Dù sao cũng là bữa tiệc thương mại, Ninh Lê nghĩ nghĩ đột nhiên hiểu được: "A, chẳng lẽ là sau khi anh rời khỏi giới thì chuyển sang làm thương nhân?"
Thương nhân?
Ngôn Mặc suy nghĩ, cũng không phản bác lại: "Ừm, cũng không khác lắm."
Ninh Lê nghĩ thẩm, quả nhiên như thế.
Minh tinh đổi nghề làm kinh doanh thật không hiếm, rất nhiều người trong giời kiếm được một khoản liền đem đi đầu tư thử, thậm chí tự mình mở công ty, thường thấy nhất chính là mở công ty giải trí, chính mình làm ông chủ bổi dưỡng minh tinh, thứ hai là đầu tư vào dịch vụ ăn uống hoặc là các loại sản nghiệp khác.
Trong đó cũng có người dựa vào độ nổi tiếng của mình để kiếm lời đương nhiên cũng có loại không có đầu óc dẫn đến cuối cùng không còn gì cả.
Xem Ngôn Mặc hôm nay mặc một thân tây trang giá trị xa xỉ hắn khằng định không phải loại người không đầu óc kia.
"Ngôn lão sư vứt bỏ diễn xuất đi làm kinh doanh thật đáng tiếc" Ninh Lê chống cằm sâu kín thở dài "Diễn viên có diễn xuất như anh vốn đã là nhân tài trân quý, giới điện ảnh không có anh quả là tổn thất lớn."
Ngôn Mặc tức khắc nhớ lại lời vừa rồi của Vân Tử Sâm.
Hai người kia đều chỉ nhìn đến một khía cạnh của hắn nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
Thực sự rất thú vị.
"Nếu tôi đã không đóng phim nữa cô cũng đừng gọi là Ngôn lão sư, kêu tôi Ngôn Mặc là được" Ngôn Mặc mời Ninh Lê "Muốn cùng nhau đi dạo chút không? Cô cũng ra đây hít thở không khí đi."
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động mời phụ nữ, kết quả cô gái trước mắt liền lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Ngôn Mặc: "..."
Biết Ninh Lê đại khái đang lo lắng việc gì, hắn lại bổ sung thêm một câu:
"Yên tâm tôi không hỏi chuyện liên quan đến cô."
Ngoài miệng nói như vậy Ngôn Mặc lại có điểm tiếc nuối, kỳ thật hắn rất muốn dò xét thử.
Ninh Lê suy xét một chút gật gật đầu sau đó ưu nhã vươn một bàn tay, Ngôn Mặc thân sĩ tiếp lấy đem nàng từ đài phun nước đỡ dậy.
Ninh Lê kỳ thật cũng không muốn cùng Ngôn Mặc tiếp xúc nhiều, người này thông minh lại nhạy bén giống như có thể nhìn thấu nàng, làm nàng có cảm giác thật không an toàn.
Nhưng đôi khi lại thật thoải mái vì Ngôn Mặc là một người nói được làm được.
"Bộ phim đã đóng máy?" Ngôn Mặc hỏi nàng.
"Chưa đâu, Lý đạo cho tôi nghĩ ngơi mấy ngày nhưng cũng nhanh thôi, tôi chỉ còn vài suất diễn."
Nói xong Ninh Lê lại nhìn hắn: "Anh không cảm thấy khó hiểu sao tôi lại xuất hiện ở đây?"
Ngôn Mặc nhướng mày: "Cô không phải con gái của Ninh Hoành Nghiệp sao?"
"Anh đều đã biết?" Ninh Lê kinh ngạc.
Bởi vì Nguỵ Dục cố tình giấu giếm, người trong giới giải trí biết thân phận của nàng kỳ thật không nhiều lắm.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi Ngôn Mặc vốn hoài nghi nàng, điều tra thân phận của nàng cũng là chuyện bình thường.
Ngôn Mặc cong khoé môi: "Đã nói không hỏi về chuyện của cô nhưng nếu cô đã chủ động nói thì không liên quan đến tôi."
Ninh Lê sửng sốt lập tức cường điệu: "Đổi để tài khác!"
Hai người dọc theo đường nhỏ đình viện chậm rãi bước đi, Ngôn Mặc hôm nay nói nhiều hơn bình thường, trên trời dưới đất cái gì cũng nói một chút, nhưng đúng là không nói đến những vấn đề có liên quan đến nàng.
Ninh Lê tò mò nhìn hắn: "Thì ra cũng có lúc anh nói nhiều như vậy a, lúc trước đặc biệt lạnh nhạt cũng không thích phản ứng người khác."
Chẳng lẽ đổi nghề làm kinh doanh liền thay đổi tính cách khéo léo đưa đẩy?
Ngôn Mặc cười khẽ: "Kỳ thật cũng không khác."
Đối với người không liên quan đến hắn, hắn đúng là không muốn lãng phí thời gian.
Chẳng qua Ninh Lê không phải người thuộc phạm vi đó.
