác?"
Thẩm Nhạn sinh ra một tia chán ghét trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Xem cậu nói kìa, đúng rồi các người còn chưa quen biết đi? Tôi giới thiệu một chút, vị này là con gái lớn của Ninh tổng, Ninh Diệp cô ấy cùng tôi khá hợp ý liền xem như chị em, cậu để cô ấy cho tôi đi, tôi mang cô ấy đi thay quần áo như vậy cũng tiện hơn nhiều."
Con gái lớn? Ninh Hoành Nghiệp không phải chỉ có một cô con gái độc nhất là Ninh Lê hay sao?
Đôi mắt cháu trai Dương gia xoay chuyển, ý vị thâm trường "À" một tiếng: "Thì ra vậy.. Được rồi, hôm nay xem mặt mũi của Thẩm Nhạn tỷ tỷ, người liền đưa tỷ."
Nói xong hắn buông Ninh Diệp ra đẩy vào trong ngực Thẩm Nhạn, hướng Thẩm Nhạn vứt mị nhãn sau đó huýt sao xua xua tay rời đi.
Thẩm Nhạn biết đây là ý tứ nàng thiếu hắn một ân tình, nàng cúi đầu nhìn Ninh Diệp hốc mắt hồng hồng, bộ dáng muốn khóc cực đáng thương, Thẩm Nhạn nhăn mi: "Khóc cái gì? Cũng không có việc gì."
Ninh Diệp sắc mặt tái nhợt, vừa rồi thật sự dọa sợ, nàng cảm kích nhìn Thẩm Nhạn: 'Thẩm tổng thật sự cảm ơn ngài, ngài là ân nhân lớn của tôi. "
Thẩm Nhạn nhìn khuông mặt tái nhợt của nàng ta không kiên nhân xua tay liên tục:" Được rồi, được rồi, không có việc gì liền tốt về sau chú ý một chút. "
Ninh Diệp có chút bình tĩnh, quay đầu căm hận nhìn về phía Ninh Lê thấy chết không cứu, Ninh Lê ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh như vậy.
Ninh Diệp vừa rồi còn sợ hãi bất an đột nhiên lại sảng khoái hơn.
Không nghĩ tới có người giúp nàng giải vây đi? Cảm thấy rất mất mát đi?
Hôm nay chịu nhục như vậy về sau nàng nhất định phải đòi lại toàn bộ!
Tiệc rượu đã trôi qua một nữa, Ninh Lê chuyên nghiệp bồi Ninh Hoành Nghiệp ứng phó xong những người bạn trên thương trường của ông đã rất mệt, nàng liên tìm cớ chuồng ra ngoài đi xung quanh một chút thuận tiện hít thở không khí.
【 Ta nói này Tiểu Lục, tình huống vừa rồi sao lại như vậy? Nam chủ đâu? 】
Hệ thống cũng thật mờ mịt, ở trong đầu nàng nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại.
【 Tại sao lại như vậy? Theo lý mà nói sau khi nữ chủ bị khi dễ nam chủ chắc chắn sẽ xuất hiện giải vây cho cô ấy, sau đó tình cảm của hai người nhanh chóng phát.. 】
Mấu chốt là người làm khó dễ đã xuất hiện, nam chủ lại không xuất hiện.
Ninh Lê ngồi trên mặt đá cẩm thạch lãnh lẽo bên ngoài đài phun nước nhìn ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước, nàng lại rơi vào trầm tư nhè nhẹ đung đưa hai chân.
【 Tiểu Lục, ngươi nói có phải người giải vây biến thành Thẩm Nhạn đem xuất diễn của nam chủ đoạt cho nên nam chủ liền không xuất hiện. 】
【 Đúng là có khả năng này. 】
【 Nhưng nói đi cũng phải nói lại Ninh Diệp cùng Thẩm Nhạn lại trở thành bạn tốt? Vậy cốt truyện sau này không phải càng lộn xộn? 】
【 Tôi cũng không biết, tóm lại trước tiên tôi sẽ đăng thông báo tình huống, cũng không biết nam chủ không xuất hiện sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng.. 】
Ninh Lê còn đang cẩn thận nghe hệ thống nói, trước mặt nàng liền xuất hiện bóng dáng của một nam nhân.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phản chiếu trong đôi mắt là một gương mặt gần như hoàn mỹ.
Ninh Lê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi:" Ngôn lão sư? Sao anh lại xuất hiện ở đây? "
Người trước mắt mặc một bộ tây trang màu đen, vai rộng eo thon chân dài, đôi mắt xám khói câu hồn chăm chú nhìn nàng, trên mặt mang theo vẻ lười biếng cười nói:" Tôi tại sao không thể xuất hiện ở đây?"