Sáng sớm hôm sau Lâm Tây Trạch đã tới trước cửa nhà Vệ Huân, chờ hắn và đứa em trai không ai biết kia ra. Mà bên kia, trong phòng ngủ nhà Vệ Huân, Vệ Lam lại đang lấy lòng Vệ Huân.
"Em không cố ý mà." Vệ Lam mềm mại nói, "Em từng nói với anh em có tật xấu lúc thức dậy rất nghiêm trọng mà."
Vệ Huân nhìn cậu, gật gật đầu, "Ừ, em không khiêm tốn chút nào."
Vệ Lam ngượng ngùng kéo cánh tay hắn lắc lắc, bảo đảm, "Em không cố ý thật đó, lần sau em sẽ không làm vậy nữa."
Bởi vì sáng nay sẽ đi chơi nên tối hôm qua Vệ Lam không về nhà mà ngủ lại nhà Vệ Huân. Hôm trước cậu bị bệnh đã ngủ trong phòng Vệ Huân, cho nên bây giờ ngủ lại, tất nhiên cũng ngủ trong phòng Vệ Huân. Thế là Vệ Huân lại phải mất mấy tiếng đồng hồ để thích ứng với một người khác đang nằm trên giường mình.
Kết quả 7 giờ sáng, lúc đồng hồ báo thức bắt đầu vang lên, Vệ Huân thức, Vệ Lam lại không dậy nổi. Vệ Huân nghĩ cậu còn nhỏ nên tham ngủ, bởi vậy không kêu cậu ngay, hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mới đi đến mép giường kêu Vệ Lam thức dậy.
Nhưng tật xấu lúc Vệ Lam thức dậy thật sự quá lớn, cậu trực tiếp cầm con hươu cao cổ đặt cạnh gối đầu lên, vừa hô, "Gì, em muốn ngủ!" Vừa ném con hươu cao cổ qua.
Đây là lần đầu tiên Vệ Huân thấy cậu như vậy, giơ tay lên đã bắt được con hươu cao cổ đang bay tới, kinh ngạc nhìn Vệ Lam.
Hắn muốn kêu Vệ Lam thêm một lần, lần này Vệ Lam không ném đồ, cậu trực tiếp đánh người, Vệ Huân bắt lấy hai tay cậu, bất đắc dĩ nói, "Vệ Lam, em mở mắt ra cho anh."
Vệ Lam táo bạo mở mắt ra, vì mới thức mà trong mắt còn mang theo hơi nước ấm ức, "Cái gì! Anh......"
"Anh là ai?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam vì bị hỏi vấn đề này mà hơi sửng sốt, cậu ngây người một lát, mới từ từ khôi phục ý thức, "Anh."
"Tỉnh táo chưa?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật gật đầu, "Rồi ạ."
Vệ Huân cười lạnh, "Không tỉnh thì em khỏi đi chơi nữa, ở nhà ngủ cho đã đi."
Hắn thả lỏng tay đang bắt Vệ Lam, lúc này cuối cùng Vệ Lam cũng nhớ ra chuyện tốt mình mới làm, chột dạ sáp lại gần lấy lòng hắn.
"Em nói với anh rồi mà, để đồng hồ báo thức kêu em đi," Vệ Lam làm nũng với hắn, "Vậy thì em đã không phát giận với anh."
"Em nhìn lại em đi, đồng hồ báo thức kêu em mà em thức được sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật đầu, "Được mà, ở nhà đều là đồng hồ báo thức kêu em không đó, nó kêu tiếng đầu, em mơ mơ màng màng không khống chế bản thân sẽ ném nó ra chỗ khác, nhưng mà nó cứ kêu mãi, em muốn tắt nó thì phải xuống giường, lúc mà em xuống giường tắt nó được thì sắp tỉnh rồi."5
Vệ Huân: "......"
Vệ Lam nhìn hắn, cười cười, "Nên em thay đồng hồ báo thức nhanh lắm."
Không nhanh được sao, cái đồng hồ báo thức nào đủ sức chịu đựng cú ném của em mỗi ngày, Vệ Huân thầm nghĩ.
Hắn nhìn Vệ Lam, bất đắc dĩ nói, "Mau đi rửa mặt đi, còn rề nữa là 8 giờ chúng ta cũng không ra khỏi nhà được."
"Em đi ngay." Vệ Lam lập tức nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu nhanh chóng rửa mặt đánh răng xong, thay quần áo xuống lầu cùng Vệ Huân.
Thím Vương đã làm xong bữa sáng, còn làm cho bọn họ vài cuộn sushi và sandwich để mang theo. Vệ Lam nhét hết toàn bộ vào balo cậu, vừa ăn sáng vừa cảm ơn thím Vương.
