Xuyên Thành Vai Phụ Thư Sinh Nghèo

Chương 1



Trước khi nhặt được bé hồ ly đỏ, Liễu Thừa An vẫn cho rằng mình chỉ là một người xuyên qua bình thường

Hai năm trước hắn xuyên đến cổ đại, từ trong ký ức tìm được chút manh mối.

Nguyên thân là một thư sinh nghèo ốm yếu, thời cha mẹ còn sống từng đi học trong huyện, được người nhà đặt rất nhiều kỳ vọng.

Sau này gia đình suy sút, cha mẹ lại lần lượt qua đời, huynh tẩu sớm đã thành gia lập nghiệp, không muốn tốn công nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi, bọn họ cũng không để ý đến lời bàn tán của người khác, thẳng thừng đuổi y đi đến nơi ở cũ dưới chân núi.

Y là một gã thư sinh tay không thể nhấc vai không thể nâng, một chút kỹ năng sinh tồn cũng không có, ngay cả việc ăn uống cũng là một vấn đề, không bao lâu thì qua đời, trùng hợp bị linh hồn xa lạ là hắn xuyên vào.

Liễu Thừa An đã sống ở đây hai năm, đối với hắn mà nói xảy ra xung đột với người nhà cũng là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không ai biết tên thư sinh nghèo ốm yếu đã đổi tim.

Nguyên thân là một tên tú tài ốm yếu, thi khoa cử thất bại, tuy lúc hắn xuyên qua có kế thừa học vấn của đối phương nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, cho nên không có nhiều hứng thú với văn chương cổ xưa lắm

Hắn cũng không có kỹ năng gì. Mấy năm nay có thể sống sót toàn dựa vào việc chạy lên núi.

Hằng ngày hắn đều vào núi để nhặt củi, hái rau dại quả dại, thỉnh thoảng đặt vài cái bẫy, nếu may mắn có thể bắt được thỏ hoang hoặc gà rừng, xem như thu hoạch không tồi.

Hôm nay đặc biệt khác thường, từ rất xa trong rừng có thể thấy được một thứ nhỏ nhỏ màu đỏ đỏ

Liễu Thừa An tiến lại nhìn kỹ hơn, hoá ra là một bé hồ ly đỏ có bộ lông xù, hắn bước đến, bé hồ ly ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt vừa đen vừa sáng, không sợ người chút nào, còn chủ động ngửi hắn một cái.

Liễu Thừa An vẫy vẫy tay, bé hồ ly không biết sự đời cực kỳ linh động, lỗ tài mềm mại, tung xõa cái đuôi.

Hắn sờ soạn vài cái, tên nhóc này không hề cảnh giác phơi cái bụng ra, lông nơi bụng của bé cũng là màu đỏ.

Liễu Thừa An từng nhìn thấy hồ ly, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một hồ ly xinh đẹp như thế.

Bé hồ ly đỏ dường như có thể cảm nhận được thiện ý của hắn. Lấy mặt cọ cọ vào tay hắn, làm hắn tiếp tục sờ đầu.

Liễu Thừa An biết trên núi ngoài thỏ hoang gà rừng thì còn có dã thú hung dữ. Cây to cành lá xum xuê cũng rất nguy hiểm. Hắn nói: " nhanh về nhà đi, đừng để sói hoang bắt."

Những động vật nhỏ có thể sống sót trên núi thường rất thông minh, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một con hồ ly ngốc như vậy.

Liễu Thừa An luyến tiếc bé hồ ly nhỏ này, sợ bé bị kẻ xấu bắt mất.

Có chút xúc động muốn mang bé về nhà nuôi nhưng nghĩ lại đến bản thân còn nuôi không nổi, tâm tư liền phai bớt. Thấy bầu trời sắp âm u. Ở đây trời mau tối. Nếu không về nhà trước lúc mặt trời lặn, sợ rằng sẽ không về được.

