Ngày hôm sau Liễu Thừa n mở to mắt, phát hiện trong ngực một mảnh lông mềm ấm áp, vừa cúi đầu thì thấy bé hồ ly đỏ đang say giấc nồng trong lòng mình.
Cũng không biết nhãi ranh này mơ thấy mộng đẹp gì, lỗ tai dày rung lên.
Liễu Thừa An nguyên một buổi sáng không thể kìm lòng được, đè hồ ly nhỏ xuống đó rồi mút thật mạnh, trên người của bé có hương thơm của cây trúc, bộ lông cực kỳ mềm mại.
Liễu Thừa An không rảnh tay, trong chốc lát thì sờ sờ móng bé hồ ly, chốc chốc thì lại sờ lỗ tai của bé, cảm giác rất là tốt.
Chắc hẳn bé hồ ly đang trong mộng đẹp bị quấy rầy nên rầm rì vài tiếng, có chút bực bội mở mắt, sau đó thì trợn to.
Gương mặt đẹp trai của Liễu Thừa An áp sát vào, sáng sớm tỉnh lại khàn giọng nói: "Không phải là ngủ ở trong ổ à, sao lại lên giường rồi?"
Bé hồ ly trợn tròn mắt, rên lên vài tiếng, sau đó chui vào trong chăn, rồi lại bị Liễu Thừa An nhấc cái gáy mềm mại lên: "Tiểu tử thối."
Bé hồ ly không sợ chút nào, thấm chí còn hướng về lồng ngực hắn chít chít làm nũng.
Khóe miệng Liễu Thừa An mang theo ý cười, nói: "Lại là cái chiêu này, em bắt chẹt được ta rồi phải không?"
Sau đó bé hồ ly mềm mại chui vào lồng ngực của hắn, lông tơ mịn màng chạm vào làn da của Liễu Thừa An, cảm giác tê dại từ đỉnh đầu len lỏi xuống thẳng gót chân.
Nam nhân buổi sáng không thể chịu đựng được một chút kích thích, Liễu Thừa An nhanh chóng kéo bé hồ ly ra, nói: "Đừng quậy."
Bé hồ ly không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, tủi thân nhìn hắn.
Liễu Thừa An nói: "Ăn chút cơm sáng đi, chờ lát nữa ta muốn đi vào rừng một chuyến." Ngày hôm qua có đặt một cái bẫy nhỏ, hôm nay tới xem thử có thu hoạch được gì hay không.
Buổi sáng Liễu Thừa An ăn một ít cháo, bé hồ ly ở bên cạnh ngửi ngửi, quay mặt qua một bên, hoàn toàn không muốn ăn chút nào.
Liễu Thừa An trải qua một đêm tiếp xúc, biết cái tính khó chiều của hồ ly nhỏ.
Hắn ôm bé hồ ly vào trong ngực rồi kiên nhẫn giải thích: "Cái gì cũng phải ăn một chút, không thể kén ăn." Lúc đối mặt với một mảnh lông đỏ rực như lửa này, giọng điệu đều mang chút dịu dàng.
Tiếp theo Liễu Thừa An dùng muỗng nhỏ để đút bé, cuối cùng bé hồ ly cũng miễn cưỡng uống nửa bát cháo.
Liễu Thừa An ôm bé hồ ly rồi hôn lên trán: "Ngoan lắm."
Bé hồ ly hai mắt lập tức sáng bừng, vui sướng kêu lên một tiếng.
Liễu Thừa An chỉ cảm thấy trong nhà thêm một nhãi con, cả người đều sảng khoái, nói: "Lúc ta lên núi, em ở nhà canh nhà."
Bé hồ ly không chịu, chạy ra sân nhỏ, đứng trước cửa quay đầu đợi Liễu Thừa An.
Liễu Thừa An: "Sao thế, muốn đi theo ta à?"
Bé hồ ly không nói một tiếng mà là dùng hành động tỏ vẻ quyết tâm muốn cùng hắn tiến vào cánh rừng.
Vốn dĩ Liễu Thừa An không muốn mang theo vật nhỏ đỏ rực như lửa này, màu lông của bé quá bắt mắt.
Nhưng thấy nhãi con muốn ra ngoài như vậy, cũng chỉ mặc kệ bé. Sau đó suy nghĩ vật nhỏ này là thiếu chủ hồ tộc, chắc là không yếu ớt như vậy đâu! Cuối cùng gật đầu.
Nhãi con đi ở phía trước, thỉnh thoảng dừng lại chờ Liễu Thừa An, Liễu Thừa An đeo một sọt trúc trên vai, đi theo bé lên núi.
Thường ngày chạy lên núi chỉ là lặt vặt kiếm sống qua ngày nhưng hôm nay đi theo sau bé hồ ly lại như có cảm giác rong chơi, trái tim cũng thoải mái rất nhiều.
Chẳng quá bé hồ ly chạy một nửa thì đã mệt, dùng móng vuốt cào cào ống quần Liễu Thừa An, vai hai móng nhỏ muốn được ôm.
Liễu Thừa An ôm bé hồ ly vào trong ngực, nói cho cùng thì cũng là yêu tinh trên núi, lông da không vướng hạt bụi nào.
Cơ thể múp rụp, thật sự khiến người nhịn không nổi muốn cắn một ngụm.
Liễu Thừa An cố gắng kìm nén ý muốn xấu xa của mình, bé hồ ly nằm trong ngực hắn nhưng đôi mắt lại nhìn về phía hai bên cánh rừng, dường như đối với mọi việc đều rất tò mò.