Đến lúc cậu và Vệ Huân cơm nước xong xuôi ra ngoài đã đúng 8 giờ.
Lâm Tây Trạch đứng xa xa nhìn đứa bé bên cạnh Vệ Huân, xốc tinh thần, mở cửa xuống xe.
"Lên xe." Hắn nói với Vệ Huân, nhưng đôi mắt cứ vô thức nhìn Vệ Lam.
Chờ đến lúc Vệ Lam đi đến trước mặt hắn, Lâm Tây Trạch liếc nhìn Vệ Huân một cái, hỏi, "Đây là......?"
"Em trai tôi." Vệ Huân nói.
"Bên ngoại hay bên nội? Tên gì vậy?" Lâm Tây Trạch rất hóng hớt.
Vệ Lam không nói gì, nhìn Vệ Huân.
Vệ Huân lời ít mà ý nhiều giải thích, "Không phải con của bà con, tên Vệ Lam."
Lâm Tây Trạch không hiểu lắm không phải con của bà con sao lại là em trai? Hơn nữa, sao cũng họ Vệ?
"Wei nào? Cùng họ với cậu sao?"
Vệ Huân gật gật đầu, "Cậu nhiều chuyện quá."
Lâm Tây Trạch giơ tay OK, tự động tắt mic.
Vệ Huân đi tới trước xe, mở cửa sau ra, nhìn Vệ Lam một cái, Vệ Lam lập tức chạy vào rồi Vệ Huân mới ngồi vào.
Lâm Tây Trạch thấy vậy, hơi kinh ngạc, hắn không nhớ Vệ Huân lại là người kiên nhẫn với trẻ con như vậy đó, còn biết giúp người ta mở cửa xe? Nhưng hắn cũng không nghĩ sâu hơn, dù sao cũng dính hai chữ "em trai", Vệ Huân chăm sóc một chút cũng là chuyện đương nhiên. Hắn về lại ghế phụ, nói với tài xế: "Lái xe đi."
Lâm Tây Trạch quay đầu nhìn Vệ Huân, nói với hắn: "Bọn Tưởng Thịnh hẹn chúng ta ở cổng soát vé núi Minh Cảnh luôn."
Vệ Huân gật đầu, coi như đã biết.
Lâm Tây Trạch hơi muốn chọc Vệ Lam, cố ý nói, "Em trai ăn kẹo không?" Hắn lấy một cây kẹo que ra, "Vị blueberry, thích không?"
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn Vệ Huân, im lặng dò hỏi.
Vệ Huân nhìn Lâm Tây Trạch, "Tôi mới nói gì với cậu?"
Lâm Tây Trạch tốt tính cười cười, "Không phải đúng lúc tôi mang kẹo theo sao?"
"Tự cậu ăn đi."
"Được rồi." Lâm Tây Trạch quay đầu, chính mình lột ra giấy gói kẹo, bắt đầu ăn đường.
Vệ Lam thấy hắn ăn kẹo thì cũng muốn ăn, vì thế cậu kéo ba lô mình ra, lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng mình, lại lấy thêm một viên cho Vệ Huân.
Vệ Huân nhận lấy, Vệ Lam nhét kẹo lại vào balo. Cậu đặt balo qua một bên, áp sát vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Gần 9 giờ, mọi người đã tới chân núi núi Minh Cảnh, Lâm Tây Trạch dẫn Vệ Huân và Vệ Lam đến cổng soát vé hội hợp với những người khác.
Vệ Lam vốn tưởng rằng bạn của Vệ Huân chắc cũng không khác gì mình, chỉ có hai ba người, nhưng đến khi gặp mặt mới phát hiện vậy mà tận bốn năm người, Vệ Lam nhìn lướt qua, phát hiện bọn họ đều rất cao, trừ cô gái duy nhất kia.
Mọi người đều rất kinh ngạc vì hôm qua Lâm Tây Trạch nói trong nhóm là Vệ Huân sẽ mang một đứa nhỏ theo, giờ thấy rồi lại nhịn không được tò mò nhìn chằm chằm Vệ Lam.
Vệ Lam thì thoải mái cho bọn họ ngắm, còn cười cười chào hỏi bọn họ, "Chào các anh chị."
"Chào em." Tưởng thịnh nói: "Em là em trai Vệ Huân sao? Em tên gì?"
"Vệ Lam." Vệ Lam trong trẻo trả lời, mọi người nghe tên cậu, nháy mắt mọi người đều một bộ "hiểu rồi", chỉ nghĩ đây là em họ bên nội của Vệ Huân.