Liễu Thừa An đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ mới đi được mấy bước, liền nghe thấy bé hồ ly đỏ kêu lên một tiếng, sau đó chạy theo bên người hắn.

Liễu Thừa An đi vài bước kinh ngạc nói: "Em muốn đi theo ta?."

Bé hồ ly ôm lấy chân của hắn, dáng vẻ lưu luyến. Cái kiểu rất hiểu tính người này cùng với một đôi mắt long lanh ngập nước khiến hắn không thể chống đỡ được. Hắn bế bé hồ ly ôm vào trong lòng.

Bé hồ ly cuộn tròn lại, đầu dán vào ngực của hắn, hơn hai năm Liễu Thừa An vẫn luôn sống một mình. Đây là lần đầu tiên cảm thấy được lồng ngực mềm mại, đầu óc nóng lên liền ôm bé hồ ly về nhà.

Đường xuống núi rất dài. Liễu Thừa An đi đường tắt cũng phải hơn một canh giờ. Việc đầu tiên về đến nhà là đặt bé hồ ly ở trong phòng, sau đó phân loại những thứ thu hoạch được.

Lần này nhặt được một củ nhân sâm núi nặng 2 lạng, sau khi phơi khô có thể đem đến hiệu thuốc. Các loại rau khác hái được thì sẽ mang đi phơi nắng, phơi khô xong có thể dự trữ để mùa đông lấy ra ăn.

Đây là cách sống sót trong hai năm mùa đông hắn xuyên qua, hôm nay đào được nhân sâm núi so mấy lần trước thu hoạch tốt hơn nhiều. Bán xong thì có tiền đến thị trấn mua ít thịt mang về.

Liễu Thừa An đã ba tháng không ăn mặn, chỉ cần mới nghĩ đến thôi cũng khiến hắn vô cùng thèm thuồng.

Khi về đến phòng liền thấy trên giường một khoảng đỏ rực, lại thấy bé con chiếm giường của hắn, nhóc con này không sợ người lạ chút nào, lúc này đang ngủ rất say, một chút lòng phòng bị cũng không có.

Liễu Thừa An cười khẽ lắc đầu: "Cũng may là gặp được ta." Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt liền cứng đờ

Khoan khoan…

Hồ ly màu đỏ, rất hiểu lòng người, tâm địa đơn thuần, đây không phải Hồ Ngọc, thiếu chủ hồ tộc được viết trong tiểu thuyết hay sao?

Thì ra hắn không phải xuyên qua, mà là xuyên thư.

Trước đó hắn từng đọc được một quyển truyện máu chó, kể về một bé hồ ly bị thư sinh nhặt được, bé hồ ly biến thành người lấy thân báo đáp, lại bị tên khốn lợi dụng, cướp lấy vật báu của Hồ tộc, khiến hồ tộc diệt môn, còn lột da moi tim hồ ly nhỏ.

Lúc đó đọc xong hắn liền thấy khó chịu, chỉ cảm thấy trên đời lại có một kẻ âm hiểm như thế nhưng dù sao đây cũng chỉ là một quyển truyện ăn nhanh, không thoải mái vài ngày thì quên đi.

Ai ngờ cứ tưởng hai năm xuyên qua, lại làm hắn vô tình ôm vật nhỏ thành tinh này về nhà.

Tuy mới vừa gặp mặt nhưng hắn không đành lòng để một nhóc con ngây thơ đáng yêu như bị người khác lột da. Hắn khẽ nhíu lông mày, suy nghĩ rồi nói: "Nếu đã gặp được em ấy, thì không thể để em ấy dẫm lên vết xe đổ được."

Hắn cực kỳ sầu lo, bé hồ ly lại vô tư vô lự, lúc này đang ngủ say sưa, không hề phòng bị phơi ra cái bụng nhỏ.