"Chít." Bé hồ ly kêu lên.
Liễu Thừa An vừa nhìn thì thấy đó là một trái cây đỏ trên núi, loại quả này nhìn thì rất đẹp nhưng ăn lại cực kỳ chua, cho nên quả đầy trên cành cũng chẳng ai hái xuống.
Liễu Thừa An nói: “Muốn sao?”
Bé hồ ly không biểu tình gì gật đầu một cái, Liễu Thừa An cố gắng kiềm chế cơn buồn cười.
Liễu Thừa An hái một quả đỏ đưa cho bé hồ ly, bé hồ ly không khách khí lên cắn một miếng, sau đó lập tức vứt quả đỏ đi, cái mặt nhỏ vùi vào lồng ngực của Liễu Thừa An, bị chua xộc lên tới não.
Liễu Thừa An rốt cuộc chịu không được cười khẽ ra tiếng.
Sau đó bé hồ ly bị mất mặt nên không còn hăng hái như lúc ban đầu.
Liễu Thừa An cứ thỉnh thoảng thì sờ tai hồ ly, thỉnh thoảng lại gãi gãi cằm, khó khăn lắm mới dỗ được nhãi con.
Liễu Thừa An đi đến chỗ hôm qua đã đặt bẫy, dưới hố quả nhiên là có thu hoạch, bước đến thì thấy là hai con thỏ mập ú, còn thêm một con gà rừng.
Liễu Thừa An vui vẻ.
Lên núi lâu như thế, đây là lần đầu tiên bắt được nhiều vật như vậy.
Buộc thỏ rừng với gà rừng bằng dây thừng rồi bỏ vào sọt, tiếp tục đi về phía trước, hôm nay vận khí rất tốt, đi không bao lâu liền thấy được rất nhiều tùng nhung*
Loại nấm này hương vị tươi ngon, rất được những tiệm cơm ở trấn trên hoang nghênh, giá cả còn rất đắt.
Liễu Thừa An chỉ mang theo một cái sọt, tại thời dùng cành cây đan thành hai cái sọt, sau đó hái hết tùng nhung bỏ vào.
Liễu Thừa An nói: "Hôm nay thu hoạch rất tốt, buổi tối sẽ có thịt ăn."
Bé hồ ly nghe vậy thì mừng rỡ, cũng giúp đỡ hắn hái một nắm tùng nhung.
Liễu Thừa An nói: "Đừng làm hư rễ, để ta tự làm." Cái này cần phải dựa lâu dài, không thể làm hư rễ, năm sau sẽ không phát triển nữa.
Hai sọt chứa đầy tùng nhung, thắng lợi trở về.
Bé hồ ly chui vào quần áo của Liễu Thừa An. Chỉ lộ ra một chùm lông màu đỏ. Trên đường về nhà bé hồ ly có vẻ như là mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Liễu Thừa An.
Thỉnh thoảng lông trên người của bé hồ ly đâm vào da của Liễu Thừa An khiến cho hắn có chút ngứa ngáy.
Nhưng hai tay của Liễu Thừa An đều bận, cũng không rảnh tay để điều chỉnh lại tư thế của bé hồ ly, đành phải cố gắng nhịn xuống.
Về tới nhà rửa sạch tay, chuyện đầu tiên là kéo bé hồ ly đang ngủ say trong lồng ngực của hắn ra ngoài.
Không ngờ vốn đang ngủ rất say sưa nhưng vừa đến nhà mở mắt ra ngay, chạy tung tăng khắp nhà. Dáng vẻ buồn ngủ lúc nãy biến đâu mất rồi?
Chỉ có Liễu Thừa An đem thỏ hoang và gà rừng buột lại, chờ lát nữa đi lên thị trấn bán đi.
Đặc biệt là tùng nhung, các thực khách đều thích ăn tươi ngon, không thể chờ lâu, nếu chậm trễ, khách điếm ở trấn trên sẽ không lấy nữa.
Liễu Thừa An nói: “ Hồ ly nhỏ, em ở nhà, ta đi bán chút đồ." Lần này nói kiểu gì thì cũng không mang bé theo, mặc kệ bé hồ ly lăn qua lộn lại trong lồng ngực của hắn.
Bé hồ ly chít chít kêu hai tiếng.
Liễu Thừa An nhanh gọn xử lý đồ vật một chút, khiêng đòn gánh lên trấn trên. Đi chua được vài bước liền thấy trong đòn gánh lộ ra một mảnh lửa đỏ.
Liễu Thừa An buông gánh xuống thì thấy bé hồ ly đang cuộn tròn lại, chớp chớp mắt nhìn Liễu Thừa An.
Liễu Thừa An nói: "Chỉ biết mấy cái khôn vặt này, phải núp ở trong lồng ngực của ta không được ló đầu ra ngoài đâu đấy. Bằng không mấy tên quan to quý tộc ở trấn trên nhìn thấy em sẽ bắt em đi rồi lột da em làm khăn choàng."
Bé hồ ly sợ hãi. Sau đó chui vào ngực của Liễu Thừa An.
Giống như là nghe lọt được câu doạ lúc nãy, lúc ở trên thị trấn vẫn luôn ngoan ngoãn không có chui ra ngoài.
Liễu Thừa An bán xong tùng nhung với món ăn hoang dã, tìm một chỗ không ai thấy cúi đầu chọc chọc vào bé hồ ly, bé hồ ly lập tức ngẩng đầu kêu nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn.
Liễu Thừa An không biết vì sao lại muốn giấu bé hồ ly đi, không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.