Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 210



Vẻ lạnh lùng trong mắt Yến Thu Xuân hơi nhạt đi, nàng nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là do ta từ chối.”

Sắc đỏ trên mặt Tiết Gia Hà nhạt đi, thất vọng nói: "A? Cô nương, nàng có thể suy nghĩ lại không, hai ngày nữa sẽ công bố bảng xếp hạng. Tiểu sinh cảm thấy mình làm bài cũng tốt lắm, hẳn là có thể để đạt được thứ hạng tốt..."

Yến Thu Xuân gằn từng chữ một: “Nương ngươi thay ngươi cầu hôn, là vì muốn nạp ta làm thiếp của ngươi.”

Tiết Gia Hà đình trệ và kinh ngạc nhìn nàng, màu đỏ trên mặt hoàn toàn biến mất, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

Thấy vậy, Yến Thu Xuân nói: "Ta vốn tưởng ngươi biết chuyện nương ngươi làm, vốn định mắng ngươi một trận, lúc trước ta thấy chuyện bất bình giúp ngươi một phen, kết quả ngươi lại lấy ân báo oán. Nhưng hôm nay xem ra ngươi cũng không biết, vậy quên đi, chúng ta không quen biết, sau này cũng không cần quen biết, nếu ngày sau gặp lại, xin Tiết công tử xem như không biết ta.”

Nói xong, nàng kéo Uyển Nhi, xoay người bước nhanh lên xe ngựa.

Tiết Gia Hà ở phía sau ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng biến mất trên xe ngựa, rất nhanh xe ngựa cũng rời khỏi nơi này.

Hắn vẫn đứng ngốc ở đó.

Mãi đến khi bạn tốt của hắn là Triệu Kỳ đi tới cười hì hì, vỗ vào lưng hắn một cái, khiến hắn lảo đảo hai bước.

Triệu Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn, sợ hắn lại ngã xuống, một tay nhét đống bánh ngọt vừa bưng vào trong tay, cười hỏi: "Này, mọi người đều đi rồi, huynh như thế nào còn đứng đây?”

Tiết Gia Hà hoàn toàn tỉnh táo lại, mỉm cười với bạn tốt đang ôm một đống bánh ngọt, miễn cưỡng chắp tay nói: “Xin lỗi, ta còn có việc phải về trước, Triệu huynh ăn uống no say nhé, nhưng nhớ trả tiền cho ta đấy."

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phủ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Thiên Tài Tiên Đạo
4. Chồng Chồng Điển Hình
=====================================

Hắn phải trở về hỏi cho rõ ràng, cái gì mà nạp thiếp cho hắn?

Tiết phủ.

Tiết Gia Hà vội vàng từ phố mỹ thực về Tiết phủ. Trực tiếp chạy thắng đến chủ viện.

Vừa lúc, Tiết phu nhân Tiết đại nhân cũng ở nhà, tuy rằng còn chưa phải là thời điểm Mộc Hưu, nhưng với tư cách hộ bộ thượng thư, lịch trình của Tiết đại nhân thật ra cũng không bận rộn lắm, bởi vì kế tiếp không có bao nhiêu chỗ cần dùng bạc, hắn làm xong việc thì lập tức về nhà.

Trong tay còn cầm đồ ăn vặt ông mua dọc trên đường về.

Bên tai là tiếng Tiết phu nhân phàn nàn ông: "Cả ngày ông không ở nhà, không biết con trai ông hoang đường đến mức nào, hiện giờ ai cũng chờ được lên bảng vàng. Ta vốn còn định nhận mối hôn sự với bên Tấn Vương cho nó đây, kết quả nó thì hay rồi, mỗi ngày giống như bị yêu nữ mê hoặc, cả ngày không về nhà, không đến tối mịt thì không thấy người!"

"Con cháu tự có phúc của con cháu, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta hỏi lão ngũ rồi, nó nói kỳ thi này làm bài rất nắm chắc, dựa theo tuổi của nó, cho dù không chiếm được top 3, cũng tuyệt đối là một tài năng trẻ vô cùng xuất chúng, còn sợ không có cô nương thích sao?”

Tiết đại nhân nhìn mập mạp, giống như Phật Di Lặc, mỗi khi cười rộ lên đôi mắt híp lại, khuôn mặt mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Ông dịu giọng, điềm đạm an ủi vợ, hai người ở bên nhau mấy chục năm, tuy thuở còn trẻ có nhiều xích mích nhưng nhiều năm như vậy, hắn đã biết rõ nên đối xử với thê tử như thế nào.

Lúc nói chuyện, ông vẫn không quên gắp một miếng trứng cuộn.

Cũng không biết gần đây sao kinh thành thi thoảng lại có đồ ăn ngon, thơm ngọt ngào ngạt, hắn ăn mãi không chán.

Tiết phu nhân trừng mắt nhìn trượng phu, nhưng lực chú ý của trượng phu đều đặt ở dồ ăn, làm bà hơi nhụt chí, giận nói: “Ta đây không phải là khó chịu sao? Nhà chúng ta dốc hết toàn lực bồi dưỡng lão đại, vốn là chuyện nên làm, ai biết lão ngũ nhà mình lại cũng có tiền đồ như vậy, nếu chúng ta không giúp nó, ta sợ sau này nó sẽ trách chúng ta thiên vị lão đại..."

Vừa lúc hôm nay trượng phu về nhà sớm, nên bà ta muốn ông giúp bà khuyên nhủ con trai, lại phát hiện trượng phu vậy mà có thể thản nhiên được như vậy!

Tiết đại nhân buồn cười nói: “Lão ngũ nhà chúng ta thiện lương, cũng không phải là đứa trẻ hay so đo tính toán, nó sẽ không trách bà, bà cho nó sống tự do vui vẻ, so với bất luận cái gì đều tốt hơn.”

Tiết phu nhân cười lạnh: “Vui vẻ? Nếu nó thật sự cưới trù nương của Tiêu gia kia làm thê tử, sau này ta xem nó ra ngoài gặp người như thế nào! Đến lúc đó nó còn có thể vui không? Đặc biệt là nhìn đại ca mình cưới một quý nữ cao môn!”

Tiết đại nhân ngượng ngùng, cũng không dễ để trả lời vấn đề này.

Đúng lúc này, nhân vật chính của cuộc nói chuyện tự mình đi tới, thiếu niên trẻ tuổi chạy nhanh, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt lại tràn đầy sốt ruột, làm Tiết phu nhân còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, tim đập lỡ nhịp một chút, đứng dậy đang muốn nghênh đón.