Thời điểm đi đến chổ khuất sâu trong đình viện nơi này đèn đều thưa thớt bốn phía tối sầm, hoàn cảnh quá mức yên tĩnh chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng công trùng kêu.
Ninh Lê có chút sợ bóng tối tuy rằng nàng là người đã chết qua một lần, theo lý mà nói không nên đến nơi đáng sợ như thế này, thân thể không tự chủ được liền đến gần Ngôn Mặc vài bước.
Ngôn Mặc nhận thấy nàng đến gần rũ mắt nhìn nàng một cái, phát hiện nàng có chút bất an liền mở miệng nói: "Có chút lạnh, chúng ta trở về đi."
"Ừm được, được" Ninh Lên gật đầu rất nhanh.
Hai người liền bắt đầu đi trở về chỉ là đi được một lúc, Ninh Lê liền nghe được giọng nói yếu ớt của Ninh Diệp.
Ninh Diệp đã đổi sang một bộ váy dài càng xinh đẹp màu trắng xanh, đứng dưới ánh trăng lại thêm vài phần rung động lòng người.
Đối diện nàng là một nam nhân ngồi xe lăn, tuy rằng hắn đưa lưng về phía Ninh Lê, Ninh Lê cũng có thể nhìn ra khí chất bất phàm trên người hắn, tuyệt đối không phải một người bình thường.
Ngồi xe lăn, đình viện Vân gia..
Chẳng lẽ đây là nam chủ Vân Tử Sâm?
Không nghĩ đến nam chủ không xuất hiện trên yến hội kết quả hai người liền gặp gỡ ở đây, rõ ràng là sự ràng buộc của nam nữ chủ sao?
Ngôn Mặc không hiểu tại sao Ninh Lê lại thay đổi phương hướng, hắn cũng đi theo: "Tại sao cô lại.."
Lời còn chưa nói xong đã bị Ninh Lê gấp gáp bịt kín miệng.
Ninh lê biểu tình rất nghiêm trọng đại khái bởi vì Ngôn Mặc quá cao nàng còn phải nhón chân mới có thể đảm bảo che kín được.
Bị bàn tay trắng nõn mềm mại che lại miệng, mỗi một tấc da thịt đều dán chặt chẽ khăng khít, một mùi hương nhàn nhạt theo tay nàng tràn đến xoang mũi hắn.
Câu đến lòng hắn ngứa ngáy.
Ánh mắt Ngôn Mặc dừng trên người cô gái đang khẩn trươnng, dần dần trở nên thâm trầm.
Nàng lại đang cẩn thận quan sát động tĩnh bên kia, xác định họ không phát hiện mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy Ngôn Mặc gật đầu lúc này Ninh Lê mới buông lỏng bàn tay.
Độ ấm trên môi biến mất, một lần nữa tự do, Ngôn Mặc nhìn bàn tay Ninh Lê có chút mất mát khó hiểu.
Hắn từ phía sau Ninh Lê nhìn qua, không nghĩ bên kia hai người tự nhiên là Vân Tử Sâm và Ninh Diệp, Ngôn Mặc nhanh chóng hạ mi, nhấc chân định đi ra ngoài.
Sau đó liền bị Ninh Lê giữ chặt tay.
Ninh Lê vẻ mặt khiếp sợ: "Người ta yêu đương, anh ra làm gì?"
Yêu đương?
Vân Tử Sâm? Cùng Ninh Diệp?
Ngôn Mặc cảm giác mình không thể đem mấy chữ này liên hệ với nhau.
Chẳng qua hắn nhớ trợ lý Trương từng báo cáo cho hắn Ninh Lê cùng Ninh Diệp quan hệ cực kì ác liệt, như thế nào thoạt nhìn Ninh Lê đang giúp Ninh Diệp?
Hắn hứng thú cong môi, áp sát vào vành tai nàng hạ giọng: "Tôi cùng Tử Sâm rất thân, đi qua chào hỏi một tiếng cũng không được sao?"
Tiếng nói trầm trầm như mang theo điện lưu chui vào tai nàng, Ninh Lê không được tự nhiên lui một bước: ".. Không được."
"Tại sao?"
"Anh xem bầu không khí đi" Ninh Lê ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, "Quẩy rầy người khác yêu đương đáng bị thiên lôi đánh."
Ngôn Mặc nhìn gương mặt hơi hung dữ của nàng giống như một bé cá nóc nhỏ.
Thật đáng yêu.
Làm hắn muốn bóp một cái.
Ninh Lê căn bản không chú ý đến ánh mắt có chút ý vị của Ngôn Mặc, trong lòng còn đang căn nhắc, thật vất vả nam nữ chủ mới có thể phát triển tình cảm đừng bị người khác quấy rầy nàng còn muốn nhanh nhanh đi xong cốt truyện để được tự do.
Trong đình viện cách đó không xa Vân Tử Sâm nhìn chằm chằm cô gái đang cổ vũ hắn, đôi mắt híp lại: "Mọi người đều cảm thấy tôi không thể đứng dậy được, cô tại sao lại nghĩ có thể?"