Vệ Lam cũng không nhiều lời, Lâm Tây Trạch nhìn các tiểu đồng bọn cũng phạm sai lầm như mình đã từng, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, lại ngại Vệ Huân ở đây nên không nói gì.
Đám Tưởng Thịnh đã mua vé rồi nên mọi người trực tiếp cầm vé vào trong.
Đã gần một năm Vệ Lam không được leo núi, bởi vậy rất kích động, đi đường đều bay bay, lên cầu thang chỉ hận không thể bước một lần hai bậc.
"Đi đàng hoàng." Vệ Huân nhắc nhở cậu.
Vệ Lam thấy bọn họ đi quá chậm, vì thế nói với hắn, "Anh, em lên trên chờ anh nha."
Cậu nói xong, lập tức bay lên, chạy lên bậc thang thật cao, đứng từ trên cao nhìn một hàng bọn họ, sau đó lúc Vệ Huân sắp đến gần, cậu lại quay người lại chạy lên chỗ cao hơn.
Tưởng Thịnh cảm thấy hơi kỳ quái, liếc Lâm Tây Trạch một cái, Lâm Tây Trạch nhún vai, không nói gì.
Núi Minh Cảnh rất cao, mỗi lần Vệ Lam bò đến bậc cao nhất của đoạn thang lại phát hiện còn đoạn thang cao hơn chờ cậu.
Cậu không ngừng bò lên, đôi lúc nhìn thấy hoa dại cỏ dại ven đường mà cậu chưa từng thấy, thì phải sáp lại gần nhìn một cái. Nhưng cậu không hái, bởi vì từ nhỏ Vu Linh đã kể với cậu mấy cái chuyện ma quỷ gì mà "Cọng cỏ khẽ cười, hoa nhỏ đang ngủ, mời đi đường vòng". Vệ Lam cảm thấy đây thực chất chỉ là nói bậy, hoa cỏ làm gì mà có ý thức, nhưng Vu Linh lại không chịu nỗi cậu tuỳ tiện hái hoa, trừ khi Vệ Lam đồng ý mang về nhà trồng, mà Vệ Lam sao trồng mấy cái đó được, bởi vậy mỗi lần lơ đãng ngắt hoa, thì cậu phải đưa cho Vu Linh. Bây giờ không có Vu Linh ở đây, cậu chỉ có thể ngắm, không thể hái.
Nhưng Vệ Lam muốn hái trái cây trên cây.
Cậu nhón chân kéo nhánh cây, nhưng còn chưa đụng đến đã bị Vệ Huân cản lại.
Vệ Lam nói với hắn, "Em muốn thử trái kia, em chưa từng ăn bao giờ."
"Chưa từng ăn mà em còn dám ăn, đói bụng thì ăn đồ ăn trong balo em đi."
Vệ Lam không còn cách nào, đành phải lấy một quả táo trong balo ra, cậu chờ Vệ Huân lên đến, đem quả táo cho hắn, nói: "Bẻ ra."
"Anh không ăn, em ăn một mình đi."
"Nhưng mà em ăn không hết." Vệ Lam nói, "Hai chúng ta mỗi người một nửa đi mà."
Vệ Huân nhận lấy, bẻ đôi quả táo, để lại cho mình một nửa, một nửa đưa cho cậu.6
Lâm Tây Trạch hỏi Vệ Lam, "Em trai Vệ Lam, không có phần bọn anh sao? Chỉ có em và anh trai em được ăn sao?"
Vệ Lam nghe hắn nói như vậy, cầm túi trái cây trong balo lên, còn chưa kịp lấy ra đã bị Vệ Huân đè lại.
Vệ Huân nói: "Em ăn một mình."
Hắn nói xong, quay đầu nhìn Lâm Tây Trạch, "Cậu đúng là không biết xấu hổ."
"Đâu có, tôi chỉ muốn ăn thôi mà." Lâm Tây Trạch rất thành thật.
Vệ Huân nhìn hắn, lạnh nhạt nói, "Tự nghĩ cách."
Hắn cầm balo của Vệ Lam, nói với Vệ Lam, "Đừng để ý bọn họ, em ăn một mình thôi."
Vệ Lam gật gật đầu, bắt đầu "Răng rắc" "Răng rắc" cắn quả táo.
Tưởng Thịnh nghe giọng điệu nói chuyện của Vệ Huân và Vệ Lam, thọt thọt Lâm Tây Trạch, "Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy? Vệ Huân đối xử nó không tệ, vừa nãy với cậu còn trừng mắt nhìn phường hung bạo, vậy mà quay đầu đã cúi đầu làm ngựa cho đứa nhỏ này."