Liễu Thừa An thực sự chịu không nổi cám dỗ, nhè nhàng rờ cái bụng nhỏ mềm mại của bé hồ một phen, thậm chí so với chỉ thêu còn mềm hơn

Bị hắn rờ như vậy, bé hồ ly mơ mơ màng mở to mắt, cặp mắt xinh đẹp ướt át nhìn hắn.

Như này thì ai có thể chịu được chứ.

Hắn ôm bé hồ trong ngực rồi sờ cái bụng nhỏ, bé hồ còn dùng hai cái móng vuốt nắm lấy cái vạt áo của hắn mà không cần ai dậy, bị sờ quá thoải mái khiến lỗ tai cũng run rẩy theo.

Liễu Thừa An chỉ cảm thấy bé hồ ly tring ngực càng mềm hơn, hồ ly quả thực là gu của đàn ông. Chẳng trách sao năm đó Trụ Vương lại bị Đát Kỷ làm cho chết mê chết mệt như vậy

Liễu Thừa an nói: "Hay là, để tôi nuôi em đi." Hắn nghĩ, một bé hồ ly thông minh đáng yêu như vậy lại một kẻ đầu óc yêu được, chắc chắn là lúc sơ sinh bị thiếu tình yêu thương

Chỉ cần quan tâm nhiều hơn một chút, tương lai có gặp tên khốn vai chính công cũng không thể hãm sâu như cũ.

Liễu Thừa An sờ đầu của bé, thầm nghĩ trong lòng, bé hồ ly xinh như thế kia sao lại bị người khác lột da cơ chứ.

Nghĩ rồi ôm hai chân của hồ ly xách lên, bé hồ ly chít chít hai tiếng, ngay cả tiếng kêu cũng có vẻ mềm mại. Liễu Thừa An nói: "Bé ngốc."

Bé hồ ly hình như không thích cách gọi này, lỗ tai đưa về sau, lại lần nữa chủ động lao lại lồng ngực của hắn. Hừ một tiếng.

Liễu Thừa An nói: "Được rồi được rồi, không phải là bé ngốc."

Lúc này bé hồ ly mới vui vẻ lại, quay về lòng của hắn muốn ôm một cái.

Liễu Thừa An nói: "Ngoan, em cứ chỗ này chơi một lát, tôi đi nấu chút đồ ăn."

Bé hồ ly lưu luyến nhìn hắn.

Liễu Thừa An ôm bé đặt lên giường. Hắn đi vào bếp, cơm trưa hôm nay là củ cải hấp chấm tương.

Với lại cơm gạo lứt còn thừa từ hôm qua, Liễu Thừa An chưa từng nuôi hồ ly, cũng không biết phải nuôi hồ ly như thế nào, vì vậy cầm củ cải lên, không xác định nói: "Em ăn cái này không?"

Bé hồ ly đỏ lùi lại hai bước, lắc lắc đầu.

Liễu Thừa An đột nhiên nghĩ ra hồ ly là động vật ăn thịt. Nhận mệnh nói: "Vậy em đợi một lát, ta đi mua thịt cho em."

Bé hồ ly mềm giọng kêu lên một tiếng.

Một chút oán giận vừa rồi của Liễu Thừa An phút chốc tan thành mây khói.

Hắn lập tức đi đến sạp thịt, mua hai cân thịt heo. Khi xách về thì làm đặc chế thịt kho tàu, mấy năm nay không có tiến bộ gì, mỗi ngày đều tự nấu cơm cho bản thân, còn làm ra không ít gia vị.

Trước tiên là tắt nồi, sau đó bỏ thịt vào hầm rồi cho thêm ít gia vị, đậy nắp nồi thơm phức lại, nhìn thấy bé hồ ly cũng chạy vào bếp, Liễu Thừa An bế bé lên rồi nói: "Có lửa, cẩn thận một chút." Bé hồ ly hít hít cái mũi rồi kêu lên một tiếng.