"Em đã hỏi qua bác sĩ, chân của anh kỳ thật đã lành lặn, không đứng dậy được là do chướng ngại tâm lý" Ninh Diệp cắn cắn môi nửa ngồi xổm trước mặt Vân Tử Sâm sắc mặt vô cùng kiên định "Tử Sâm chúng ta quen nhau đi, em sẽ luôn ở bên anh, nếu lỡ như anh không đứng lên được, ở trong lòng em anh cũng là người giỏi nhất."
"Đúng không?"
Vân Tử Sâm lạnh lùng nói hai từ, không mang theo một chút độ ấm cũng không ảnh hưởng đến thái độ của Ninh Diệp đối với hắn.
"Tử Sâm, em vĩnh viễn đều tin tưởng anh" Ninh Diệp nhìn thấy ánh mắt Vân Tử Sâm nhìn bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn thử phủ tay mình lên mu bàn tay hắn "Anh đừng từ bỏ, được không?"
Vân Tử Sâm ngữ khí vẫn lạnh nhạt, cũng không rút tay mình ra khỏi tay nàng.
"Được, biết rồi."
Ninh Diệp đang thấp thởm nhận được đáp án của Vân Tử Sâm liền cảm thấy nhẹ nhởm, trong lòng nàng muốn bắn pháo hoa chúc mừng trên mặt lại tràn đầy kinh hỉ mà cười trong nước mắt: "Thật tốt quá, em rất vui vẻ Tử Sâm chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Ninh Lê đứng xa xa nhìn tình huống phát triển, trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ là nữ chủ, dễ dàng như vậy liền hóa giải khúc mắc của nam chủ? Chỉ dựa vào mấy câu nói?
Mà Ngôn Mặc cũng đang trầm mặc.
Ca ca hắn đang làm cái gì? Nghiện diễn rồi?
Ninh Lê kéo tay Ngôn Mặc, hai người lặng lẽ lui về phía sau hướng đến con đường lúc này rời đi.
Ngôn Mặc nhìn về phía Ninh Lê, nàng còn đang nắm chặt tay mình, chỉ là không rõ biểu tình là bộ dáng đi vào cỏi thần tiên.
Hắn duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng: "Ninh Lê."
Ninh Lê cũng đang tranh luận với hệ thống chuyện vừa rồi liền bị Ngôn Mặc kéo sự chú ý về, nàng chớp chớp mắt: "Làm sao a?"
Ngôn Mặc cúi đầu nhìn tay hai người, cười như không cười.
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, lúc này mới phát hiện tay mình còn nắm tay Ngôn Mặc, Ninh Lê liền lập tức buông tay, xấu hổ giải thích: "Ngại quá, tôi quên mất."
"Không sao" nói xong Ngôn Mặc lại bổ sung một câu "Tôi không ngại."
Ninh Lê: "..."
Nhớ đến một màn vừa rồi, Ngôn Mặc tuỳ tiện hỏi: "Người vừa rồi kêu là Ninh Diệp đi, tôi nhớ cô ta hình như là chị gái cô?"
Ninh Lê giật mình, khuông mặt nhỏ lập tức khó chịu: "Cô ta không phải chị tôi, tôi và cô ta không thân."
Không thể nào, chẳng lẽ Ngôn Mặc cũng coi trọng Ninh Diệp?
Hào quang nữ chủ lớn vậy sao?
Ngôn Mặc đương nhiên biết quan hệ của Ninh Lê cùng Ninh Diệp không tốt, còn rất châm chước tìm từ: "Lúc nảy không phải tôi đã nói, tôi cùng Tử Sâm rất thân sao chính là có chút tò mò bọn họ.. biết nhau như thế nào?"
Ca ca kia của hắn vẫn luôn tự xưng nhìn người rất chuẩn, không nghĩ đến còn có thời điểm ngã ngựa.
Kết quả vẻ mặt của Ninh Lê càng khó hiểu.
Nàng do dự nửa ngày mới vỗ vỗ vai hắn an ủi, sau đó nói một câu: "Đừng tìm hiểu, anh vẫn nên từ bỏ đi, anh cùng cô ta không hợp đâu."
Ngôn Mặc:?
Ngôn Mặc: "Cô nghĩ đi đâu vậy?"
Giải thích một hồi Ninh Lê mới rõ ràng Ngôn mặc thật sự chỉ là đang tò mò mà thôi.
"Làm sao tôi biết cô ta nhận thức Vân Tử Sâm lúc nào" Ninh Lê bĩu môi "Lúc trước anh ở đoàn làm phim một thời gian chẳng lẽ không nhìn ra tôi và cô ta như nước với lửa?"
"Đã nhìn thấy" Ngôn Mặc gật đầu "Vậy vừa rồi sao lại yểm trợ giúp cô ta?"
Đây còn không phải là vì làm nàng ta nhanh nhanh cùng nam chủ HE chính mình liền thoát sao!