"Lỗ Tấn tiên sinh dạy cậu dùng như vậy sao?" Lâm Tây Trạch nhìn hắn, "Cậu phải thẹn với giáo viên ngữ văn của chúng ta!"
"Trả lời vấn đề của tôi." Tưởng Thịnh giúp hắn bắt dính trọng điểm.
"Ai mà biết, Vệ Huân chỉ nói không phải con nhà bà con."
"Vậy nhà ai? Đều họ Vệ, lại không phải nhà cậu ấy, vậy......"
Tưởng Thịnh nói đến đây, đột nhiên hết hồn, Lâm Tây Trạch cũng hết hồn, rõ ràng hai người cùng nghĩ đến cùng một người.
"Không phải đâu," Lâm Tây Trạch nói, "Không phải hai nhà đó là đối thủ sao?"
Tưởng Thịnh lắc lắc đầu, "Sao tôi biết, hai nhà này, dù là nhà nào thì nhà chúng ta cũng chọc không nổi."
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam đi đằng trước bọn họ, nhìn sao cũng không thấy Vệ Lam giống như bước ra từ một nhà họ Vệ khác. Vệ Nghiệp Thành vậy thì con hắn Vệ Huân cũng vậy, không lý nào nhân vật tàn nhẫn như Vệ Minh lại có đứa cháu không khác gì các bạn nhỏ bình thường, không khoa học! Lâm Tây Trạch nghĩ, hắn nghĩ như vậy nhưng ánh mắt nhìn Vệ Lam lại càng thêm nhiều sự tìm tòi.
Vệ Lam chạy lên chạy xuống một hồi, lúc gần 11 giờ, cậu đã mệt mỏi, không muốn đi nữa.
Cậu kéo cánh tay Vệ Huân, nói, "Em mệt quá."
Vệ Huân cúi đầu nhìn cậu.
Vệ Lam cười làm nũng với hắn, "Anh, anh cõng em đi."
"Không phải em rất có tinh thần sao?"
"Đó là hồi nãy thôi, giờ em mệt quá, đi không nổi." Cậu ôm cánh tay Vệ Huân, lắc lắc, hỏi hắn, "Được không?"
Lâm Tây Trạch cảm thấy đây tuyệt đối không phải cháu trai Vệ Minh, bá vương nói một không hai như Vệ Minh, sao có thể nuôi ra đứa cháu được nuông chiều như vậy được. Hơn nữa, cháu trai Vệ Minh làm nũng với con trai Vệ Nghiệp Thành, nếu bị truyền ra ngoài, chắc Vệ Minh phải tức chết.
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam, hắn cảm thấy Vệ Lam vẫn chưa đủ hiểu biết Vệ Huân, loại người như Vệ Huân, là loại em làm nũng thì cậu ta sẽ đồng ý sao? Không thể nào! Cậu ta chỉ ghét thêm thôi, cảm thấy em không giống con trai. Lâm Tây Trạch cảm thấy mình quá hiểu biết Vệ Huân luôn, hắn chạy xong 1000 mét về thở hồng hộc vài tiếng còn bị Vệ Huân khinh bỉ, nói mình quá yếu. Loại người như Vệ Huân hoàn toàn không biết suy bụng ta ra bụng người là gì, hiểu cho kẻ yếu, hắn chỉ biết lấy tiêu chuẩn của mình làm cái cọc để đánh giá người khác, sau đó cảm thấy người yếu hơn hắn đều rác rưởi, chưa từng nghĩ tới nếu người khác đều giống hắn thì làm gì đến nỗi sợ hắn như vậy, có thể nói là cực kì thiếu đánh.
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam, tất nhiên những người khác cũng đang nhìn, Vân Anh là cô gái duy nhất ở đây, hôm nay tới đây cùng anh trai mình, Vân Liễn. Cô nhìn Vệ Huân đi đằng trước, lại nhìn Vệ Lam đang đi bên cạnh làm nũng với Vệ Huân, muốn Vệ Huân cõng nó, cảm thấy thằng nhỏ ngỗ nghịch không biết từ đâu chui ra thật làm người khác chán ghét. Mọi người leo núi đã rất mệt, vậy mà nó còn muốn Vệ Huân cõng nó, nó không phải đứa bé ba năm tuổi, cũng đâu phải không thể cố gắng thêm một lát, cô là con gái mà còn chưa than mệt nữa, vậy mà nó lại than trước, thật là không có tố chất, không có giáo dưỡng, cũng không biết người lớn trong nhà dạy thế nào.