Hầm thịt nửa canh giờ, mềm rục ngon miệng, Liễu Thừa An múc cho mình một chén lớn, một người một hồ ngồi trước bàn ăn nói: "Ăn đi "

Liễu Thừa An nói: “Chờ lát nữa là có thể ăn, hôm nay cũng coi như là mượn ngươi quang.”

Thịt hầm nửa canh giờ, mềm lạn ngon miệng, Liễu Thừa An cho chính mình thịnh một chén lớn, cấp tiểu hồ ly thành một chén lớn, một người một hồ ngồi ở cái bàn trước nói: “Ăn đi.”

Liễu Thừa An gắp một miếng, còn rất thơm. Bé hồ ly kêu chít chít.

Liễu Thừa An hỏi: "Làm sao vậy?"

Sau đó vẫy tay với bé hồ ly, nhóc con mới quen biết một ngày mà đã chui vào ngực của hắn, Liễu Thừa An gắp một miếng thịt lên, vừa định ăn thì bị bé hồ ly ngậm miếng thịt từ trên đôi đũa nuốt xuống bụng.

Liễu Thừa An nói: “Em không phải đã có rồi hở?"

Bé hồ ly kêu lắp bắp.

Liễu Thừa An đột nhiên nhanh trí nói: "Em muốn ta đút cho em sao?" Sau đó gắp lên một miếng, quả nhiên lại bị bé hồ ly ngậm đi.

Cứ như vậy trong một lát, một chén thịt kho tàu bị chén sạch, chút thịt còn sót lại trên ria mép cũng bị bé hồ ly ưa sạch sẽ dùng móng vuốt liếm sạch

Liễu Thừa An có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Khó chiều."

Nói xong thì ăn tiếp một chén khác. Đã lâu không ăn thịt, cho nên không có ăn từ từ như bé hồ ly, trong một thời gian ngắn đã ăn xong.

Sau khi cơm nước xong xuôi thì Liễu Thừa An cũng rảnh tay nên đi vào trong viện lựa khúc gỗ tốt tốt bắt đầu đóng đinh.

Sau một thời gian rất lâu thì một chiếc giường nhỏ đã được hoàn thành, Liễu Thừa An lót xuống dưới một ít rơm rạ mềm mại, còn lót thêm ở trên hai bộ quần áo rồi ôm hồ ly đặt vào trong ổ.

Bé hồ ly kích động nhảy lên giường hai vòng, ôm đuôi của chính mình, nằm một chút, sau đó kêu lên chít chít.

Liễu Thừa An nói: "Thích thì được, đêm nay em ngủ ở đây, chờ hộp chờ lần sau ta sẽ mua cho một chiếc đệm dày hơn.

“Chit chit.” Bé hồ ly nói.

Dưới chân núi trời mau tối, một lát sau bên ngoài đã đen như mực, Liễu Thừa An không nỡ thắp đèn dầu, định đi ngủ sớm.

Nằm trên giường của mình, hôm nay có chút khác thường ngày, trong nhà có thêm một bé hồ ly.

Liễu Thừa An trong lòng tính toán bé hồ ly thích ăn thịt, về sau thịt một ngày ba bữa không thể thiếu, nên kiếm tiền nhiều hơn mới được, đang nghĩ thì cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới.

Liễu Thừa An ngủ rất sâu, ngay cả bé hồ ly nhỏ chui lên giường cũng không biết, bé hồ ly thích lòng ngực ấm áp của hắn, cọ cọ liên tục.

Trong màn đêm, bốn chân của bé biến thành tay chân trắng nõn mảnh khảnh, thành một tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, chỉ là tai thú cùng với cái đuôi bông xù vẫn còn.

Tai thú của tiểu mỹ nhân run lên, đuôi to quấn lấy eo của Liễu Thừa An. Đây là người đầu tiên cậu gặp sau khi rời núi, có thể tiếp tục dụi vào.