Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 209



Hai người mới uống một ngụm trà sữa, Yến Thu Xuân còn đang vui vì phần ruột dâu tây bên trong rất ngon, thì món ăn chính đã được dọn ra đĩa.

Màu sắc tổng thể của gà trong lẩu là màu nâu đỏ, những miếng gà có kích cỡ tương đương nhau, xen kẽ là những lát dưa leo và khoai môn, trong đó còn có rất nhiều tép tỏi và gừng, chỉnh thể phát ra mùi nước tương và hương vị của mùi thịt, chỉ riêng hương vị thôi đã như muốn nói với thực khách rằng nó ăn rất ngon! Mau ăn với cơm đi!

Yến Thu Xuân quyết đoán buông trà sữa, nhắc nhở nói: “Mau ăn mau ăn.”

“Vâng!” Uyển Nhi mím môi cười, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Đũa đầu tiên cô bé đưa vào miệng là một miếng đùi gà.

Không biết chủ quán làm thế nào mà đùi gà trông mềm xốp nhưng khi cắn vào sẽ có độ dai vượt trội, phần mỡ của da gà đã biến mất chỉ còn lại một lớp da gà căng mọng, khi cắn vào sẽ thấy hương vị tràn ngập trong khoang miệng.

Còn đùi gà, lộ ra chất thịt mịn màng, nhìn không già mà mềm, có độ đàn hồi, răng cô bé không dễ cắn, cắn miếng đầu tiên vẫn có cảm giác hơi khó, không cắn được cái gì.

Cho nên cắn lần thứ hai, cô bé cố ý nghiêng người sang một bên, dùng răng bên cạnh cắn, phần răng nanh nhọn thuận lợi cắn trúng miếng thịt, dùng sức một cái, một miếng thịt lớn đã bị cắn đứt, hơi dai nhưng ăn rất ngon, trong lúc lơ đãng miếng thịt vô tình trượt xuống cổ họng.

Sau khi cắn một miếng, Uyển Nhi nhìn chỗ đùi gà bị răng mình cắn đứt, cười vui vẻ, sau đó tiếp tục gặm miếng thịt tiếp theo.

Yến Thu Xuân lại bắt đầu bằng một miếng dưa chuột.

Không phải vì cái gì khác, mà là màu xanh non dịu dàng kia, bị nấu quá lâu nhuộm thành màu nâu nhạt, thoạt nhìn trông rất đáng yêu, làm nàng chưa ăn mà đã có cảm giác sẽ rất ngon.

Chờ ăn đến trong miệng, mắt nàng lập tức sáng lên.

Thường thì nàng thích ăn dưa chuột giòn, ngọt, nhưng lần này dưa chuột nàng ăn lại có vị mềm, trong vị mềm lại pha lẫn chút ngọt nhẹ, nhưng nhiều hơn nữa là có vị mặn mà của nước sốt.

Không có vị cay, nhưng trong nước sốt mặn mà thơm nồng vị thịt, cắn một miếng, rõ ràng là ăn dưa chuột, nhưng lại giống như đang ăn thịt!

Yến Thu Xuân ăn đến vừa lòng, nhưng lại cảm thấy nếu món này ăn kèm một ít khoai tây, có lẽ hương vị sẽ càng tốt hơn,

Nàng bỗng nhiên nhớ khoai tây quá.

Gà khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây nghiền… Tất cả đều là mỹ vị nhân gian!

Nhưng dù nghĩ như vậy, bề ngoài Yến Thu Xuân vẫn ra sức cùng Thủy Mai và UyểnNhi. Ba người xử lý gần hết nồi thức ăn, cộng với nửa ly trà sữa.

“A~” Uyển Nhi ợ một tiếng.

Ợ xong, cô bé ngượng ngùng che miệng, tay kia xoa xoa bụng. Như là bị lây bệnh, bên cạnh Thủy Mai cũng ợ một cái, sau đó Yến Thu Xuân cũng ợ một cái, ngay cả hai đại nam nhân hộ vệ cách vách, cũng thỏa mãn xoa bụng, chưa ợ, nhưng cũng nhanh thôi.

Lần này ăn ở cửa hàng này khá nhiều, giá cả cũng khá phải chăng, một phần ăn như vậy chỉ tốn 80 văn tiền!

Mỗi lần Yến Thu Xuân nhìn vào những giá này, nàng luôn cảm thấy rằng số tiền mà hiện tại mình dành dụm được đủ để nàng ở thời đại này sống cả đời ăn uống thả ga, miễn là không có bất ngờ gì xảy ra.

“Cô nương, còn đi dạo tiếp nữa không?” Thủy Mai hỏi.

Yến Thu Xuân nhìn về phía Uyển Nhi, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.

Cũng may hai người ở chung đã lâu, Uyển Nhi ngay lập tức hiểu ý của nàng, lắc đầu.

Yến Thu Xuân lại nhìn về phía Thủy Mai.

Thủy Mai cũng đã hiểu, dẫn theo các nàng đi ra ngoài.

Đến lúc về rồi.

*

Đoàn người vừa xuống xe ngựa, một giọng nói vội vàng có chút quen thuộc đột nhiên vang lên: "Tiêu cô nương!"

Ban đầu Yến Thu Xuân còn không nhận ra hắn là đang gọi nàng, nhưng khi giọng nói đó lại hướng về phía nàng, nàng mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại.

Lập tức thấy một thiếu niên đẹp trai khôi ngô đang đi về phía mình, ánh mắt khẩn trương nhìn về bên này.

Đôi mắt Yến Thu Xuân híp lại, dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ hắn đi tới.

Tiết Gia Hà vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng hưng phấn, cố gắng tăng tốc bước chân, cuối cùng cũng đi tới trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười có hơi ngốc nghếch: "Tiêu cô nương, đã lâu không gặp."

Yến Thu Xuân vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Uyển Nhi không rõ nguyên do, nhìn nhìn A Xuân tỷ tỷ bên cạnh, sau đó nhìn thiếu niên xa lạ lại có hơi quen mắt này, bọn họ quen biết nhau?

Cô bé ngoan ngoãn im lặng.

Tiết Gia Hà đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng vuốt tóc, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn bối rối hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Yến Thu Xuân lạnh lùng nói: "Ngươi bảo mẫu thân ngươi đến Tiêu phủ cầu hôn?" Tiết Gia Hà sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là nàng bảo hắn đi cầu hôn nàng, vừa định gật đầu thì hiểu ra ý câu đó, ngốc nói: “Không có, mẫu thân ta đi cầu hôn? Sao bà ấy không nói cho ta biết?”